Chương 118: Cổ tích
Ngày xửa ngày xưa, có một đứa trẻ bất hạnh. Mỗi ngày trôi qua của em đều ngập trong khốn khổ đau đớn nhưng em vẫn luôn lạc quan, em vẫn luôn giữ cho mình một niềm tin không bao giờ tắt.
Em tin, rằng thần vẫn tồn tại.
Mỗi ngày lê lết với thân mình đau nhói, đứa trẻ vẫn giữ một niềm tin mãnh liệt để tồn tại trong năm tháng khắc nghiệt. Em vẫn mãi tin, thần có tồn tại. Em vẫn mãi tin, một ngày kia thần sẽ xuất hiện, ngài nhất định sẽ xuất hiện vậy nên em sẽ chờ. Lại qua một thời gian, không biết đứa trẻ đã chờ bao lâu, chỉ biết đớn đau em phải chịu ngày một nặng nhọc.
Niềm tin của đứa trẻ, đã có chút lung lay. Thần, thần ở đâu trong những tháng năm em đớn đau như thế. Đứa trẻ tự vỗ về mình, chắp vá lại niềm tin của bản thân.
Thần có tồn tại, nhất định là thế. Có lẽ, em so với những người khác chưa khổ cực bằng, có lẽ ngài đang ở một nơi nào đó, cứu giúp những người đang chịu đau đớn hơn em. Thế rồi đứa trẻ lại chờ, em nghĩ, chỉ cần chờ thêm một chút nữa và thần sẽ đến cứu em thôi.
Đứa trẻ lại gắng gượng sống tiếp, mỗi ngày của em lại càng thêm khó nhọc, càng thêm đau đớn. Nhưng thần vẫn chưa một lần xuất hiện. Em không biết mình còn có thể nghĩ ra bao nhiêu lí do bao biện để chắp vá lại niềm tin sứt sẹo này.
Thế nhưng chẳng đợi em vá lại những lỗ hổng lớn nhỏ, thứ đứa trẻ chờ không tới, ngược lại cái chết lại đến bên em. Cái chết vây lấy em, ăn mòn em từng chút một. Khoảnh khắc sinh mệnh mong manh của em sắp lìa đời, đứa trẻ cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Thần, không có thật. Thần, sẽ không đến cứu rỗi em. Em là một đứa trẻ bất hạnh, cả cuộc đời ngắn ngủi chỉ có bất hạnh và đến tận lúc chết cũng là một cái chết bất hạnh.
Nhưng, ngay khoảnh khắc niềm tin của em hoàn toàn sụp đổ, thần lại xuất hiện. Ngài xuất hiện nhưng em đã không còn tha thiết gì. Ngài nói, ngài sẽ cho em mọi thứ, vì thế em chỉ cần ước nguyện với ngài.
Đứa trẻ không tin tưởng, cũng không dám tin tưởng. Đứa trẻ đứng trước vị thần mà mình vẫn luôn cầu nguyện lại không thốt ra được một lời nguyện cầu nào. Em không biết mình muốn gì, cũng không biết mình nên cầu nguyện điều gì, thế rồi đứa trẻ bất hạnh buộc miệng trả lời.
"Hạnh phúc." Em nói, đứa trẻ bất hạnh muốn hạnh phúc.
Thần đáp ứng em, ngài biến ra một rương châu báu đầy sụ. Ngài nói, ngài sẽ cho em cuộc sống giàu sang hơn bất cứ ai, ngài sẽ cho em hạnh phúc của sự giàu có.
Nhưng sống trong cuộc sống giàu có, đứa trẻ lại không cảm thấy hạnh phúc chút nào. Lần này không cần chờ đợi, vị thần kia lại xuất hiện, ngài hỏi em có đang hạnh phúc không.
"Không." Đứa trẻ đáp nhanh, em nhìn vị thần trước mặt. Ngài to lớn và vĩ đại, đôi bàn tay ẩn chứa ma thuật, chỉ một cái phất tay của ngài, một phép thuật lại hiện ra.
Ngài nói, ngài sẽ biến em trở thành người được tất cả mọi người yêu quý. Cuộc sống mới của em, vây quanh bởi vô số người, họ yêu em, mến em, làm mọi thứ vì em. Nhưng đứa trẻ, vẫn không hạnh phúc.
Vị thần lại xuất hiện, ngài nói, lần này ngài sẽ ban cho em cuộc sống bất tử, sinh mạng của em sẽ trường tồn cùng thời gian. Con người nào chả mong muốn được bất tử. Ngài nói vậy, và cuộc sống của em trở nên dài và dài mãi, không có một điểm kết thúc nào. Không biết lại trôi qua bao lâu, thời gian đã không nằm trong hiểu biết của em, đứa trẻ bất hạnh năm nào vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
Thần, lần nữa hiện thân trước đứa trẻ bất hạnh. Ngài vẫn hỏi câu hỏi năm nào, ngài hỏi em có hạnh phúc không? Đứa trẻ bất hạnh vẫn giữ nguyên câu trả lời của em.
