Chương 90: Chăm sóc
Ngọt nha ngọt nha =)))))))
Có bạn hỏi Vĩ bao giờ hết ngược đến ngọt, ừm, suy đi tính lại thì chương này ngọt nè! Thấy tui giỏi khum?
Izana thấy trán mình mát lạnh, nhất là trong cái thời tiết đầu xuân vẫn còn mang hơi buốt giá của cuối đông lại càng thêm rõ ràng. Gã lờ mờ mở mắt, mảng hơi nước làm không gian nhòe nhoẹt hẳn đi, cổ họng khô ran còn đầu thì quay cuồng nhức nhói. Cũng phải, gã không biết mình đã nốc bao nhiêu rượu bia trước khi lăn đùng ra ngủ như chết. Izana đỡ đầu, hơi rên rỉ mệt mỏi bắt đầu nhúc nhích thân mình xong lại để rơi chiếc khăn trên trán xuống giường.
"Trông cậu thảm hại quá đấy, Izana nhỉ?"
Khăn mặt lần nữa được nhặt lên, người lớn hơn ngồi bên mép giường gấp lại chiếc khăn trong tay cũng từ tốn nhúng khăn vào thau nước trước vẻ ngơ ngác tới đần thối của ai kia. Phải cho tới khi má ấm ran, được chiếc khăn trắng chà lau cẩn thận Izana mới thôi ngỡ ngàng, để lên tiếng:
"Toru... Thật sự là chị sao?" Chị thật sự đã tới sao? Không có căm hận tôi đến không thể tha thứ, không vì căm ghét tôi mà quay lưng với tôi, có phải không?
Người lớn hơn vẫn chuyên chú làm việc của mình, chỉ trong giây phút này Izana nhìn thấy rõ gương mặt mình phản chiếu qua đôi mắt đen của Toru. Chỉ trong một giây, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào gã, không có sự né tránh hay bài xích.
"Là chị, Izana." Toru khẽ nói, tiếp tục cẩn thận lau mặt cho người nhỏ hơn.
Izana im ru, vẫn giữ nguyên một tư thế chống tay lên đệm cứng đờ cả người để Toru lau mặt cho mình. Gã thấy cổ họng hình như nghẹn bứ, không thốt thêm được lời nào, hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt cùng chóp mũi hơi cay nuốt không trôi được vật cản vô hình đang chẹn cứng ở cuống họng. Toru lần nữa nhúng khăn vào thau nước ấm, tiếng nước rơi khe khẽ khi chiếc khăn mặt trong tay cô được vắt khô. Trong căn phòng ngủ, dù gọn gàng nhưng không tránh được cái mùi bia cũ ám lại, một người cẩn thận lau mặt cho người còn lại vẫn cứ như pho tượng giữ mãi một tư thế ngây ngốc.
"Izana?"
Toru đặt tay chống xuống giường, tay cầm khăn mặt bỏ lại vào thau nước ấm dần nguội, người lớn hơn ngồi yên để Izana có thể siết chặt vòng ôm của gã để có thể mùi sâu chóp mùi vào hõm cổ gầy cũng như thể khảm cô vào lồng ngực mình. Izana ôm Toru rất lâu, gã chỉ ước thời gian ngừng trôi hay hãy trôi chậm hơn một chút, người nhỏ hơn chẳng dám buông tay vì lo sợ Toru sẽ đột ngột biến mất. Người nhỏ hơn tham lam hít một hơi sâu, cảm nhận hơi ấm của người gã thương mà đã bị chính tay gã buông bỏ trước giờ lại kề cận ngay cạnh, gần tới mức chỉ hơi vươn tay là sẽ chạm tới, chẳng còn xa vời như lúc đeo đuổi trong những giấc mơ.
"Đau, Izana." Toru rít lên, hai bắp tay bị người nhỏ hơn vòng qua siết lấy nhói lên và cả người cô cũng đang dẫn đổ xuống áp sát lên lồng ngực Izana.
Người nhỏ hơn lúng túng buông tay, lại giật lùi về sau cụng phải thành giường đau điếng nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Toru giây nào, cẩn thận để ý tới từng tiểu tiết một.
"Toru... sao chị lại ở đây?" Tôi sẽ không nằm mơ chứ?
