Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Làm bánh

(人 •͈ᴗ•͈) tôi nghĩ ra cái này hay lắm nè. Giờ Vĩ Vĩ sẽ thả bả thật là nhiều để không một ai biết (bao gồm cả tôi) nam chính là ai.

Mọi người cứ đoán, Vĩ sẽ lựa ai mà cua xe bể đầu cả nhà. Hihi. Tại mấy người làm tôi buồn nên giờ hãy đọc truyện trong run sợ và đội mũ bảo hiểm đi nhân loại!

_

"Lần này thật sự không quên gì nữa, thật đó!" Toru chắp tay, nhắm mắt nhắm mũi hứa đảm bảo với người đối diện. Bà cô già Toru đến nhìn thẳng hắn cũng không dám nữa, cái mặt mo của cô có đào cái lỗ sâu mất tấc đất cũng không đủ nhét.

Mitsuya gãi đầu, thở dài một tiếng cũng đủ để người lớn hơn giật thót. Chuyện là thế này, ngay khi Toru hoảng hồn hét lên chuyện mình đã vô (ngu) tình (ngốc) quên mất chìa khóa cửa tiệm ở nhà Sano, Mitsuya đã vòng xe chở cô quay lại để lấy chìa khóa. Bạn tưởng mọi thứ thế là xong à? Nếu thế Toru đã không chỉ một lần giơ ngón giữa với ông trời rồi. Bà chủ tiệm bánh không chỉ quên chìa khóa tiệm, con mẹ nó cô đến nguyên liệu ở trong cửa hàng hết rồi cũng quên luôn. Toru không tài nào nhìn thẳng vào ánh mắt của Mitsuya, người đã phải cùng cô chạy tới cửa hàng bán nguyên liệu để mua thêm đồ bổ sung. Tiếp sau là một loạt chuỗi việc nhớ nhớ quên quên của người lớn hơn, chỉ riêng việc chạy đi chạy lại quanh phố giải quyết những thứ Toru quên mất cũng đã đi tong của bọn họ cả một buổi sáng.

QAQ cái mặt mo của cô thật sự không dùng được nữa rồi! Ông trời, ông có thể ác thêm chút nữa không?

Đợi tới khi cả hai đến được tới tiệm bánh của Toru cũng đã gần tới giờ trưa, may mắn giờ đang là giữa tiết trời se lạnh của tháng mười nếu không có lẽ lưng áo họ giờ đều ướt đẫm mồ hôi rồi. Toru đi về trước, nhanh nhẹn mở cửa tiệm, điện thoại trong túi reo lên liên hồi, không cần mở ra cũng biết là tin khách hàng gọi tới thúc giục đơn hàng của mình.

Mitsuya nhìn thấy sắc mặt người lớn hơn cứ ngày một đen xì, và hắn chắc mình vừa nghe được cô chửi đổng lầm bầm trong miệng đấy. Người nhỏ hơn vuốt gáy, bất đắc dĩ nói:

"Có gì để tôi phụ giúp chị."

Toru quay lại nhìn hắn, đứng trước deadline sắp nhấn cô chìm nghỉm thì liêm sỉ chỉ còn cái nịt. Người lớn hơn bắt lấy tay hắn, cảm kích như nhìn ân nhân cứu mạng của đời mình:

"A, vậy tốt quá rồi! Cảm ơn cậu, Mitsuya."

Mitsuya theo Toru vào tiệm, cũng không phải lần đầu hắn đặt chân tới bếp bánh của cô nên cũng không bỡ ngỡ gì. Toru vội vàng đặt nguyên liệu lên bàn, vì gấp gáp mà đồ đạc để lên lẫn lộn nếu không có Mitsuya ở cạnh sắp xếp lại đoán chừng lát nữa cô sẽ phải tự mình nếm lại đống nguyên liệu vứt bừa bãi mất.

"Toru đúng là thích làm bánh thật đấy nhỉ?" Mitsuya đảo mắt, gian bếp vẫn như lần cuối hắn bước chân vào đây.

À ít nhất là nó còn sạch sẽ và gọn gàng hơn so với lần trước. Mitsuya hồi tưởng lại khi hắn và bà chủ tiệm bánh lúi húi trong bếp, Mikey xuất hiện như một vị thần cùng bàn tay sát thủ phòng bếp của nó phá tanh banh bếp bánh của Toru. Người đội trưởng Nhị phiên thật sự không đùa khi cá cược nếu không phải Mikey khỏe thì Toru sẽ vặt đầu nó xuống nhai ra bã. Cuối cùng mọi chuyện kết thúc bằng việc Toru đẩy tất cả ra ngoài phòng bệnh tránh trường hợp vị sát thủ nào đó có thể cơ hội để phá hoại thêm căn bếp sớm đã bừa bộn của mình.

Luna và Mana đặc biệt thích bánh Toru làm, mà bản thân bà chủ tiệm bánh cũng rất vui vẻ khi khách hàng ưng ý với thành phẩm của mình. Mitsuya nhớ rõ lúc hắn đề xuất một buổi học làm bánh, mặt Toru méo xẹo nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý với hắn. Chắc cô không muốn Mikey biết được bọn họ lại cùng nhau làm bánh thế nên còn cẩn thận kiểm tra lịch học của vị tổng trưởng Touman, xác định đều ổn mới dám xếp lịch. Mitsuya nghĩ Toru thật sự quan tâm căn bếp đáng thương của mình, nên việc cô cẩn thận bảo vệ nó cũng là chuyện thường.

