Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C2: Tàu tốc hành Hogwarts

Ga 9 3/4 ngày nhập học chật ních những gia đình phù thủy đến để chào tạm biệt mấy đứa con của họ cho một năm học mới. Elysian đi dọc thân tàu cùng với cha mẹ mình, Marciel nãy giờ vẫn cứ đang luyên thuyên về mấy nơi bí mật trong trường, bảo sẽ gửi cho Elysian một món quà hay ho sau khi nó nhập học.

Dọc đường đi không ít người nhận ra sự hiện diện của nhà Sylvester, như một sự tôn trọng, họ đều né đi để nhường đường. Cũng có không ít cặp mắt tò mò dán vào Elysian từ đám phù thủy sinh và cha mẹ họ, hẳn chính họ cũng không ngờ rằng một hậu duệ của nhà Sylvester sẽ học chung năm với mình.

"Thẳng lưng nào Eli, nhớ lời mẹ dặn về phong thái của con nhé" Marie nhắc nhở Elysian, con nhỏ nghe vậy thì ngay lập tức liền chỉnh lại tư thế của mình.

"Má ơi nhìn kìa, là họ phải không?"

"Sao họ lại ở đây?"

"Merlin ơi đúng là ngài ấy kìa."

Những tiếng xì xào bàn tán cứ bay ra bay vào tai của Elysian, xem ra bọn phù thuỷ này chả có miếng gì gọi là ý tứ, họ xì xầm với nhau mà không hề kiêng dè.

"Thật đúng là không có phép tắc" Nó nghe ba nó làu bàu

"Marciel, đừng xấu tính như vậy."

"Phải rồi, hôm nay là ngày phù thuỷ nhỏ của ta đi học mà nhỉ?"

Thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó, Marciel khuỵ gối xuống xoa đầu cô bé, xem ra khoảng cách chiều cao giữa hai cha con có một sự khác biệt khá lớn. Marciel cứ lợi dụng việc này mà xoa đầu nó, mà Elysian lại không thích việc đầu nó bị rối chút nào, thiệt tình, ba nó cứ coi nó là con nít.

"Ba à" Elysian khẽ nhăn mày nhắc nhở

"Phải nhớ chăm sóc cho bản thân và viết thư khi thấy nhớ ba mẹ đấy nhé." Mẹ của Elysian vừa nói vừa chỉnh lại trang phục cho nó.

"Đặc biệt là phải nhớ viết thư!" Marciel nhấn mạnh cứ như sợ cô con gái nhỏ sẽ quên mất.

"Ôi, người ta nhìn mình kìa!" Con bé cực nhọc tìm cách thoát khỏi cái ôm của ba mẹ nó.

"Được rồi hai người sẽ khiến con trễ tàu mất."

Họ đi dọc thân tàu nghi ngút khói, đoạn đến cửa lên tàu, Elysian quay lại và ôm ba mẹ mình một cái thật chặt, nó đặt một nụ hôn lên má của mỗi người.

"Đừng quậy phá quá nhé bí ngô" Marciel, không ngại chốn đông người mà hôn vào trán cô con gái của mình rồi xoa đầu cô. Elysian cảm thấy khó chịu với hành động này của cha nhưng vẫn để Marciel làm, dẫu sao trong mắt của cha thì nó vẫn chỉ là một cô nhóc 11 tuổi mà thôi.

Elysian bước lên toa tàu, không quên vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ lần cuối rồi ôm đống hành lí đi đến một toa trống. Đoàn tàu tràn ngập tiếng nói chuyện rôm rả của đám phù thủy sinh, Elysian chắc chắn rằng đã có một con cóc nhảy vội qua đầu mình.

Đến một toa gần cuối khá vắng người, Elysian thò đầu vào xem xét, thấy không có ai liền nhanh chân chạy tọt vào. Sau một hồi vật lộn thì nó cũng để được mớ rương hành lí lên ngăn kệ trên đầu ghế.

"À, chào bồ...mình...có thể vào toa này không?"

Một thằng nhóc tóc đen trên mặt đeo cặp kính tròn rụt rè ngó đầu vào, Elysian mệt thở không ra hơi, chả thèm nhìn mà chỉ gật đầu, thằng bé kia thấy vậy thì hớn hở kéo rương đồ vào vẻ.

"Cám ơn nha, mình là Harry, Harry Potter." Harry lúng túng nói, giọng điệu bớt được một tí căng thẳng, nó còn sợ mình sẽ phải ngồi ngoài hành lang suốt chuyến đi.