Toru cười, xòe ra tay trái nắm lấy bàn tay của Izana, mười đầu ngón tay đan vào nhau truyền sang cái hơi ấm nhàn nhạt nhưng đủ để trái tim gã nổ tung vì ấm áp. Bả vai gã co lại, Izana chưa từng cảm thấy bản thân nhỏ bé như lúc này nhưng vẫn như cũ nắm lấy tay Toru cẩn thận không buông. Giữ tay như thế một khoảng, cuối cùng trong ánh mắt tiếc nuối của người nhỏ hơn Toru buông tay, quay người bưng thau nước đã nguội đặt xuống sàn. Izana nhoài người ra trước, như chỉ cần Toru đứng dậy bỏ đi thôi là sẽ sẵn sàng nhào tới giữ cô lại. Nhưng không như gã lo sợ, Toru cúi người đặt thau nước xuống, vẫn như cũ ngồi bên mép giường nhưng lần này vươn tay áp thẳng lên gò má Izana.
Chỉ trong một chốc, đầu óc Izana cháy nổ, lắp bắp cứng đờ một lời cũng không xong chỉ có thể ngồi im như tượng, đăm đăm nhìn người lớn hơn.
"Izana, thời gian qua em đã sống thế nào vậy?" Toru thở dài, nhìn thấy rõ quầng thâm hằn dưới hốc mắt gã, đầu ngón cái miết lên, sự quan tâm lo lắng khiến Izana cảm thấy như vừa nuốt một thìa đường, ngọt tới tận tim.
Izana mím môi, cắn răng thật chặt không thốt ra lời nào, chỉ riêng mình gã biết nếu lúc này lên tiếng, gã sẽ như một bà già xấu tính, cố lôi kéo sự thương hại của người lớn hơn bằng cách kể lên than khóc về những thứ gã đã trải qua. Rằng gã đã ăn không ngon, cả ngày chìm trong men rượu cay xé cả cuống họng, rằng gã ngày một khó ngủ, bọng mắt thâm quầng hẳn cô cũng đã thấy rõ.
Thế nên, đừng rời bỏ tôi, Toru. Nếu chỉ thật sự bỏ đi, tôi thật sự sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối mất.
"Được rồi, không thể cứ ru rú trong phòng mãi thế này. Cùng chị ra ngoài nào, Izana."
Cái khoảnh khắc cổ tay được nắm lấy, kéo lên, cả người Izana được nâng lên mà chính cả tâm hồn vỡ nát của gã cũng được chắp vá nâng lên trở lại. Và, đôi mắt tím trong kia sáng hẳn, trong suốt lấp lánh như áng pha lê trong động ngọc. Người nhỏ hơn chạm gót xuống sàn nhà lạnh ngắt nhưng chẳng sao cả vì cả người gã đang nóng bừng bừng chỉ muốn nổ tung.
_
Kakuchou vắt chéo tay, im lặng quan sát hai người đang dắt tay nhau. Izana cuối cùng cũng có sức sống hơn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn được Toru kéo đi ra ngoài, bước ra khỏi phòng ngủ mà gã đã ru rú cùng mấy két bia vứt bừa bãi mà hắn mới dọn dẹp cho.
Quả nhiên, chỉ có Toru mới có thể vực dậy Izana.
Cứ như thế này cũng tốt, chỉ cần Izana vui vẻ là được. Kakuchou thở dài một tiếng, chút an tâm của thiếu niên khi nhìn Izana cuối cùng cũng thôi ủ rũ, sửa soạn lại một thân nhếch nhác của mình. Có chúa mới biết, một tuần qua kể từ ngày Toru thất hẹn với Izana, gã đã sống bết bát thế nào, thảm hại đến không nỡ nhìn.
Toru đứng một bên, cũng giám sát cẩn thận người nhỏ hơn mang cằm đầy bọt trắng cạo đi mớ râu ria mọc lổm nhổm đã cùng gã trải qua một tuần bê bết. Người nhỏ hơn lúng túng, chẳng biết là gã đã tự mình cạo râu bao giờ chưa mà lúc Toru đứng cạnh thì tay cầm dao cạo cứ run run đưa một đường dọn bọt rửa cũng chệch tay.