Nhưng mà, hôm nay cô lại quên mất rồi? Mitsuya nhớ lại lúc ở siêu thị, hình như Toru còn quên mất mình phải mua gì, điều khá kì lạ với một người để tâm tới chuyện làm bánh như cô.

Toru ngẩng đầu, trong tay là thau nhôm đã đổ bột mì trắng phau, cười đáp một câu không đầu không đuôi:

"Cũng không hẳn đâu."

"Hửm?" Mitsuya nhướng mày, hiển nhiên là bị lời cộc lốc của Toru làm tò mò.

Toru mở bịch đường trước mặt, đổ vào thau nhôm, bột trắng hòa với đường tinh luyện hơi lấp lánh, lòng bàn tay áp lên chất bột mìn mịn, cô hài lòng mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện.

"Ừm thì, thật ra không hẳn là tôi yêu thích việc làm bánh hay gì đó đại loại vậy."

Mitsuya nhìn người trước mặt, tóc trắng buộc gọn phía sau, vài lọn tóc nhuộm rơi trước ngực áo phông, cùng đôi mắt đen trầm, trông cô thoáng chốc trong suốt.

"Tôi đang theo đuổi một hương vị trong quá khứ."

"Quá khứ?"

"Đúng thế, tôi muốn tái tạo lại một hương vị trong quá khứ. Nhưng tôi thật sự không nhớ quá nhiều về nó, vậy nên ngoại trừ thử làm càng nhiều loại bánh ra, tôi cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn." Toru gãi má, gượng cười kể.

Toru của trước sáu tuổi là một mảng kí ức trắng xóa, cô không biết mình là ai, tất cả những gì bản thân nhớ là cái tên tra từ điển không có nghĩa, số tuổi bé tí và một năng lực chuyển sinh trời ban. Lần sống lại đầu tiên, trong tay cô là một chiếc cán lăn bột, điều đầu tiên cô nghĩ tới lúc đó, hình như là:

Cái này đánh chết người được không?

Ấy bậy, chớ vội phán xét cô bạo lực. Toru còn chẳng nhớ nổi sao mình lại nghĩ thế, chỉ là cái cán lăn bột bằng gỗ trong tay khá nặng, thiết nghĩ nếu đập một cú vào đầu cũng đủ ngủm củ tỏi. Mà hình như đúng là suy nghĩ này không hợp với một đứa trẻ sáu tuổi thật.

Nhưng kể từ ngày hôm ấy, Toru đã luôn thử làm bánh, cô nhớ mang máng cái vị bánh mơ hồ kia, thế nên không ngừng không ngừng tái tạo. Toru cũng không biết lí do vì sao mình phải cố gắng như thế, chỉ là cô đã không thể từ bỏ nó.

"Chị không nhớ đó là bánh gì sao?" Mitsuya hỏi.

Toru lắc đầu, ảo não hết sức. Cô mà nhớ thì đã không phải tốn hơn hai mươi năm cuộc đời để làm bánh dò từng loại tìm rồi.

"Tôi mất trí nhớ, có rất nhiều chuyện trong quá khứ đều không rõ."

"Vậy chị đã thử tìm ở những tiệm bánh nơi từng sinh sống chưa? Biết đâu có manh mối không chừng?"

Toru mắt cá chết nhìn Mitsuya, có khổ mà không nói ra nổi. Cô tất nhiên cũng nghĩ cách đó, chưa nói tới hiện tại cô đã xuyên con mẹ nó không sang hẳn một thế giới khác, chỉ riêng việc má nó mất trí nhớ đó, cô không nhớ mình từng sống ở đâu, căn bản tìm không lại.

"Tôi chuyển nhà, mọi thứ quá mơ hồ nên không thể tìm lại được." Toru trợn mắt nói, nửa giả nửa thật ứng phó.

Dù sao cũng không thể cười to ba tiếng rồi nói, ê chàng trai thực ra tôi là người của thế giới khác bị xuyên tới đây, đúng không?! Mitsuya tin thì chết dở mà không tin thì cũng chết, nhỡ đâu hắn lại tốt bụng dắt cô tới bệnh viện tâm thần thì cái mặt mo của Toru đi tong.

"Là vậy sao?" Người nhỏ hơn hiển nhiên cũng nắm được lỗ hổng trong câu trả lời qua loa của Toru, nhưng vẫn lịch sự không đào sâu.

Con người đều có những bí mật không muốn cho người khác biết, Toru cũng không ngoại lệ. Mà Mitsuya không phải một người tò mò về chuyện đời tư của người khác.

Toru cười nhẹ, kết thúc chủ đề quá khứ ở đây. Cô với tay lấy thanh socola đen không xa, bẻ một miếng ăn, tránh trường hợp chút nữa lại tụt đường huyết mà ngã lăn ra đất thì quá mất mặt. Mitsuya nhìn tờ công thức đặt trước mặt, cẩn thận đọc kĩ từng dòng rồi cũng bắt tay phụ giúp cô. Người đội trưởng Nhị phiên khéo tay có tiếng, không như ai kia phá hoại có tiếng, rất nhanh hoàn thành phần bột đổ vào khuôn.

"Mitsuya."

Người nhỏ hơn quay lại, Toru bên cạnh sắc mặt đã thay đổi từ lúc nào. Bà chủ tiệm bánh đang cười, nhưng đáy mắt lạnh tanh.

"Thật xin lỗi nhưng cậu về trước được không? Hôm nay tôi có hơi mệt một chút, chắc chúng ta phải để dịp khác lại làm bánh vậy."

Cho tới khi lái xe về tới nhà, Mitsuya Takashi vẫn nhớ như in ánh mắt lúc ấy của Toru. Cái ánh mắt, đen và chỉ có đen thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com