Chương 110: Bàn bạc
"Toru... " Người đối diện ngập ngừng khẽ gọi, cổ họng ngứa ran không ngăn được cơn ho vì đở khói thuốc gay mũi lởn vởn trước mặt.
Đáp lại lời gọi tên mình là thêm một đợt khói xám nhả ra, hun lên tầng khói sắp tan vào không khí lại định hình được tảng khói mờ mờ trên không khí lành lạnh của tiết trời tháng hai. Takemichi cuối cùng cũng không nhịn được, khói thuốc ngày một dày đặc khiến anh ho một đợt dài rát cả cổ họng. Thậm chí kể cả khi dừng ho thì cái mùi khói thuốc vẫn còn dư lại khiến anh không thở nổi, Takemichi lập tức lùi xa cạnh cửa sổ đang mở tung tham lam hít lấy khí trời sạch sẽ gấp trăm lần trong phòng này.
Toru nhìn phản ứng của Takemichi, tay chống cằm miệng lại thở ra một đợt khói thuốc khác giống như luyến tiếc còn cố rít một hơi sâu trước khi dập tắt điếu thuốc mới đốt đầu được một nửa. Tiết trời tháng hai khô hanh, không khí lạnh lẽo hít vào chỉ ướp lạnh buồng phổi mỏng manh Toru liếm khóe môi, chỉ một khắc dừng thuốc lại khiến cô thấy bứt rứt nôn nóng.
"Hình như... tần suất sử dụng thuốc lá của chị tăng lên đáng kể." Takemichi chần chừ nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Toru khẽ cười, giọng bâng quâng đáp:
"Những lúc suy nghĩ, thuốc lá sẽ giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Nếu muốn, cậu cũng có thể thử." Nói rồi cô cũng không keo kiệt, chìa ra bao thuốc đã xé vỏ để lộ ra mấy đầu thuốc trắng au.
Takemichi nhìn thuốc trong bao, bất giác đưa tay ra rút lấy một điếu nhưng lại từ chối bật lửa đã đánh gas trong tay Toru. Anh nhìn chăm chú điếu thuốc trong tay lại mơ hồ nhìn Toru sớm lăm le rút ra thêm một điếu thuốc mới ngậm vào, tiếng đánh lửa lanh lảnh trong căn phòng chỉ có hai người bọn họ cùng cánh cửa sổ mở tung lùa gió.
Thực chất ở tương lai cũng có vô số lần Takemichi muốn sa đọa, cuộc sống của anh quá khắc nghiệt lăn lộn dưới tầng đáy của xã hội không bao giờ là việc dễ dàng. Tiền thuê nhà đắt đỏ, hàng xóm không mấy thân thiện hay từng đồng tiền lương ở tiệm bán CD quá ít ỏi khiến anh thậm chí đến việc chỉ mua một chai sake để giải sầu cũng không dám. Mua một bao thuốc lá, một chai sake cũng là phí sinh hoạt gần cả tuần của Takemichi, hơn cả nếu nghiện thuốc lá mà mắc bệnh thì chắc chắn anh sẽ chẳng có tiền mà chạy chữa. Takemichi tránh xa rượu bia, bỏ qua thuốc lá bởi anh còn không có đủ phí sinh hoạt để thỏa mãn bản thân với mấy thú vui ấy.
"Hút thuốc nhiều... không tốt."
Toru nhìn anh, đặt xuống điếu thuốc chỉ mới đốt đầu lọc hương liệu cháy tản ra mùi hăng đặc trưng của thuốc lá, miết nhẹ lên gạt tàn dập tắt tia lửa rực đỏ.
"Tôi không quan tâm nhiều tới vậy đâu." Cô đáp, lại chống cằm chơi đùa bật lửa trong tay.
Takemichi cắn môi cuối cùng cũng không tiếp tục khuyên nhủ, một lần trên sân thượng đủ khiến anh sợ tới già. So với anh, sự cố chấp của Toru có lẽ chỉ có hơn chứ không có kém. Bọn họ đều có lí do để nỗ lực, có lí do để cố gắng nhưng Takemichi cũng hiểu, lí do của Toru, con đường mà cô chọn chưa bao giờ là chung hướng với anh. Người du hành hồi tưởng lại tương lai, trái tim thắt lại đau nhói khi nhớ đến thảm cảnh, máu chảy và viên đạn bạc ghim trong người nhắc nhở anh không được phép thất bại.
Tương lai, buộc phải thay đổi.
"Toru... có phải chị biết trước tương lai?" Anh hỏi, đem nghi vấn chôn giấu bấy lâu trong lòng mình bộc bạch.
Khi còn hợp tác với cô, Toru từng bảo anh nên làm cái này, nên chú ý ai đó và tất nhiên dù có ngốc đến đâu Takemichi cũng sẽ không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Thế nhưng anh lại không có chứng cứ để vạch trần lời nói dối của cô, không cách nào chứng minh từng lời của bà chủ tiệm bánh dường như biết được tương lai của cả vòng giang hồ này. Mà hiện tại, có lẽ bọn họ đã chẳng cần thiết phải giấu diếm nữa. Toru ngước lên nhìn Takemichi, cuối cùng cũng thành thật:
"Đúng."