To-thương tiếc cho cái mặt đẹp mã của ai kia-ru hết cách, chỉ có thể đưa tay giật dao cạo từ chỗ Izana bắt đầu công cuộc chăm sóc đứa trẻ to xác trước mặt. Izana dường như thích ý lắm, nhắm mắt cũng rất tự giác khom lưng để Toru dễ hành động, ngoan ngoãn để cô dọn xong mớ râu ria của mình.
"Ặc... Mùi bia nồng quá đấy, trẻ con thì đừng có uống rượu bia." Toru khịt mũi khi ngửi cái chất lên men chua chua trên người Izana, thứ ám lên người gã cả tuần nay không được gột rửa, người lớn hơn tỏ vẻ ghét bỏ, tay đưa dao cạo cũng nhanh nhẹn hơn. Izana híp mắt, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng biết gã đang cười. Người nhỏ hơn trong mắt toàn là Toru, không nói hai năm trước cô cũng một thân đầy mùi rượu ám là gã chăm sóc cho con sâu rượu cô đây.
Kakuchou nhìn Toru đi ra ngoài phòng khách, cũng chủ động tiến lên hỏi:
"Chị cần gì à?"
"Ừ, có thể đặt một phần cơm không?" Toru quay lại, tự nhiên hỏi. Ban nãy cạo râu xong liền đá Izana đi tắm, mười mấy tuổi đầu mà còn không tự tắm được thì cô sẵn sàng đăng ký lớp mầm non cho gã, mà ở khoảng cách gần, Toru cũng nghe được rõ lắm, cái tiếng bụng Izana sôi lên kháng nghị chủ nhân đã ngược đãi nó lâu ngày.
"Chị có muốn tự làm cơm không? Trong bếp có nguyên liệu." Kakuchou đề xuất, Izana hay kể về mấy món Toru làm, người thợ làm bánh chỉ giỏi với đồ ngọt còn món mặn thì còn nhiều thiếu sót lắm nhưng chê bai là thế, gã rõ ràng vui chết đi được khi ăn cơm cô nấu. Hắn nghĩ, nếu giờ hai người cùng ngồi ăn với nhau, có lẽ Izana cũng sẽ thoải mái.
Toru quay mặt đi, lần này lại không nhìn thẳng về phía Kakuchou nữa. Cô cười, tiếng cười khô khan từ cổ họng khàn khàn, đáp:
"Không cần, mua đồ ăn ngoài tiện hơn." Bởi vì, tôi cũng chẳng còn cảm nhận được gì để nêm nếm nữa.
Izana bước ra khỏi phòng tắm cũng là mười mấy phút sau. Cùng Toru ăn cơm, cùng Toru ra ngoài, gã chở cô bằng mô tô của mình còn dặn dò Kakuchou không được đi theo.
Ảnh hưởng không gian riêng của bọn họ.
Toru ngồi sau xe Izana, gã hân hoan lắm, cõi lòng nhảy nhót như chim non thôi thúc tay ga cũng vặn nhanh hơn. Có lẽ chỉ có đợt gió lạnh táp vào đầu mới khiến trái tim Izana thôi thổn thức đến thế, người nhỏ tuổi hơn đã vui tới phát điên.
Toru, chị ấy không có bỏ rơi gã. Cũng không chửi rủa, căm ghét như Izana đã tưởng tượng. Vậy nên, việc quay lại quan hệ lúc trước là hoàn toàn có thể phải không? Izana hồi hộp, cổ họng gã bị chặn cứng, vừa vui sướng cũng vừa lo sợ, muốn nói ra lại căn bản không dám mở lời.
"Ch-chúng ta đi đâu đây?" ... Chúng ta có thể quay lại như ngày trước không? Chị đi làm, tôi ở nhà chờ. Mỗi bữa tối sẽ cùng nhau ăn, dù có nghe tiếng chị cằn nhằn vì quần áo bẩn cả ngày trời cũng tốt.
Toru ngồi phía sau, hai tay bấu chặt lấy vạt áo người nhỏ hơn, chỉ sợ cái tốc độ phóng tới bạt mạng của gã sẽ là cô bị thổi bay. Người trưởng thành rất tuân thủ luật giao thông, đội mũ bảo hiểm cẩn thận dựa đầu vào tấm lưng Izana, lưng của gã bỗng nhiên lại to lớn tới lạ, hoặc có lẽ tấm lưng của con trai vốn luôn vững chắc và to lớn như thế.
"Để xem... Chúng ta tới chùa đi." Cầu lấy, một lá bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com