Tôi không phải mèo của anh (2)
Lam Vong Cơ là quản lý cấp cao của công ty trong tập đoàn của nhà mình, dù sao sau này cũng là một trong những người thừa kế của tập đoàn Lam thị, hiện tại còn trẻ, trước tiên ở trên cương vị học hỏi kinh nghiệm. Công ty đang thời kỳ phát triển, cho nên công tác của anh vẫn là cần thường xuyên đi công tác làm việc.
Lần trước đi công tác chính là vì một lần hợp tác, hiện tại đã đàm phán thành công, công ty tạm thời có thể buông xuống mấy ngày. Vừa lúc Lam Vong Cơ mấy ngày nay nghỉ ngơi không có việc gì làm, đọc sách tập thể hình học tập đều ở tại nhà cùng Bạch Tuyết chơi.
Bạch Tuyết cũng coi như chịu được tính tình, Lam Vong Cơ đọc sách, nó liền ngoan ngoãn ghé vào trên đùi Lam Vong Cơ, đi ngủ hoặc là nũng nịu, thỉnh thoảng dùng cái đuôi lông xù to lớn đi quét quét cánh tay Lam Vong Cơ muốn anh sờ sờ.
Lam Vong Cơ đọc sách nhìn lâu, chuẩn bị để sách xuống nghỉ ngơi một hồi, Bạch Tuyết liền ríu rít hai tiếng nằm sấp trên đùi Lam Vong Cơ, lăn một cái, "meo ô --" một tiếng.
Lam Vong Cơ đưa tay đi sờ miêu miêu của mình.
"Nhàm chán sao?" Lam Vong Cơ hỏi.
Mèo con không có trả lời, chỉ là thuận theo động tác vuốt ve của Lam Vong Cơ lật tới lật lui, ra hiệu Lam Vong Cơ cào nơi này cào nơi kia.
Bị sờ đến dễ chịu, Bạch Tuyết liền chồm người lên chôn trong ngực Lam Vong Cơ, hay là dùng chân trước ôm cổ người, y y thanh âm ô ô nghe có chút ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Lam Vong Cơ hỏi.
Mèo con tiếp tục y y ô ô không vui.
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, do dự một hồi:
"Mày cũng nhớ cậu ấy sao?"
Mèo con hừ hừ hai tiếng.
Lam Vong Cơ mở màn hình điện thoại di động, trên màn hình rõ ràng là anh từ trong vòng bạn bè của Ngụy Vô Tiện trộm được ảnh Ngụy Vô Tiện tự chụp. Lam Vong Cơ đem màn hình để xuống trước mặt Bạch Tuyết, trạng thái suy sụp uể oải của mèo con trong nháy mắt biến mất, nó lập tức hưng phấn lên, dùng móng vuốt đi cào màn hình của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt rút đi màn hình, nói với Bạch Tuyết:
"Vậy chúng ta đi tìm cậu ấy?"
Bạch Tuyết kích động meo meo kêu lên.
Nói đi là đi, Lam Vong Cơ cũng đối với ý nghĩ đánh vỡ kế hoạch như vậy của mình cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng anh hiện tại không muốn tính toán nhiều như vậy, anh thầm nghĩ bật người đến cà phê mèo của Ngụy Vô Tiện, muốn ly cà phê, sau đó cùng cậu tâm sự.
Ôm Bạch Tuyết đến cửa cà phê mèo của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ liền đẩy cửa đi vào:
"Ngụy Anh?"
Đứng ở trước quầy bar Ngụy Vô Tiện vừa quay đầu, vui vẻ:
"Lam Trạm! Anh lại tới a? A a Bạch Tuyết bảo bối!!!"