"Elysian Sylvester." Elysian ngước lên nhìn Harry, thằng nhóc nghe tên cô bé thì la lên.

"Hình như tụi mình có gặp nhau ở hẻm xéo rồi đúng không?" Harry tươi cười hỏi, thằng nhỏ nhớ rất rõ cô bạn xinh xắn tóc ngắn ngang vai mà nó vô tình đụng phải lúc đi mua đồ tại tiệm may của madam Maulkin. Elysian gật đầu cho có lệ, mắt vẫn hướng về phía ba mẹ nó đang đứng vẫy tay tạm biệt. Con tàu rít lên một hồi còi dài báo hiệu sắp lăn bánh, Elysian giơ tay chào ba mẹ nó lần cuối rồi quay mặt vào toa tàu.

"Đó là ba mẹ của bồ hả? Trông họ hạnh phúc quá" Harry nhìn theo với vẻ đầy ngưỡng mộ, Elysian thấy trong mắt thằng nhóc có đôi chút ghen tị.

Cánh cửa toa tàu một lần nữa được mở ra, lần này cũng là một thằng bé khác thò đầu vào. Trông có vẻ là người nhà Weasley, Elysian có thể dễ dàng phát hiện ra cái đầu đỏ choét đó ở bất cứ đâu.

"Có ai ngồi ở chỗ này không mấy bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi."

Harry nhìn qua Elysian, thấy con bé không có vẻ gì là định từ chối thì mới vui vẻ mà gật đầu. Thằng nhóc đầu đỏ thấy vậy thì vui ra mặt, nó khẽ đi vào toa rồi ngồi kế bên Harry, Elysian thấy nó có một vết đen trên mũi.

Toa tàu đột nhiên trở nên nhộn nhịp hẳn sau khi có Ron gia nhập, thằng bé và Harry đã rất nhanh mà làm thân với nhau. Hai đứa tếu táo được một hồi lâu thì Ron mới nhớ ra mình chưa giới thiệu bản thân với cô nhóc ngồi đối diện, bèn vội vã chà tay vào áo rồi chìa ra

"Xin lỗi bồ nha, mình phấn khích quá, ý mình là, cậu ấy là Harry Potter đó! À mà bồ tên gì nhỉ?" Ron háo hức hỏi, Elysian cũng không lấy làm ngại, đưa tay ra bắt để chào hỏi.

"Mình là Elysian Sylvester, mà hai bồ cứ gọi mình là Eli đi"

Nghe tới chữ Sylvester, mặt Ron tự nhiên trở nên đỏ chét.

"Syl...cái gì cơ?" Ron lẩm bẩm, Harry kế bên thì ngơ ngác nhìn Ron rồi lại nhìn về phía Elysian.

"Sao vậy?" Thằng nhóc ngây thơ hỏi

"Hả? À không...ý mình là bồ...bồ thật sự mang họ Sylvester ấy hả?" Ron mặt đỏ chính, Harry thấy thằng nhóc lúng túng thì cũng xốn xao lên.

"Họ của bạn ấy thì làm sao cơ?" Harry hỏi một cách ngây ngô, Elysian trả lời câu hỏi của Ron bằng một cái gật đầu.

"Cậu ấy...nhà cậu ấy là con cháu của cụ Merlin đó Harry, ngầu hết sức. Mình nghe ba mình nói về nhà cậu suốt!" Merlin, một trong những phù thủy vĩ đại và quyền năng bậc nhất giới phù thủy, đâu phải ngày nào chúng nó cũng được ngắm hậu duệ của người bằng xương bằng thịt như vầy. Harry nghe Ron tường thuật xong thì cũng được một phen mắt tròn mắt dẹt. Elysian phải cố để hai thằng nhóc bớt phấn khích, ba đứa trẻ sau một hồi nói qua nói lại thì bỗng thân nhau lúc nào không hay.

Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi.

"Ăn gì hông mấy cưng? So-co-la, bánh bí gì hông?"

Harry, vì chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Nhưng Ron thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ lúng búng nói mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi. Harry thì bước ra ngoài hành lang, túi của nó rủng rỉnh những đồng vàng, đồng bạc. Elysian nghe nó nhắc gì đó về so-co-la Mars Bars, chắc là đồ ăn của Muggles, cô bé chưa bao giờ nghe qua về loại kẹo đó.

Rồi Harry bưng đống kẹo vừa mua vào chỗ ngồi, Ron thấy đống kẹo thì trố mắt ra lắm, cái đống đó nhiều tới nỗi chất thành một cái núi nhỏ.

