Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Cố Niệm mắt nhìn chăm chăm vào mặt nước đang chảy, tay nhẹ nhàng giơ lên cao, sau đó......

Bộp!

Một con cá bị đánh cho văng lên bờ. Bên này Lang Lang trong miệng ngậm hai con cá khác, xong rồi thả xuống đất. Không quên chú ý quan sát xung quanh, đặc biệt canh chừng nghiêm ngặc xem có người nào ở gần đấy. Sau khi cảm thấy bắt đủ, Cố Niệm đứng dậy kiểm tra lại kĩ càng. Nhanh chóng gói số cá lại rồi cưỡi trên lưng Lang Lang đi về. Trên đường đi, y vô tình phát hiện một người rơi từ trên cao xuống. Y dùng Băng Dực bay lên chụp lấy, là một cô gái với máu tóc bạc xinh đẹp. Y đáp xuống mặt đất, nhẹ nhàng vỗ mặt cô gái, giọng hơi lo

"Này, không sao chứ. Này, tỉnh lại đi! Bạn gì đó ơi"

Cô gái bị gọi liền tỉnh giấc, đôi mắt nàng chạm ngay đôi mắt đỏ của y có chút bất ngờ, sau đó má lại ửng hồng lên. Giọng có chút e ngại

"Xin..... xin hãy để tôi xuống trước!"

"À, được"

Y đặt chân nàng xuống đất, để cho nàng đứng vững. Động tác có phần ưu nhã khiến nàng ửng hồng, sau đó chú ý tới con vật to lớn phía sau y, có phần bất ngờ

"Yên tâm, Lang Lang sẽ không làm hại ai đâu!"

"Uhm, cảm ơn vì đã cứu tôi"

"Không có gì đâu. Papa bảo cứu người là việc nên làm, tôi chỉ đơn giản là làm theo lời dạy thôi."

"Tôi tên Mộng Hồng Trần"

"Tôi tên Cố Niệm"

Nói tới đây, y chợt nghe thấy âm thanh từ bụng mình phát ra. Lại nhớ tới mấy con cá mình bắt được, liền lập tức leo lên lưng Lang Lang

"Cậu ở trường nào, tôi đưa cậu về. Papa dặn không được để con gái ở một mình"

"Xem ra cậu rất nghe lời papa của cậu"

Nghe nói đến đây, y chợt nở một nụ cười ngây ngô xinh đẹp, đáp lại

"Vì papa thương tôi nhất mà!"

Nàng bị nụ cười ấy làm cho xao xuyến con tim. Chỉ biết ngượng ngùng ngồi phía sau lưng y, đầu dựa vào tấm lưng nhỏ bé nhưng với nàng lại ấm áp đó. Miệng mỉm cười có phần vui vẻ.

(Lạc Ẩn: Hoắc Vũ Hạo mà thấy cảnh này chắc là sẽ khóc đến không còn giọt nước mắt nào luôn.)

Sau khi đưa Mộng Hồng Trần về, y nhanh chóng quay trở về nơi ở của mọi người. Vì không muốn bị quá nhiều người nhìn nên y ra lệnh cho Lang Lang biến nhỏ trở lại, chạy thật nhanh lên lầu. Vừa tới cửa liền cảm nhận ngay một hồn lực vô cùng mạnh mẽ, lập tức nâng cao cảnh ngay. Y bước vào liền thấy ngay một thiếu niên tóc bạc mắt hai màu đang đối diện với Hoắc Vũ Hạo, không khí hai bên có vẻ căng thẳng.

"Hạo Hạo" Thanh âm phát ra khiến cho Hoắc Vũ Hạo mới đây còn tỏ ra rất ngầu liền nhanh chóng bày ra bộ dạng yêu chiều hết ý.

"Cố Tiểu Niệm, sáng giờ không thấy ngươi. Rốt cuộc là ngươi đã đi đâu?"

Vương Đông vừa thấy y là ngay lập tức xấn tới ngay, sau đó kiểm tra khắp người cảm thấy không mất mát gì liền tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Sau đó lại chú ý tới mấy con cá trong tay, não vận động công suất liền sau đó không kiêng nể gì cốc đầu y một cái.

"Cái đồ ngốc này, ở đây không thiếu đồ ăn. Chạy đi bắt cá làm gì?"