Miêu Miêu trong lòng Lam Vong Cơ cũng bật người kêu, Ngụy Vô Tiện còn không có tới liền đã giãy dụa muốn rời khỏi Lam Vong Cơ ôm ấp, Ngụy Vô Tiện vừa mới đi đến trước mặt Lam Vong Cơ mèo kia liền lập tức chui vào trong ngực Ngụy Vô Tiện, vẫn là chân trước ôm cổ Ngụy Vô Tiện muốn hôn hôn. Ngụy Vô Tiện liền lập tức ở trên mặt mèo con hôn hôn, mèo con cũng ở trên mặt Ngụy Vô Tiện mổ mổ mổ.
"Anh lại muốn ra khỏi nhà hả?" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu hỏi Lam Vong Cơ.
"Không có." Lam Vong Cơ đáp, "Dẫn nó tới chơi thôi."
"Người của công ty lớn bận rộn gần đây có rảnh rồi?"
"Ừ, công ty mình có thể quay vòng."
Lam Vong Cơ phát hiện hôm nay Ngụy Vô Tiện cũng không có mặc tạp dề đồng phục, mà là ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái áo sơ mi áo khoác quần jean, thoạt nhìn là một anh chàng trường kỳ lưu lạc trong vòng buôn bán thời thượng, cả người đẹp trai đến không chịu được, loá mắt cực kỳ. Liền hỏi:
"Hôm nay không đi làm?"
Ngụy Vô Tiện đưa tay sờ sờ đầu của Bạch Tuyết, gật đầu nói:
"Thứ ba đến phiên tôi nghỉ, bình thường đều không ở đây. Hôm nay vận khí của anh không tồi, tôi tới giúp mấy người bạn mang đơn đặt hàng, vừa vặn đụng phải."
Ôm ý tứ thăm dò, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Anh đến...... Tìm tôi chơi sao?"
Lam Vong Cơ sững sờ, sờ sờ Bạch Tuyết.
"...... Là nó."
Ngụy Vô Tiện cũng là sững sờ, quay đầu che mặt xém chút cười ra tiếng. Đây là cái lý do vụng về gì của bạn nhỏ ba tuổi a!
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đều nghe cười, lập tức quẫn bách, lỗ tai đều đỏ, giải thích:
"Nó, nó gần đây tâm tình không tốt lắm....."
"Được được được tôi biết rồi." Ngụy Vô Tiện cười nói, "Anh đừng như vậy ha ha ha ha......"
"Uống cà phê sao? Hôm nay nghỉ ngơi tâm tình tốt, tôi mời!" Ngụy Vô Tiện nói.
"Không cần, nên trả liền trả." Lam Vong Cơ nói, "Vẫn là latte."
"Được rồi --" Ngụy Vô Tiện tự nhiên đi vào quầy bar, tự mình pha cà phê cho Lam Vong Cơ:
"Ngày hôm nay ở đây uống sao? Không mang đi?"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Phải."
Ngụy Vô Tiện cười cười, thuận tiện cũng pha một ly cho mình, sau đó bưng hai ly cà phê liền đi ra, nói với Lam Vong Cơ:
"Đi vào bên trong uống đi? Mèo của chúng tôi đều ở bên trong, có thể vuốt ve nha. Thế nhưng anh phải làm chuẩn bị cho tốt tôi thực sự rất hấp dẫn miêu miêu."
Lam Vong Cơ nói: "Được. Tôi cầm cho."
Lam Vong Cơ nhận lấy cà phê của mình, liền cùng Ngụy Vô Tiện lách qua đội ngũ xếp hàng phía trước quầy bar, ngoặt qua chỗ ngoặt liền đi vào khu chỗ ngồi có mèo.
Vừa mới đi vào, Lam Vong Cơ liền sợ ngây người -- Chỉ thấy bốn phương tám hướng có chừng hai mươi con mèo đồng thời như bị điên leo lên trên người Ngụy Vô Tiện; Ngụy Vô Tiện giống như đã tập mãi thành thói quen, con mèo đầu tiên leo lên người đồng thời liền dự bị tốt tư thế trung bình tấn, rất nhanh cả người cậu liền...... Biến mất bên trong đám mèo.
