Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Suy nghĩ

Toru trở về nhà vào chín giờ tối, ngồi sau xe Manjirou là một ý tưởng tồi, rất tồi. Bởi cả mặt cô như muốn cứng đờ sau khi đợt gió giá lạnh ngày đông về đáp lên mặt không chút thương tiếc. Còn vị tổng trưởng băng đua xe nào đó, thân người bé nhưng sức khỏe như trâu, căn bản sẽ không sợ gió rét như cái thân già ôm nhom của Toru.

Người chở thì ung dung tự tại, còn người đằng sau thì chỉ có thể sống chết ôm thật chặt nó nếu không muốn bị thổi bay. Chính xác là thổi bay đấy, Toru không nghĩ mình nói quá đâu. Thế quái nào một thằng nhóc học sinh cấp hai có thể vặn ga xe ngay giữa lòng thủ đô lên vận tốc 140km/h chứ? Moshi, moshi chú cảnh sát giao thông có online không vậy?

"Một lần cuối, Manjirou. Tôi yếu tim."

"Vậy một lần nữa Toru, chị chưa bị sao cả mà. Yên tâm." Không một chút hối cải, Manjirou híp mắt cười, còn tự tin vỗ lên con Bob của mình.

Toru cạn lời, sớm muộn cô cũng bị thằng nhóc này làm tăng sông mất. Tổng trưởng băng đua xe chạy xe cẩn thận đứng thứ hai không ai chủ nhật. Toru hối hận khôn xiết chỉ vì tiếc rẻ vài trăm yên gọi taxi mà đồng ý đề nghị để nó chở về nhà. Cô đã nghĩ gió lạnh sẽ khiến tay ga của tên đua xe nào đó nguội lại nhưng sự thật đời không như là mơ, càng lạnh nó càng phóng nhanh hơn. Toru chỉ có thể sống chết ôm chặt nó từ sau, còn chỉ có thể khom lưng úp mặt vào vai áo nó nếu không muốn mặt mình đóng băng vì lạnh. Vốn dĩ cô còn thấy hơi sầu não vì bữa tối cùng nhà Sano quá thừa năng lượng cho cái thân già của cô nhưng giờ thì cũng khỏi lo, bao nhiêu năng lượng chắc đều chuyển hóa thành nhiệt ủ cho cơ thể lạnh buốt vì ngồi trên xe của ai đó.

"Ngủ ngon, Toru." Manjirou bắt lấy tay cô, híp mắt cười nói. Đôi mắt như biết cười, sắc đen lại lấp lánh như vụn sao băng trên nền trời tối. Cái cảm giác yên bình và ấm áp giữa ngày đông về, thấm vào cả trái tim.

"Ừ, đi cẩn thận." Hoặc ít nhất đội cái mũ bảo hiểm vào giùm đi. Toru trợn mắt, thở dài một tiếng ảo não đáp lời.

_

Nhà của Toru là một căn hộ cao cấp, tầm nhìn vừa phải, đủ cao để cách biệt đi tiếng ồn ã của nơi đô thị náo nhiệt tới phát bực, cũng đủ thấp để hơi lạnh của tầng nhiệt phía trên không khiến căn nhà trở nên buốt giá mỗi ngày đông. Toru cũng từng thắc mắc, một người sống trong một căn hộ đắt đỏ như thế, vì sao lại tự sát?

Không gia đình, không bạn bè, trong căn nhà ấy chẳng có chút dấu vết nào về thân thể này. Danh bạ rỗng, chỉ toàn là tin rác, giấy chứng minh nhân dân và giấy tờ hộ khẩu nhưng cha mẹ lại bị bỏ trống.

Là cô nhi, vậy là giống cô.

Toru cũng là cô nhi, nhưng cô không nhớ rõ mình từ khi sinh ra đã mất cha mẹ hay vốn dĩ bị bỏ rơi. Kí ức dường như bị ngắt bỏ một quãng, những gì cô còn nhớ là lần đầu tiên chạm tay lên cán bột.

Lần sống lại đầu tiên của Toru là một thợ làm bánh, lúc ấy, cô mới sáu tuổi?

Tiếng cửa khóa vang lên khe khẽ giữa màn đêm lạnh, Toru đẩy cửa bước vào. Một căn hộ cao cấp sang trọng, một nơi ở vị trí đắt đỏ, đông không lạnh hạ không nóng. Ấy thế mà Toru vẫn cảm nhận được hơi lạnh trong căn nhà này, chắc có lẽ, vì thiếu đi cái gọi là "hơi người" nên cả căn hộ sang trọng cũng chỉ là vật chết ảm đạm.

Vứt chiếc túi xách lên sofa, Toru lê từng bước về phòng mình, cũng muốn hút một điếu thuốc nhưng cô quá mệt để rút một điếu ra châm. Thế nên dù cổ họng ngưa ngứa và cả thân thể đều đang rục rịch cơn thèm thuốc, Toru vẫn nằm dài người trên giường và chẳng có ý định nhúc nhích.

"Tình yêu, có cả tỉ cách lí giải."

Tình yêu không chỉ là tình yêu nam nữ, không chỉ là gia đình hay bạn bè, cũng không gói gọn với lá với cây. Yêu là trái tum rộn ràng đập trong lồng ngực, là gò má cứ say sắc hồng như cánh hoa anh đào đầu xuân sớm. Tình yêu lớn hơn cả thế, rộng hơn và chẳng ai có thể định nghĩa tình yêu.

"Em yêu gia đình mình, yêu cái tên Sano Emma. Em cũng rất yêu mến Hinata, còn có, em rất yêu thương chị, Toru-san."

Toru nhắm mắt, gương mặt rạng rỡ của Emma lần nữa dệt lên trong đầu cô. Nó vẫn rối rắm như thế, Toru vẫn chẳng thể lí giải nổi. Cái gọi là yêu ấy, thế nào là yêu thương?