Cố Niệm xoa xoa ngay cái chỗ bị đánh, oán hận nói

"Ta thèm cá chứ bộ!"

"Ở đây cũng có mà"

"Nhưng ta thích cá do Hạo Hạo nướng hơn."

Hoắc Vũ Hạo nghe thấy tiếng ai đó bắn một phát vào tim mình.

"Nhưng ta không cho phép tên đó nướng cá cho ai hết!"

Cố Niệm đột nhiên quay sang nhìn hắn, hai mắt giống như đang rưng rưng

Ta thao, nước mắt ở đâu ra mà lẹ vậy!

"Hạo Hạo, sẽ không làm cá nướng cho ta ăn nữa sao?" Giọng hơi run run, lại pha một chút buồn.

Người nào đó không cốt khí, nhanh miệng nói

"Làm! Sau này tớ chỉ làm cá cho mình cậu ăn thôi!"

Này Hoắc Vũ Hạo, cốt khí ban nãy khi ngươi đối đầu với tên tóc bạc kia đâu!

"Thật không?! Hay quá, Hạo Hạo là tuyệt nhất."

Cái giọt nước mắt hồi nãy của ngươi đâu Cố Niệm, bộ hồi nãy là giả à?

Vương Đông đứng bên cạnh nhìn một loạt xong lại đỡ trán. Cái loại quan hệ này còn nhức đầu gấp mấy lần mấy cái bài giảng trên lớp a. Cố Niệm đưa mắt nhìn người đứng ở đằng xa, mái tóc bạc và đôi mắt hai màu. Người đó nhìn y mỉm cười một cái

"Sao ta đột nhiên ngửi được mùi gì đó!" Vương Đông nói

Hoắc Vũ Hạo kéo tay của Cố Niệm đi, hắn đã đặt thẳng cái tên Tiếu Hồng Trần kia vào danh sách đen rồi.

Các trận đấu của Sử Lai Khắc Cố Niệm đều không được phép tham gia cốt yếu chính là giữ sức cho những trận đánh quan trọng và cũng là chỗ để mọi người khôi phục hồn lực. Vậy nên hiện tại thì bạn nhỏ nào đó đang rất ngứa tay ngứa chân, chỉ muốn được lên võ đài đánh một lần. Lão sư sắp cho y đánh trận cuối nhưng lại không cho y dùng gì ngoại trừ Sinh Mệnh Tiên Thảo, cái loại bức rức này đang muốn bức tử thần kinh của y.

"Thả lỏng đi, ta biết ngươi muốn đánh lắm rồi, lát ta chừa ngươi một tên" Vương Đông bên cạnh khoác vai y, mỉm cười như hiểu ý

"Ta không muốn đánh một, ta muốn đánh cả ba"

"Ngươi tham lam vừa thôi!"

"Đây là trận đầu của ta chứ bộ!"

Anh ngẫm lại thì thấy cũng đúng, đây quả thật là trận đầu của y. Cũng không phải không cho y đánh chỉ là đây là căn dặn của lão sư, còn với..... ai lại muốn tiểu khả ái này bị thương cơ chứ!

Vương Đông đứng dưới nhìn ánh mắt của Giang Nam Nam cùng Tiêu Tiêu, nó nói lên rõ ràng là nếu y có bề gì thì họ sẽ lột da lẫn thịt của anh và Hoắc Vũ Hạo.

"Thôi ngươi cứ đứng làm người hỗ trợ cho bọn ta đánh là được!"

Y định lên tiếng phản bác thì Vương Ngôn bước đến chỗ y, đặt tay lên vai y nói

"Cố Niệm, em được phép sử dụng hồn hoàn tùy ý!"

"Thật không?"

"Ừ!"

"Có phải là ý của Huyền lão lão"

"Phải!"

Cố Niệm nhảy lên vui sướng, người bên cạnh thì không.

Ái da, sát khí hảo dày đặc a~

Hai hồn tôn và một hồn vương. Đám người trên khán đài nhìn ba người liền xì xầm to nhỏ. Cố Niệm đối diện với đối thủ của mình thì thay vì lo sợ, y lại vô cùng hào hứng.

Ngay khi có tiếng báo hiệu trận đánh cả ba đã cùng xông lên. Y dậm chân xuống sàn khiến nó đóng băng làm cho việc di chuyển khá khó khăn.