"Mỗi khi tôi vượt thời gian, tương lai cũng sẽ theo đó thay đổi. Điều này, chị cũng biết đúng không?" Takemichi bất an, gặng hỏi.
"Đúng." Đáp lại anh, vẫn chỉ một tiếng ngắn gọn.
"Vậy, tương lai lần này mà chị biết... sẽ như thế nào?"
Lần này không có câu trả lời, Takemichi gấp gáp đến gần. Toru đưa tay vò lấy đuôi tóc xơ xác, giống như đang suy nghĩ gì mà không trả lời ngay. Thời gian khi chờ đợi là thứ thời gian chậm chạp nhất, Takemichi nghĩ chỉ khoảng năm phút chờ đợi ấy cũng đủ khiến tim anh nổ tung.
"Tôi không nhớ."
"H- Hả? Không nhớ? Chị đùa sao?!" Takemichi ngạc nhiên, gần như hét lên vì giận dữ. Anh nghĩ Toru đang nói dối nhưng vẻ mặt cô gần như đờ đẫn lại khiến Takemichi không thể khẳng định lời của cô là dối trá.
"Chắc cậu cũng biết, cơ thể của cô có bệnh nặng. Cả bộ não này nữa, nó mang đầy khối u có thể kết liễu tôi bất cứ lúc nào, trí nhớ của tôi hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi khối u. Không phải tôi không muốn giúp cậu mà tôi thật sự không nhớ ở tương lai sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cả ở quá khứ... đã từng xảy ra chuyện gì, tôi đã không còn rõ ràng nữa." Toru nói, lời nửa thật nửa giả khó mà nắm bắt.
Đúng, độc tố di chứng từ nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể người khiến cô suy giảm trí nhớ, kí ức cũng không còn rõ ràng, dần phai mờ theo thời gian. Toru híp mắt, cố nhớ xem từ khi nào bệnh lại chuyển nặng.
Hẳn là trong đêm đông đó đi, khi gã đàn ông ôm chặt lấy cô để cùng chìm vào dòng sông giữa tiết đông chí rét buốt ấy, cả cơ thể cũng tê liệt và tòa thành kí ức đã sụp đổ thành từng mảnh vụn.
"Vậy sao... vậy kế tiếp, nên làm sao mới tốt đây?" Takemichi ỉu xìu, như bóng bay hết hơi ủ dột lầm bầm không thành tiếng.
Cứ ngỡ tìm ra được chìa khóa nhưng hóa ra lại chỉ là một ổ khóa không chìa khác mà thôi.
Bọn họ đã ngồi từ trưa cho tới khi sắc trời ngả tối, khi Takemichi nhận được cuộc gọi thúc giục của mẹ mình khiến anh không thể tiếp tục vò đầu bứt tai thêm nữa. Anh đứng dậy dường như nhớ ra điều gì mà quay lại, Toru người đã nhịn thuốc cả chiều đang xóc ra một điếu thuốc khác.
"C-Chị đổi điện thoại đúng không? Tôi đã không liên lạc được với chị."
Toru ngẩn người, vơ tay cầm chiếc điện thoại trên bàn, danh bạ ngoại trừ mấy người Takeomi và nhà Sano thì quả thực không có lấy một số lạ nào, cũng không có cái tên Hanagaki hiển thị. Cô đã không có nhiều thời gian để chú ý đến điện thoại, vậy đây không phải điện thoại của nguyên chủ Atoki mà là điện thoại của cô, của chính cô.
Nhưng tại sao cô lại phải thay điện thoại? Toru nhíu mày, trong chốc lát lại không thể nhớ ra lí do.
Cô trao đổi số điện thoại với Takemichi, chào tạm biệt anh rồi quay lại vào nhà tiếp tục ngậm điếu thuốc rít một hơi sâu cho thỏa con nghiện đang rục rịch trong người. Một hơi thuốc đậm vị khiến đầu óc thoáng mụ mẫm như bùn nhão lại gợi tỉnh được kí ức bị ủ đông. Điện thoại của cô, cũng cùng rơi xuống dòng sông đêm ấy, vì thế... mới phải mua điện thoại mới.
Vậy chiếc điện thoại cũ đi đâu rồi?
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá ngang dòng suy nghĩ, Toru tới gần lật mở. Điện thoại thông báo tin nhắn mới, số lạ.
[Tin nhắn đến]
Khách hàng Momonaka - san, điện thoại của bạn đã sửa xong. Mong bạn nhanh chóng đến cửa hàng XXX để hoàn tất việc chi trả cũng như nhận lại điện thoại của mình.
Hình như cô đã quên một việc gì đó, khá quan trọng. Toru híp mắt, việc cô quên có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến chiếc điện thoại này. Gió ngoài kia bỗng nhiên đổi chiều, áo khoác treo trên móc tuột rơi xuống đất rơi ra quẻ xăm.
[Đại hung].
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com