Ngụy Vô Tiện che chở cà phê của mình không cho mèo làm đổ, tìm cái sô pha lười kế bên, đem mấy con mèo trên mông gỡ ra, đi qua ngồi xuống:
"Lam Trạm anh qua đây ngồi qua đây ngồi! Anh cẩn thận cà phê của anh nha! Đừng để Bạch Tuyết nhảy xuống sẽ bị thương!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu đáp ứng, giúp Ngụy Vô Tiện đã nhìn không thấy hình người đem cà phê để lên bàn, mình ở bên cạnh từng cái từng cái nệm êm ngồi xuống. Chỗ ngồi ở đây đều không phải ghế, đều là những cái ghế sô pha lười gối ôm các loại, mấy người khách hàng bên trong đồng dạng nhìn những con mèo trên người Ngụy Vô Tiện sợ ngây người cũng đều là tư thế co quắp trên mặt đất.
Ngụy Vô Tiện thật vất vả ngồi vững vàng, mà bắt đầu tay không gỡ mèo, một con một con lấy xuống, rốt cuộc có thể miễn cưỡng ngồi thẳng.
"Hô....." Ngụy Vô Tiện thở dài, "Thật, nếu là không có việc gì tôi tuyệt đối không đi vào chỗ ở của mèo nhà tôi, mỗi lần đi vào bọn chó điên này cứ như vậy nhào lên, một con mấy kg hai mươi mấy con nhào tới tôi thật muốn thành vận động viên....."
Ngồi bên cạnh cậu Lam Vong Cơ cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên người cũng treo năm sáu con mèo. Mỗi con mèo hình thể cũng không nhỏ, lông xù mà đem người chôn ở bên trong đám lông, xác thực rất hạnh phúc.
Bạch Tuyết nhảy xuống cùng mấy con mèo nhỏ khác chơi đùa, hai người liền treo trên người một đám mèo uống cà phê nói chuyện. Nhất là Ngụy Vô Tiện, cậu hơi nhích qua bên cạnh, phía trước bụng lập tức dựng thẳng ngủ đầy một loạt mèo, chính cậu cũng nói động tác này nhìn giống heo mẹ cho con bú sữa, vẫn là loại heo mẹ anh hùng sinh mười mấy đứa.
Xung quanh Ngụy Vô Tiện thật ồn ào muốn chết, liên tiếp tiếng meo meo, mảnh mai mạnh mẽ đều có, dù sao chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của Ngụy Vô Tiện, hôn mặt ôm một cái lăn làm nũng bán manh đều có, thế nhưng Lam Vong Cơ ở một bên, Ngụy Vô Tiện căn bản cũng không để ý tới những con mèo này.
"Bọn nó sao lại thích cậu như thế?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Trước đây đều là mèo hoang phụ cận nhà tôi, tôi ngẫu nhiên cho ăn, bọn chúng cũng quen thuộc với tôi, về sau dáng dấp đẹp mắt liền bị tôi xử lý một chút đóng gói tới làm việc." Ngụy Vô Tiện một tay xoa nắn tám con mèo nói với Lam Vong Cơ.
"Bạch Tuyết cũng vậy." Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai:
"Mèo giống như đều rất thích tôi, tôi đi đến chỗ nào đều có mèo đến dính tôi."
Lúc này Bạch Tuyết không biết là bị con mèo nào khi dễ, tiểu công chúa sợ người lạ lại ủy khuất, bạch bạch bạch chạy về lui tới trong ngực Ngụy Vô Tiện co lại.
