Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❀ Chương 1: nhặt được giống cái

Tại Vạn Thú Sâm Lâm, nơi mà ánh sáng mặt trời cũng dường như bị gió rừng và sương mù nuốt chửng, Ichijou Takuma giữa mưa phùn lất phất tình cờ nhặt được một tiểu giống cái.

Đó là một đứa trẻ chỉ tầm mười tuổi, cơ thể nhỏ bé gầy guộc như cành cây khô bị gió cuốn. Quần áo rách nát tả tơi, gần như chẳng đủ để che chắn thân thể yếu ớt. Làn da trắng nhợt như tuyết cuối đông, chi chít vết thương đã khô máu đóng vảy, có chỗ còn bầm tím sưng đỏ, toàn thân toát lên vẻ yếu ớt đến xót xa. Gương mặt tuy còn non nớt nhưng các đường nét đã hiện rõ vẻ thanh tú, chỉ là lúc ấy cậu đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt khép hờ, như đang chìm trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Vạn Thú Sâm Lâm là cấm địa nằm sâu trong lục địa, đầy rẫy hiểm nguy và ma thú hung bạo, vốn chỉ là nơi lưu đày những thú nhân phạm tội nặng. Ngay cả cường giả cũng khó sống sót lâu dài. Vậy mà nơi như vậy lại xuất hiện một giống cái, chuyện này chẳng khác nào một con cừu nhỏ bị ném vào giữa bầy sói.

Khi ấy, Takuma đang trên đường trở về hang, bất ngờ nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ bụi rậm. Hắn lập tức chạy đến và bắt gặp một cảnh tượng khiến bản thân không khỏi sững sờ – một đàn ma thú đang vây quanh một đứa trẻ hôn mê bất động... mà đứa trẻ ấy lại là một giống cái!

Không kịp suy nghĩ nhiều, Takuma rút dao ngắn lao vào tấn công, đánh lui bầy ma thú. Sau đó, hắn cúi người bế đứa trẻ lên. Hơi thở của cậu yếu ớt, thân thể lạnh ngắt như băng. Không hiểu vì sao, khoảnh khắc đó tim hắn như thắt lại. Dù vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh như mọi khi, nhưng bước chân của hắn lại vội vã hơn bao giờ hết.

Lúc Takuma trở về, Rima Toya và Ruka Souen đang ngồi tán gẫu gần bãi đá liền trông thấy hắn ôm một người trong lòng. Cả hai đồng loạt quay sang nhìn.

"Là giống cái sao?!" – Ruka sửng sốt thốt lên.

Bọn họ đều là những kẻ bị trục xuất đến Vạn Thú Rừng Rậm — một nơi vô cùng nguy hiểm nhất đại lục. Bên ngoài, kết giới đã phong tỏa lối ra, bên trong lại là địa ngục đầy rẫy ma thú tàn bạo và giam giữ những thú nhân phạm tội đầy nguy hiểm.

Giống cái xưa nay vốn chính là trân bảo quý giá, số lượng rất ít, được các bộ lạc nâng niu bảo vệ. Đừng nói đến việc bị lưu đày, ngay cả khi họ phạm vào trọng tội, phần lớn cũng chỉ bị giam giữ, tuyệt đối không bao giờ bị ném vào nơi tử địa như Vạn Thú Rừng Rậm này.

"Làm sao lại như thế được..."  Rima chau mày, bước tới một bước, nhìn kỹ khuôn mặt trắng tái, hỏi nhỏ: "Đứa nhỏ còn sống không?"

Takuma gật đầu: "Còn... nhưng hơi thở rất yếu."

Ruka cùng Rima đều lặng người, không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo hắn trở về hang đá.

Nơi trú thân là một hang động đơn sơ khuất sâu trong vách núi, gió xuyên khe đá rít lên từng cơn lạnh buốt. Takuma cẩn thận đặt tiểu nhân lên phiến đá bằng, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm yếu ớt kia. Hắn thở khẽ một hơi, bắt đầu tháo gỡ từng lớp y phục đã thấm máu. Vải rách dính vào miệng vết thương, mỗi lần gỡ là máu tươi lại thấm ra, khiến lòng người run rẩy.

"Hanabusa Aido đâu rồi?" — Hắn trầm giọng hỏi.

"Aido cùng Akatsuki Kain đang ở khu tây, hôm qua nói phát hiện được một vùng quả dại." — Ruka đáp.

"Vậy ta đi tìm  ấy." — Rima nhanh chóng cất bước rời đi.

Chỉ còn lại hai người trong động. Takuma nhẹ tay vuốt tóc tiểu giống cái, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ đau lòng chưa từng thấy. Trên thân thể nhỏ bé kia, không chỗ nào không bị thương, có vết rõ là roi quật, có vết như do vuốt thú cào qua, chứng tỏ cậu đã phải chịu đựng cả bạo lực từ người lẫn ma thú.

"Bọn khốn nạn nào dám làm chuyện này?" — Ruka thấp giọng, giận dữ đến run tay. "Luật lệ bộ lạc xưa nay luôn nghiêm cấm làm hại giống cái... Thế mà bọn chúng..."

Còn đang phẫn nộ, chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là giọng nữ thanh thoát nhưng lo lắng:

"Cửa động... sao lại có máu vậy?" — Yuki Kuran bước vào, ánh mắt vừa chạm đến cảnh tượng bên trong thì liền trợn tròn.

Phía sau nàng, Kaname Kuran sải bước tiến vào, ánh mắt đỏ thẫm như máu, thần sắc lãnh tĩnh mà sâu không thấy đáy. Yuki chạy đến gần, nhìn kỹ người nằm trên đá, há hốc miệng, gần như không tin vào mắt mình.

"Là giống cái? Thật sự là giống cái sao?!"

Takuma gật đầu, kể lại mọi sự, ánh mắt trầm ổn nhưng giọng mang theo lo lắng:
"Ta phát hiện cậu ấy nằm gần kết giới phía nam, có lẽ là bị ném tới không lâu trước đó."

Kaname đứng yên, ánh mắt dừng lại thật lâu trên gương mặt tái nhợt kia. Hắn trầm mặc chốc lát rồi nói:

"Là ai... lại dám đưa giống cái đến nơi này? Chẳng lẽ bộ lạc đã thực sự loạn đến thế rồi?"

Yuki Kuran nắm chặt tay thành quyền, tức giận:
"Người nào làm chuyện này... chính là ác ma đội lốt người! Ta muốn thay cậu ấy báo thù!"

Có lẽ bởi thanh âm của nàng quá lớn, tiểu nhân nằm trên đá khẽ cau mày, đầu nghiêng đi một chút, như bị làm phiền mà tỉnh giấc.

Yuki giật mình ngậm miệng, vội vàng ngồi xuống cạnh, nhẹ tay lấy ống tay áo lau đi máu nơi trán cậu. Ánh mắt nàng dịu dàng như nước, ngón tay run run, chẳng dám dùng sức, sợ chỉ một động tác lỡ tay cũng khiến cậu đau thêm lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com