'Không'.
Lần này, thần hồi sinh lại những người thân của em, những người bạn trong quá khứ của em. Ngài nói, cuộc sống cùng gia đình, ngài sẽ ban cho em cuộc sống ấy. Đứa trẻ bất hạnh bên cạnh có bạn bè, có gia đình, cuộc sống ấm áp êm đềm. Một ngày nọ, thần xuất hiện.
Gương mặt của đứa trẻ bất hạnh vẫn như năm nào, vẫn là một bộ dạng vô cảm như lúc sắp chết, như lần đầu ngài gặp em. Vị thần lại hỏi, em có đang hạnh phúc không. Đứa trẻ nhìn về phía vị thần, rất lâu không trả lời. Vốn tưởng, đây sẽ là kết thúc, thế nhưng đứa trẻ bất hạnh lại lắc đầu, vẫn cụt lủn một từ.
'Không'.
Vị thần triệt để bị em chọc giận, ngài hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
_
"Rốt cuộc phải làm sao thì ngươi mới hạnh phúc?!"
_._
"Rốt cuộc em muốn làm gì?" Takeomi lần nữa gặng hỏi, đánh thức người phía sau từ mê man. Tay ga vặn một nửa lại không tiếp tục, tốc độ giảm xuống không đẩy lên cực hạn tách bọn họ khỏi cuộc rượt đuổi phía trước.
Takeomi mất bình tĩnh, làm sao anh có thể giữ được bình tĩnh. Trong đầu gã đàn ông lộn xộn, cổ họng nghèn nghẹn lo lắng thấp thỏm, người ở phía sau im lặng không đáp có thể vì mắt không thấy nên chỉ có thể vô thức dựa vào anh, nắm lấy vạt áo anh. Gió và tốc độ cuộn vào nhau vẫn không làm nguội được Một thoáng trong Takeomi thoáng nghĩ, khoảnh khắc này thực ra cũng không tệ đến thế.
Để cô ấy tựa vào anh, dựa dẫm vào anh.
Gò má Takeomi nóng ran và cả trái tim cũng gia tốc đập trong lồng ngực nghe tiếng cũng rõ ràng. Và kể cả gió có lớn đến mấy, anh vẫn cảm nhận được gò má người kia vô thức áp lên lưng mình, hơi ấm và cũng nhẹ nhàng.
"Lúc đó... Anh thực sự đã nghĩ em sẽ không qua khỏi."
Lúc đó_ Toru nhắm mắt, cũng hiểu được đại ý của Takeomi.
Rõ ràng bọn họ đang trong cuộc rượt đuổi nhưng lại như thể tách ra rẽ ngang vào một cuộc trò chuyện bình đạm khác.
"Anh là người duy nhất rõ bệnh tình của em sao?" Takeomi lại hỏi.
"Đúng vậy." Toru đáp, dù giọng nhỏ nhưng cô chắc người phía trước vẫn nghe thấy.
Takeomi hít một hơi sâu, tay ga lại vô ý thả lỏng, tốc độ cũng chậm dần xuống.
Thực ra, cho đến cuối cùng thì người biết rõ bệnh tình của Toru cũng chỉ có chính cô. Takeomi có biết, cũng chỉ biết cô sắp chết mà thôi, anh ta không biết cô vốn dĩ có thể khá lên.
Nếu biết, có lẽ anh sẽ không để Toru liều mạng che chắn cho Emma. Nhưng có biết, cũng chẳng làm được gì, bởi vì vốn dĩ quyết định của cô không ai có thể thay đổi.
Có chăng cũng chỉ thêm chút tiếc hận mà thôi.
"Thằng nhóc đó biết chuyện của em rồi." Takeomi hít một hơi, tiếp nói. "Là anh cố ý."
"Em biết, vốn dĩ có giấu cũng không giấu được bao lâu nữa." Toru đáp, giọng cũng nhẹ tênh.
Vốn dĩ, đến lúc bệnh tình chuyển nặng cũng không thể tiếp tục mất tích hay giấu diếm. Mà cô, cũng không định để thân xác này sống lâu thêm nữa.
"Việc em còn sống lúc này, thật sự như kì tích vậy."
Kì tích sao? Quả là kì tích, cái thế giới này, những con người này, cả mối nhân duyên này đều mộng ảo đến vậy. Không chân thực, rất không chân thực. Như một giấc mơ.
Toru nhắm mắt, kể cả có mở mắt cũng chỉ toàn là bóng tối. Phía trước là mờ mịt đêm đen, đến chính cô nên nghĩ thế nào cũng chẳng mường tượng được. Cô vô thức vói tay vào túi áo, đụng nhẹ lên vật vải may trong túi.
_
Nơi đền chùa cao lanh lãnh, ngập trong khói hương mờ mịt lạnh lẽo. Nén nhang cắm vào bát hương, đầu đỏ cũng nguội nhanh trả sang màu xám ngắt.
"Con nhất định phải bình an."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com