"Sao vậy bảo bối?" Ngụy Vô Tiện thuận tay tiếp nhận nó, đem mèo chung quanh gạt mở ra đi:
"Có ai khi dễ cưng rồi? Nói cho ca ca ngao --"
Bạch Tuyết "meo meo" vài tiếng, cái đầu lông nhung nhung liền cọ lên cằm Ngụy Vô Tiện. Cố tình Ngụy Vô Tiện lại là người sợ nhột, lập tức đã bị Bạch Tuyết cọ đến cười ra tiếng, Bạch Tuyết vừa nhìn cũng thấy thú vị, để ở trên cổ cùng xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện dùng sức cọ.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện ôm Bạch Tuyết cười đến lệ trên khoé mắt như sắp trào ra, cũng không nhịn được khoé miệng nhếch lên, vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve mèo trong lòng, lúc này cũng đưa tay ra đi sờ sờ Bạch Tuyết đang nũng nịu với Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hai tay đang ôm mèo, Lam Vong Cơ sờ một cái, vậy mà liền thẳng tắp sờ lên trên tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cực lực giả bộ như không có phát hiện, tiếp tục cười toe toét sờ mèo của anh, Lam Vong Cơ cũng nhìn Ngụy Vô Tiện nhìn mèo, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng thuận thuận lông của Bạch Tuyết.
Thuận thuận lông của Bạch Tuyết, thuận tiện liền giơ tay lên sờ cái ót Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười cười liền ngừng lại, vẻ mặt dại ra, cuối cùng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Vong Cơ.
...... Anh ta làm gì sờ đầu mình!!!
"Lam, Lam Trạm....." Ngụy Vô Tiện yếu ớt nói, "Tôi, tôi không phải mèo......"
Lam Vong Cơ cũng phát hiện mình lại vờ ngớ ngẩn, thế mà một chút mất tập trung, đem Ngụy Vô Tiện coi là mèo mà vuốt ve:
"Không phải, Ngụy Anh thật xin lỗi, tôi......"
"A, a...... Không có việc gì không có việc gì, ha ha." Ngụy Vô Tiện đáp ứng, tiếp tục cúi đầu ấn xuống Bạch Tuyết, nhưng là tươi cười đã đọng lại.
Hai người đồng thời đỏ lỗ tai.
Cũng không lâu lắm, thời gian Lam Vong Cơ bình tĩnh nghỉ ngơi liền kết thúc, rất nhanh lại muốn mỗi ngày sớm chín muộn năm tan tầm.
Ngụy Vô Tiện lần thứ hai hút được Bạch Tuyết mới mẻ, đồng thời đang trưng cầu Lam Vong Cơ sau khi được đồng ý, quyết định buổi tối không đem Bạch Tuyết thả ở chỗ ở cho mèo, liền mang về nhà mình chiếu cố, dù sao cậu cũng luyến tiếc bảo bối Bạch Tuyết của mình.
Tan việc liền một tay ôm đại Miêu Miêu về nhà, Bạch Tuyết vẫn là sợ hãi co ở trong lòng Ngụy Vô Tiện. Buổi tối Ngụy Vô Tiện vốn là nghĩ ở tủ đầu giường đặt một cái ổ mèo cho Bạch Tuyết ngủ, không chịu nổi Miêu Miêu càng không ngừng làm nũng dính người, xem ở phân thượng Bạch Tuyết không thể nào rụng lông, cuối cùng vẫn là quyết định đem Bạch Tuyết làm búp bê ôm trong lòng cùng nhau ngủ.
A, tỉnh dậy phát hiện trong lòng bạch nhung nhung, thật động tâm nha.
Quả nhiên không quá mấy ngày một người một mèo lại trống rỗng, đúng lúc Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi, ngủ đến mười một giờ sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại đút đồ ăn cho mèo, Ngụy Vô Tiện liền ngồi phịch ở trên giường hút Bạch Tuyết chơi.
Ngụy Vô Tiện: "Tao rất nhớ Lam Trạm a a a! Lần sau mày cùng anh ấy về nhà liền nũng nịu muốn anh ấy tới tìm tao có được hay không, tao cùng anh ấy có ở cùng nhau chơi đùa hay không dựa vào mày a bảo bối --"
Mèo con meo meo hai tiếng, bị Ngụy Vô Tiện thở dài lập tức kéo vào trong ngực.
Cậu đột nhiên ngồi bật dậy, thiếu chút nữa đem Bạch Tuyết hất bay.
