Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❀ Chương 2: chữa trị

Hanabusa Aido cùng Rima Toya gấp gáp trở về. Vì rút ngắn thời gian, cả hai chẳng ngần ngại hóa về nguyên hình, một cặp báo đốm cùng một con mật lửng lướt nhanh như tên bắn, xuyên qua rừng rậm trập trùng sương khói.

Khi tới gần hang động, thân ảnh thú liền mờ đi, hóa lại thành hình người. Hai kẻ sắc mặt nghiêm trọng, chẳng buồn nói lời nào, sải bước tiến thẳng vào trong.

Trong động, tiểu giống cái vẫn nằm yên, sắc  tái nhợt như tuyết sớm, hơi thở mỏng manh tựa tơ liễu đầu xuân. Lòng ngực phập phồng yếu ớt, như thể chỉ một trận gió nhẹ cũng có thể thổi tan mất.

Aido nhẹ quỳ xuống cạnh người, động tác vô cùng cẩn trọng, tựa như đang chạm đến thủy tinh trong suốt dễ vỡ. Hắn chậm rãi cởi lớp y sam nhuốm máu khô, rồi dùng vải sạch lau đi từng vệt máu loang.

Ngay trong lúc ấy, từ trong lớp áo rách tả tơi, có vật nhỏ rơi ra — một chiếc vòng cổ thô sơ, đáy là khối thạch đã được mài nhẵn, mặt trên còn khắc hai chữ: "Zero Kiryu."

Takuma khẽ cúi nhặt lấy, ánh mắt nửa trầm tư nửa cảnh giác, lặng lẽ liếc nhìn Kaname một cái, đoạn đưa chiếc vòng cho hắn.

Tên này... mang họ Kiryu — không phải cái danh xa lạ gì trong ký ức bọn họ. Ánh mắt Kaname thoáng trầm xuống, tay siết vòng cổ, nhưng không nói một lời.

Khi lớp máu bị gột sạch, những dấu tích ẩn dưới da thịt dần hiện ra. Vết bầm tím khắp thân, có chỗ tụ máu sâu, có chỗ trầy xước đến rớm máu. Lòng Aido thoáng khựng lại, hắn cắn răng, ngón tay khẽ run nhưng vẫn tiếp tục, bởi vết thương nơi thân thể giống cái kia tuyệt chẳng thể chậm trễ thêm nữa.

Làn da cậu trắng tựa men sứ, nhưng dưới lớp trắng ấy lại là từng mảng tím bầm, từng vết roi hằn sâ, có thể đoán được nỗi đau mà thân thể nhỏ bé ấy đã từng gánh chịu.

Càng xử lý, chân mày Aido càng siết chặt, tựa như có một cơn bão đang dấy lên trong lòng. Bên người hắn, một túi vải nhỏ chứa chút thảo dược tạm thu được từ rừng, tuy chẳng phải linh dược quý giá, nhưng vào lúc này, đã là tốt nhất trong những gì có thể tìm được.

Sau khi xử lý phần thương tích trên thân, Aido trầm mặc một lát, rồi vẫn vươn tay về phía hạ thân. Việc này theo lý đúng ra chẳng nên để nam thú nhân chạm vào, nhưng thời cuộc bức bách, không còn lựa chọn nào khác.

Quần vừa được gỡ xuống, ánh mắt Aido lập tức tối sầm. Mặc dù phần hạ thể không có vết thương trí mạng, nhưng nơi hai chân rõ ràng lưu lại dấu tích bị xâm phạm, da thịt đỏ ửng, hỗn loạn, thậm chí vẫn còn sót lại dấu chất lỏng đã khô. Bằng vào kinh nghiệm của hắn, Aido đâu khó nhìn ra bản chất của việc này.

Một tiếng kêu rất nhỏ bật ra từ cổ họng tiểu giống cái.

Một tiểu giống cái, tuổi chưa chắc đã qua kỳ phát dục hoàn chỉnh, thân thể yếu nhược lại bị tàn hại đến mức ấy rồi bị ném vào Vạn Thú Sâm Lâm, nơi ngay cả thú nhân trưởng thành cũng khó sống sót chẳng khác nào ép chết người không cần đao kiếm.