"Bồ đói lắm hả?" Elysian ngạc nhiên hỏi

"Đói muốn chết." Harry vừa đáp vừa ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng.

"Hai bồ ăn không?"

Ba đứa cứ như vậy trao đổi quà vặt qua lại, còn cái túi bánh mì của Ron thì đã bị lãng quên ở một góc nào đó. Rồi có một thằng nhóc mập mạp mở cửa toa, nó hỏi gì đó về việc bị mất một con ếch, Elysian nhớ mang máng về lúc mới lên tàu nhưng bây giờ ngoài đống ếch socola đang nhảy tưng tưng trên đầu nó và Harry thì chẳng thấy con nào nữa. Thằng nhỏ kia nghe vậy thì buồn ra mặt, chào tạm biệt rồi đóng cửa toa lại.

Ron lí nhí:

"Không biết tại sao nó lại khổ sở như vậy nhỉ? Nếu mình mà có một con cóc thì mình chỉ mong mất nó cho rồi, càng sớm càng tốt. Ôi nhưng mà cũng chẳng nói được, mình cũng có con Scabbers tội nợ đấy thôi!"

Elysian giờ mới chú ý tới con chuột ngủ li bì trên đùi Ron. Ron nhìn nó chán ghét.

"Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho hai bồ xem, coi nè..."

Ron lục lọi trong rương, lấy ra một cái đũa phép, trông te tua, mẻ đầu mẻ đuôi, đầu đũa lại dính phất phơ cái gì trắng trắng.

"Có chắc là cái đũa đó an toàn để sử dụng không vậy?" Elysian quan ngại nói

"Lông kỳ lân gần bong ra rồi. Nhưng còn xài được..."

Ron vừa vẩy đũa phép một cái thì cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái. Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi:

"Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc." Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to.

"Hồi nãy tụi này đã nói với nó là không thấy rồi." Ron càu nhàu

Nhưng cô bé không thèm nghe, chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.

"A, đang làm phép hả? Coi nào!"

"Ờ, được thôi." Ron lúng túng

Nó tằng hắng đọc thần chú:

Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng

Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

"Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?"

Con nhỏ nói tía lia rồi ngừng lại chờ đợi. Đối diện với nó là 3 đứa nhóc mặt đầy vẻ ngơ ngác như chưa xử lí kịp tình hình. Ron lầm bầm:

"Tôi là Ron Weasley."

"Tôi là Harry Potter."

"Tôi là Elysian Sylvester." Elysian góp vui, nó thấy Hermione nãy giờ đa phần là nhìn về phía mình nên có chút không thoải mái.

"Bạn có phải là con cháu của Rogus Sylvester không? Tôi đã từng đọc qua vài chuyện về nhà bạn trong cuốn Những quái nhân ma thuật và chuyện đời của quý ngài Magnetus. Có thiệt là Merlin là tổ tiên của bạn không? Nhà bạn có lịch sử thú vị đó, có thiệt là bạn không được để lộ mặt trước năm 11 tuổi không?"

Hermione tấn công cô bé với những câu hỏi trên trời dưới đất, Elysian chưa kịp trả lời thì con bé đã nối luôn sang câu khác, còn Ron thì trố mắt ra.

Lúc này con bé ấy lại quay sang Harry và bắt đầu tía lia

"Còn bạn, Harry Potter! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi. Tuyệt thật đó, hôm nay vậy mà lại gặp được hai người."

Con bé dường như quên mất sự tồn tại của Ron.

"Tôi ấy hả?" Harry ngờ nghệch chỉ vào người mình

"Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi." Hermione lại kêu lên

Thế rồi đột ngột cô bé chuyển giọng:

"À, mà có ai biết mình sẽ ở ký túc xá nào chưa? Tôi đã dọ hỏi cùng khắp rồi, nghe nói nhà Gryffindor là chỗ tốt nhất, tôi hy vọng được vô đó. Nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở Gryffindor. Nhưng mà nhà Ravenclaw cũng không đến nỗi tệ. Thôi, bây giờ tụi tôi phải đi tìm con cóc cho Neville đã. Còn ba người các bạn, thay đồ đi là vừa, sắp tới nơi rồi, biết không?"

Cô bé nói hết 1 hơi rồi bỏ đi dắt theo thằng nhóc mất cóc.

Ba đứa nhỏ bị công kích bởi một tràng thì nghệch mặt hẳn ra

"Cho dù mình ở nhà nào cũng được, miễn là đừng chung nhà với con nhỏ đó."

"Tôi có tin buồn cho cậu đây"  Elysian nghĩ thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com