"Đúng rồi!" Ngụy Vô Tiện kêu lên:
"Tao có Wechat của Lam Trạm a, tao làm gì lại không gọi video cho anh ấy a mẹ của tôi ơi! Liền dùng mày nhớ anh ấy cờ hiệu, thật tốt!"
Nói làm liền làm, Ngụy Vô Tiện bật người lùi về trong chăn đổi thành tư thế nằm, đem Bạch Tuyết đặt ở bên cạnh mình cùng mình cùng nhau nằm, sau đó đem điện thoại di động đặt ở trên gối đầu, cẩn thận mở ra mục người liên lạc trên Wechat, phát cho Lam Vong Cơ một lời mời video.
Trong quá trình chờ đợi Ngụy Vô Tiện rất khẩn trương, Bạch Tuyết cũng không biết Ngụy Vô Tiện đây là làm gì - không nghĩ tới Lam Vong Cơ bật người liền nhận lời mời rồi.
Màn hình sáng lên trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ăn mặc tây trang rất đẹp, tựa hồ là ngồi ở trong phòng khách sạn. Lam Vong Cơ cũng có chút ngây ra, trước mắt Ngụy Vô Tiện đang nằm úp sấp ở trong chăn và mèo cùng nhau mắt lom lom nhìn bản thân, hai đôi mắt một đen nhánh một xanh nhạt mắt to ngập nước anh thật sự chịu không nổi.
Bạch Tuyết thấy trên màn hình xuất hiện chủ nhân, hưng phấn mà "meo" lên, đi lên đã nghĩ đi chụp màn hình, bị Ngụy Vô Tiện một phát ngăn lại.
"Ha ha ha ha hắc ngoan ngoãn đây không phải là chủ nhân của mày!" Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Lam Trạm Lam Trạm! Có nhớ chúng tôi không!"
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện mặc áo ngủ rộng thùng thình, phía dưới là da thịt trắng nõn và xương quai xanh còn có một đầu tóc lộn xộn, loại cảm giác nam hài nhà bên này quả thực làm anh mắt lom lom, bên cạnh Bạch Tuyết đáng yêu Ngụy Vô Tiện càng có vẻ đáng yêu:
"Ừ!"
"Anh bên kia thuận lợi không?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên đem miệng giấu đến phía sau đầu Bạch Tuyết, vươn tay cầm hai cái chân trước của Bạch Tuyết quơ quơ:
"Bạch Tuyết cũng nhớ anh lắm nha!"
Lam Vong Cơ bị hành động này của Ngụy Vô Tiện manh đến ngũ lôi oanh đỉnh ngây ra nói không ra lời, Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được bản thân bán manh bán đến quá làm ra vẻ rồi:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha" bản thân trước cười ngả sang một bên.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nói chuyện phiếm cực kỳ lâu, thường thường còn cúi đầu dỗ dành Bạch Tuyết cảm giác mình bị lãnh đạm, thật vất vả mới kết thúc cuộc nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng, ôm Bạch Tuyết ở trên giường lộn mèo, cuối cùng ôm lấy một cục chăn to.
A loại cảm giác sáng sớm cùng bạn trai gọi điện trò chuyện này!
Trông sao trông trăng rốt cuộc trông được Lam Vong Cơ đến đón Bạch Tuyết nhà anh, nhưng chuyến bay của Lam Vong Cơ một lỡ lại lỡ, lúc đến đã là ban đêm, còn trời mưa to.
Lam Vong Cơ nói với Ngụy Vô Tiện mình đầu tiên sẽ về nhà, ngày mai trở lại, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không chịu, còn ôm Bạch Tuyết đón người đón đến sân bay.
Ngụy Vô Tiện còn đùa nghịch một chút mưu kế, cố ý chỉ đem một cây dù, như vậy có thể cùng Lam Vong Cơ tình thâm sâu mưa mịt mù thế giới ở trong mắt người.