Thật ra Toru vẫn luôn thắc mắc, điều mình làm hiện tại là đúng hay sai?

Cô muốn cứu nhà Sano, đó là mong muốn của cô. Toru rất thích lúc cùng ông Sano chăm bón những chậu bonsai của ông sau sân vườn, lá xanh mướt nho nhỏ, cành cây uốn thật khéo tạo hình vươn lên mới tỉ mỉ và đẹp mắt làm sao. Ông là một người tốt bụng, là một người từng trải, khi nói chuyện với ông Toru luôn cảm thấy nhẹ nhõm. Người trưởng thành chúa ghét những thứ phiền phức, nhưng việc đi mua sắm với Emma là ngoại lệ, gót giày mòn với đôi chân mỏi nhừ nhưng nhìn em mỉm cười cũng đáng giá lắm.

Còn có, Toru muốn thử nhìn thiếu niên kia lớn lên trong ánh sáng, muốn nó đừng lạc trong bóng tối. Cô cũng muốn thử nhìn cái thằng nhóc cả ngày lông bông như thế, sống hạnh phúc, toét miệng cười khi ăn một miếng bánh ngon hay nhăn mày vắt óc vì một bài toán khó.

Toru vô thức mỉm cười, cái viễn cảnh ấm áp cả thân thể chỉ vừa mới bị bọc bởi gió lạnh. Như thể ngậm trong miệng viên kẹo ngọt, đường cát thấm trong khoang miệng mình, thấm lên cả cuống họng vị ngọt lịm của hạnh phúc.

Hạnh phúc? Thế là tình yêu sao?

Viễn cảnh tốt đẹp biết bao, liệu cô có thể làm được không nhỉ? Toru tự hỏi, trong lòng hốt hoảng, như thể ngọn lửa bập bùng cháy trong lòng bị dội một xô nước lạnh mà tắt ngúm. Bay nhảy trong viễn cảnh như mơ, người dị biệt ấy rơi xuống, rơi xuống khỏi mộng cảnh bần thần nhìn thực tại.

Kẻ ngoại lai còn chưa kịp đắm chìm trong ảo tưởng quá lâu, lí trí đã lôi kéo cô trở về thực tại đầy nghiệt ngã và bất công. Toru chỉ là kẻ ngoại lai trong một nơi xa lạ, viễn cảnh tưởng tượng kia cứ ngỡ nằm ngay trong lòng bàn tay nhưng thực ra lại xa vời không tưởng.

Họ có thời gian để đi hết cuộc đời, có thời gian để chìm đắm trong thế giới.

Toru, cô không có. Cô không có thời gian, chỉ còn hai năm nữa. Hai năm đầy ngắn ngủi, chỉ chớp mắt thôi là qua.

Hai năm trước khi cô rời đi. Hẳn là được chứ? Người ngoại lai âm thầm cầu nguyện, với tấm lòng chân thành rẻ bèo của kẻ vô đạo ấy với thần linh. Bởi vì Toru cũng không dám chắc, khi mình tới một thân thể mới, đến lúc đó liệu cô còn ở thế giới này chứ?

Liệu có phải Toru sẽ lại bị ném vào một thân thể cô độc khác, ở ngoài thế giới này, nơi mà những cậu thiếu niên ấy chỉ còn là những nét vẽ trên trang giấy. Và rồi, cô sẽ lại quay về cuộc sống của mình, một mình.

Toru chầm chậm mở mắt, đôi mắt đen như mực, như thể chẳng lọt nổi một ánh sáng nào vào. Cô gượng ngồi dậy, không tiếp tục lười nhác nằm trên giường mà đi ra ngoài, lục lọi túi sách lấy ra bao thuốc cùng bật lửa.

Quả nhiên, cô thật sự sống không thiếu được nổi thuốc lá.

Toru rút điếu thuốc thân trắng ra khỏi hộp, điện thoại rơi ra trên đệm ghế sofa. Chiếc điện thoại rung lên, tin nhắn nhảy trên màn hình hộp nhỏ của điện thoại kiểu cũ, là thứ ánh sáng duy nhất trong căn hộ lạnh lẽo này. Toru ngậm lấy điếu thuốc, với tay nhặt điện thoại mở lên.

[Tin nhắn mới.]

From: Oắt con.

[Ngủ sớm và đừng hút thuốc quá nhiều, Toru.]

"Thật là, cái thằng nhóc này. Dùng kính ngữ một lần thì chết sao?"

Người trưởng thành than vãn, nhưng chẳng thể phủ nhận khóe môi cô đang mỉm cười. Khóe môi hơi run rẩy, dường như muốn đè éo trái tim đang nhảy nhót vui vẻ, muốn kéo khuôn miệng vô thức lộ ra nụ cười. Toru thở dài một tiếng, gập lại điện thoại đút vào túi mà đi ra ban công.

Ban công ngập gió, những cơn gió đầu đông lạnh buốt tạt đi uể oải trên thân mình. Toru ngước lên trên, bầu trời đêm chẳng có mấy sao, chỉ có mặt trăng khuyết đặc biệt sáng tỏ. Khói thuốc độc hại ấy bốc lên, hòa vào không khí khói bụi của nơi đô thị phồn hoa tấp nập. Người con gái đứng trên ban công nhìn ra xa, ngậm lấy điếu thuốc trắng cháy đầu, đầu lọc cháy đỏ, ấm mắt. Chất nicotine thấm dần vào lá phổi yếu ớt, ánh mắt của người kia, giữa đêm đông bỗng nhiên sáng tới lạ.

Có lẽ là bởi, cô cảm nhận được hi vọng?

"Chỉ còn hai năm nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com