Nếu khi ấy Takuma không tình cờ đi ngang, hài tử này có lẽ đã sớm chết lạnh trong rừng sâu, bị ma thú xé xác mà chẳng ai hay.

Không chỉ là tội lỗi, mà là một loại ác độc đến tận cùng của nhân tính.

Aido nén giận trong lòng, khẽ hít một hơi sâu, tiếp tục xử lý vết thương cuối cùng. Động tác của hắn cực kỳ nhẹ, không dám làm đau lấy một chút nào. Khi cuối cùng mọi thương tích đều được băng bó cẩn thận, hắn mới đứng dậy, nhắm mắt một lát như để áp chế cảm xúc đang gào thét trong lồng ngực.

Lúc ấy, các thú nhân còn lại cũng lục tục trở về.

Trong động có tất thảy chín người, đều là những kẻ từng bị đày đến nơi rừng sâu hoang vu này. Hanabusa Aido chuyên trách trị liệu, đi cùng là biểu ca Akatsuki Kain. Takuma Ichijou là người phát hiện tiểu giống cái, còn có Kuran Kaname và em họ là Senri Shiki. Các nữ thú nhân gồm có Ruka Souen, Rima Toya, Seiren và Yuki Kuran.

Bọn họ từng là những cường giả lẫy lừng một thời, bị lưu đày vì vô số lý do, nhưng cuối cùng lại nương tựa nhau sinh tồn giữa rừng hoang. Nơi đây là đất chết, nhưng họ lại cố gắng tìm sự sống, như loài cỏ dại bất khuất dưới tuyết lạnh ngàn năm.

Sau khi băng bó xong, tiểu giống cái được đặt nằm trên lớp đá lạnh. Mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo đến thấu xương, làm sao thích hợp để người yếu ớt như cậu nghỉ ngơi?

Takuma chẳng do dự, cởi xuống chiếc áo khoác duy nhất còn lành lặn, đắp lên thân thể nhỏ gầy kia. Tấm thân ấy gầy đến mức chỉ cần siết nhẹ đã sợ gãy mất.

Yuki Kuran vẫn ngồi gần đó, ánh mắt chẳng rời khỏi người thiếu niên. Mái tóc bạc mềm mại, làn da trắng mịn không tỳ vết, dung mạo thanh tú như hạc giữa bầy thú. Cậu quá khác biệt với bọn họ, thân thể vừa mảnh mai, vừa yếu ớt, lại như thể chứa đựng một thứ ánh sáng gì đó khiến người ta chỉ muốn bảo hộ mãi không rời.

Nàng khẽ nghiêng đầu, tự hỏi: "Đôi mắt kia... khi mở ra, sẽ là màu gì nhỉ?"

Không thốt thêm lời nào, Yuki đột nhiên hóa thành nguyên hình, một con sói đen lông mượt, thân thể không lớn, nhưng so với tiểu giống cái thì dư sức che chắn. Nàng lăn một vòng, để lộ chiếc bụng mềm mại trắng muốt, ánh mắt ánh lên vẻ vui sướng, rồi hớn hở cất tiếng:

"Cho em ấy nằm lên bụng ta đi?"

Kaname liếc nàng, không nhịn được đưa chân đá nhẹ một cái: "Đừng có đùa nữa."

Yuki ngoan cố lườm lại: "Đâu có đùa! Mặt đất lạnh như băng, lại cứng như đá, nếu nằm lâu em ấy sẽ đông cứng mất!" Nói đoạn, nàng dùng mõm nhẹ nhàng kéo Zero lại gần, cẩn thận đặt lên bụng mình, rồi dùng bốn chân quấn quanh, ủ ấm tiểu nhân trong vòng tay dã thú.

Trên mặt sói hiện rõ vẻ thỏa mãn và mãn nguyện đến mức buồn cười.

Takuma đứng cạnh nhìn, khóe môi cong lên, nghiêng đầu thì thầm với Kaname:

"Xem ra... Yuki đã thích em ấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com