Chỗ xấu của tính toán chút mưu kế chính là, cùng Lam Vong Cơ song song đi trên đường trở về nhà mưa càng rơi xuống càng lớn, có chút che không được.
Lam Vong Cơ hơi cao, tự nhiên là anh bung dù, nhưng anh lại luôn luôn đem dù nghiêng về phía Ngụy Vô Tiện, cho nên Bạch Tuyết liền để Ngụy Vô Tiện ôm. Hai người không hề bị mưa to quét mất hào hứng một tuần không gặp lại bắt đầu cười toe toét.
Có thể đi trên đường Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên ngừng miệng, Bạch Tuyết cũng ríu rít kêu lên, hướng trong ngực Ngụy Vô Tiện co lại. Lam Vong Cơ còn không có phát hiện cái gì, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên bước nhỏ dán lên Lam Vong Cơ, đem cái trán để ở trên gáy Lam Vong Cơ, hình như đang sợ.
Lam Vong Cơ vừa quay đầu, liền nhìn thấy một con Teddy nhỏ đi ngang qua đang tò mò nhìn bên này, chẳng qua rất nhanh liền bị chủ nhân mang đi.
Bạch Tuyết sợ chó thì anh biết, thế là Lam Vong Cơ hỏi: "Sợ chó hả?"
Nào chỉ là sợ, đến lúc con chó kia đã đi thật xa Ngụy Vô Tiện vẫn còn nắm áo khoác của Lam Vong Cơ, sợ gật đầu lia lịa.
"Không có việc gì, đi."
Lam Vong Cơ cũng không có giễu cợt cậu, chỉ là sờ sờ đầu của cậu, giống như là đang an ủi Bạch Tuyết.
Ngụy Vô Tiện vô cùng được an ủi, gật gật đầu liền tiếp tục đi cùng Lam Vong Cơ khoác lác.
Ven đường trên cây lại đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc.
"Lam Trạm? Tiếng gì vậy?" Ngụy Vô Tiện nói.
Lam Vong Cơ cũng dừng bước lại:
"Trên cây có cái gì."
"Chim sao?"
Động tĩnh của chim cũng không lớn như thế.
Hai người cẩn thận nhìn chằm chằm cây kia một hồi, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói:
"Có mèo! Mèo con màu đen! Anh nhìn chỗ đó....."
Lam Vong Cơ nhìn theo phương hướng ngón tay của Ngụy Vô Tiện nhìn lại, phát hiện trên tán cây rất cao hoàn toàn chính xác có một con mèo đen nhỏ, tựa hồ là đi xuống không được, ở trên đó run lẩy bẩy.
Rất nhanh mèo lên cây liền xuống không được, còn mèo kia nhỏ như vậy khẳng định không có kinh nghiệm, Ngụy Vô Tiện sốt ruột nói:
"Lam Trạm, anh ôm Bạch Tuyết một chút!"
Lam Vong Cơ từ trong ngực Ngụy Vô Tiện tiếp nhận Bạch Tuyết, Ngụy Vô Tiện liền hai ba bước leo lên cây.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ ngăn cản nói, "Trên cây có rêu xanh, tôi đến, cậu xuống trước đi."
Ngụy Vô Tiện lại là hai ba bước lên tới một cái tán cây:
"Tôi không tin một tổng giám đốc bá đạo như anh giỏi leo cây hơn so với tôi!"
Cậu vừa bò vừa quay đầu lại nói:
"Anh đi lên cũng bắt không được mèo! Tôi nói ít gì cũng bắt qua...... A Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ ánh mắt xiết chặt, bỗng nhiên bước lên một bước, buông Bạch Tuyết xuống trong nháy mắt ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ trên tán cây rất cao trượt xuống.
Cũng may Lam Vong Cơ đỡ được kịp thời không có để Ngụy Vô Tiện thẳng tắp ngã xuống, chỉ là xem Ngụy Vô Tiện xắn tay áo cùng ống quần lên, tựa hồ đầu gối cùng cánh tay trầy da, may mà không có chảy máu. Lam Vong Cơ còn chưa kịp trách cậu, đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện như một người không có chuyện gì xảy ra cười cười với mình, từ trong ngực móc ra một con mèo đen nhỏ.