"Thằng nhóc đó sử dụng băng, không phải nó thuộc hệ hỗ trợ sao?" Thương Quan Tàn bên kia bất ngờ nói.

Đệ nhị hồn kĩ cùng đệ tam cùng lúc kích hoạt, đối đầu với một người mạnh hơn mình thì phải luôn trong trạng thái phòng bị, tránh để bản thân bị thương nhiều là tốt nhất. Một quả cầu lửa lao đến chỗ y liền bị một bức tường băng cản lại ngay, y đồng thời hấp thụ một ít hồn lực trong nó. Chính vào lúc này y có tí sơ hở

"Tiểu Niệm!"

Hoắc Vũ Hạo gào lên khi nhìn thấy cái lá mỏng vàng kim kia lao về phía y, tim hắn thắt lại một cái. Hắn phản ứng không kịp, lẽ nào.....

"Nguyên tắc khi chiến đấu với kẻ thù mạnh......" Thanh kiếm cầm trong tay Cố Niệm, đôi mắt y có vài phần lạnh đi " Không được buông lỏng cảnh giác"

Toàn thể Sử Lai Khắc được một phen yếu tim, làm tưởng đâu có chuyện xảy ra. Đôi cánh băng nhanh chóng bay đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

"Theo kế hoạch!" Hắn ra lệnh hai người đều tán thành đồng ý.

Ba người đồng loạt lao lên, Hoắc Vũ Hạo thì sử dụng hồn đạo khí mà hắn đã mua ở buổi đấu giá hôm trước. Cố Niệm tiếp tục dùng đệ nhị hồn hoàn cung cấp hồn lực vài xóa bỏ ảnh hưởng do hồn hoàn  của đối thủ. Ban đầu là nhắm vào Thương Quan Tàn nhưng sau đó lại đổi hướng sang bên bên Diệp Vô Tình khiến hắn không kịp phòng bị tí nào. Sau đó họ lại đổi mục tiêu sang Diệm Nhi nhưng có một điều không thể ngờ tới là ba người bị tách nhau ra.

Cố Niệm thay vì phải ở bên cạnh của hau người kia thì nay lại bị tách xa ra. Mà Sinh Mệnh Tiên Thảo có một loại yếu điểm khó giải quyết đó là càng cách xa mục tiêu trị liệu thì càng tiêu hao nhiều hồn lực. Mà hiện tại y còn phải đối phó với một hồn vương vô cùng mạnh.

"Tuổi nhỏ mà đã tài giỏi như vậy, xem ra tôi không thể xem thường được!"

"Diệp sư huynh, đắc tội"

Diệp Vô Tình sử dụng Diệp Trận thì Cố Niệm dùng Vạn Kiếm, hai hồn kĩ va chạm nhau tạo ra nhiều âm thanh nhức tai. Dường như việc đối phó với một hồn vương chẳng thể làm khó gì y.

Kiếm của y chặn lá vàng của hắn, y cầm kiếm lao lên, tuy rằng hắn luôn phóng lá vàng đến chỗ đối thủ nhưng y muốn chắc ăn rằng Diệp Vô Tình hoàn toàn là một người đánh xa chiến. Kiếm của y bị Hoàng Kim Tả Thủ chặn lại, thanh kiếm không mảy may gây thương tích gì cho hắn

"Đã kiểm chứng được thứ mình muốn chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

"Nên kết thúc rồi!"

Từ trên trời rơi xuống những chiếc lá vàng trông như lông vũ của thiên sứ. Mọi người đang lo lắng cho y thì họ lại bị làm cho kinh ngạc thêm lần nữa.

Cứ ngỡ khi nhìn thấy một hồn vương có hồn hoàn vạn năm đã là đáng sợ rồi vậy mà vây giờ thứ họ nhìn thấy không phải là một, mà là hai, hai cái hồn hoàn vạn năm.

Bốn hồn hoàn hai tím, hai đen hiện ra sau lưng của Cố Niệm.

"Tuy là Diệp sư huynh hơn ta một bậc nhưng không biết sư huynh đã biết tới loại hồn kĩ này chưa nhỉ?!"

"!!!???" Diệp Vô Tình nheo mắt đầu nghi hoặc

"Tên gọi của nó là tự sáng hồn kĩ"

Cái gì!!!!! Tự sáng hồn kĩ!!!!!!!! Thiếu niên ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ muốn cho bọn ta coi đây???!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com