Lam Vong Cơ sững sờ, mèo đen nhỏ kia cực kỳ chật vật, lông đều ẩm ướt tí tách, đang núp trong khuỷu tay Ngụy Vô Tiện run lẩy bẩy. Ngụy Vô Tiện toàn thân đều bị ướt, nhưng vẫn đem áo khoác cởi ra bao mèo đen nhỏ lại, ôm vào trong ngực dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho nó.
Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho Lam Vong Cơ ôm lấy Bạch Tuyết, nhanh chóng đem mèo đen nhỏ đưa đến bệnh viện sủng vật tắm rửa cho ăn ít đồ, thuận tiện nhìn xem có bị thương hay không. Lam Vong Cơ lập tức đáp ứng, hai người liền chen dưới một cây dù chạy đến bệnh viện sủng vật.
Thật vất vả đem mèo đen nhỏ đưa đi xử lý, Lam Vong Cơ mới mua thuốc trị thương cùng băng gạc, tự mình xử lý vết thương cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện so với mèo đen nhỏ còn bị xối thảm hơn, ngay cả tóc đều ướt đẫm.
"Mèo làm sao bây giờ?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Dáng dấp rất ngoan, ném vào nhà mèo làm công cho tôi thôi." Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, thắt một cái nút trên băng của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đối với anh cười hắc hắc, tự mình chạy tới trả tiền chữa trị tiền vắc xin tiền làm đẹp cho mèo đen nhỏ, thuận tiện để cho nhân viên của mình ngày mai tới đón mèo.
Áo khoác của Ngụy Vô Tiện giữ ấm cho mèo con, lần này bên trong sau lưng cũng ướt, cởi một cái, liền chỉ còn lại áo sơ mi. Áo sơ mi nửa trong suốt dính ở trên người cậu, nhìn xem đều thấy lạnh.
Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị chào hỏi Lam Vong Cơ đi, lại bị Lam Vong Cơ vượt lên trước một bước, phủ thêm áo khoác của mình cho cậu. Không đợi Ngụy Vô Tiện kịp phản ứng, Lam Vong Cơ liền đem nút thắt buộc lại cho cậu.
"Ài ài Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn nói, "Quần áo của tôi bị ướt rồi!"
Lam Vong Cơ lại nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện:
"Trên người cậu lạnh."
Mang theo áo khoác cùng bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện quả thực bị Lam Vong Cơ làm cho mềm nhũn một trận.
"Cùng tôi trở về."
Lam Vong Cơ căn bản không có ý tứ muốn thương lượng với Ngụy Vô Tiện.
"Trong nhà có thuốc tiêu viêm. Trở về tắm rửa."
Ngụy Vô Tiện đối với việc Lam Vong Cơ đột nhiên mời về nhà có chút ứng phó không được, ngây ra nửa ngày mới đỏ mặt gật gật đầu, bị Lam Vong Cơ thân sĩ dắt đến bên người đưa tay giương dù lên mới ý thức bản thân thật sự muốn cùng Lam Vong Cơ cùng nhau về nhà thậm chí có khả năng ngủ chung một giường, lại là một trận bạo hồng.
Lam Vong Cơ một tay đem Ngụy Vô Tiện ăn mặc vô cùng đơn bạc ôm chặt lấy, dù cũng nghiêng về phía cậu, bước nhanh dẫn cậu đi đến nhà mình.
Anh cuối cùng cũng biết, nguyên nhân Ngụy Vô Tiện được mèo yêu thích như thế.
Đích xác, cũng làm cho người ta thích.
________
Ngọc Lưu Ly: Tưởng tượng ra cảnh Tiện Tiện bị mèo bao phủ treo khắp người là ta thấy buồn cười chết đi được, đây gọi là thể chất nam châm hút mèo 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com