Chương 16: Cedric Diggorry
- Tụi mày nghĩ coi, nó vậy mà là một Xà Khẩu. Một Gryffindor Xà khẩu? Tao cũng không thể nào hiểu nổi.
Cái giọng Draco vang lên đều đều trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, trước ánh mắt của tôi, Blaise và Pansy.
- Đừng tức giận, Draco! Không phải Potter cũng đang gặp một đống rắc rối vì chuyện đó sao. Bồ không vui à?
Tôi lên tiếng khuyên Draco trong cái ánh mắt ngỡ ngàng của hai đứa còn lại. Tôi lại đi bênh Cứu thế chủ tưởng rằng rất thân thiết trước mặt Draco bé nhỏ cơ đấy.
- Ừ thì cũng đúng! Nhưng mình không thích cái cách mà nó có được khả năng của Slytherin chút nào!
Draco lại nói, Blaise và Pansy thì gật gù tán thành:
- Đúng đó Charlotte! Đó là khả năng mà chỉ Slytherin mới có được, tụi Sư Tử ngốc nghếch đó không xứng đáng một chút nào!
Là giọng của Blaise, giờ thì tới Draco gật gù:
- Nhưng mà tụi mày có thấy cái vẻ mặt ngu ngốc của chúng nó lúc tới dò hỏi tao không? Thuốc đa dịch hả? Thầy Snape mà biết thì tụi nó chết chắc!
- Đúng đúng, tụi nó cũng đang gặp thêm mấy cái rắc rối nữa. Thằng Potter bị cả trường sợ vì tưởng nó là người mở phòng chứa bí mật. Nó mà cũng có cửa sao? Nhưng mà nhìn tụi nó như vậy thì cũng thấy vui! - Pansy
Mấy đứa nhóc cứ thế mà bàn tán với nhau. Tôi thì giả mù giả điếc. Một bên là bạn thân kiếp trước, một bên là bạn thân kiếp này. Haiz, quả thật là mệt mỏi! Tôi tốt nhất là vẫn không nên xen vào thì hơn.
Nhưng lời Pansy nói thì quả thật là chính xác.Trong lời dị nghị của ba nhà còn lại thì mấy tuần học gần đây của Cứu thế chủ chả tốt đẹp một tí nào. Adelia và Sư tử thì vẫn tốt lắm, nhỏ lúc nào cũng tin tưởng "Harry thân yêu" của nhỏ mà. Nhưng bệnh nhân của Hogwarts ngày càng tăng, mấy cái phòng trong bệnh xá thì gần như chật ních và bà Promfey thì bận rộn cực kỳ với số bệnh nhân đông lịch sử.
Dù rằng thế nhưng kỳ thi cuối kỳ thì vẫn được tổ chức. Tôi đã giành được hạng nhất năm ngoái nên năm nay cũng cố gắng không kém để giữ vững thành tích của mình. Draco cũng thế, cậu ta đồng hạng 2 với Granger nên cũng cố gắng hết sức để "không đồng hạng với con nhỏ Máu Bùn đáng ghét". Đương nhiên, tôi vẫn không đồng tình với cái từ ngữ khiếm nhã ấy nhưng phải kệ thôi, tôi bận ôn thi rồi.
- Selwyn..? Phải em không?
Tôi gặp lại Diggory trong một buổi chiều ôn thi ở thư viện. Anh ta từ đâu tới rồi bắt chuyện với tôi.
- Vâng là tôi. Anh Diggory đây tìm tôi có việc gì sao?
- Không.. không có việc gì quan trọng cả. Lần trước ...
Tôi nhớ lần trước đã hơi nặng tay, khiến anh ta thua "hơi" thảm trước đám nam nữ sinh các nhà và cả tiếng cười của đám Rắn nhỏ nữa. Không phải là kiếm tôi trả thù đấy chứ?
- Lần trước đã thấy được sức mạnh thật sự của em, anh rất ngưỡng mộ. Chúng ta ... làm quen có được không?
Tôi đơ ra một chút. May thật, không phải đánh nhau.
- À..vâng thưa anh! Tôi là Charlotte, Charlotte Selwyn!
- Anh có thể gọi em là Charlotte chứ?
- Tất nhiên rồi!
- Anh là Cedric Diggory, em cứ gọi anh Cedric là được ...!
Và như thế, tôi cùng Cedric đã quen biết nhau. Tôi lĩnh ngộ từ anh ta môn bay hơi khó nhằn, anh ta cũng hỏi han tôi được mấy phép tấn công mà tôi biết. Cedric quả thật là người ham học hỏi, anh ta luôn hỏi hết những thứ mà anh ta thắc mắc và cũng tận tình giải đáp nếu tôi có vấn đề khó khăn. Anh ta chỉ đơn giản là muốn làm bạn với tôi, tôi chắc hẳn là vậy! Và chúng tôi sẽ trở thành đôi bạn cùng tiến thân thiết nếu không có ba cái đuôi theo sau tôi và luôn xua đuổi anh chàng Lửng Mật. Pansy lúc nào cũng lườm nguýt rồi khó chịu ra mặt với anh trai này, nhỏ bảo rằng anh ấy sẽ "cướp mất bạn thân" của nhỏ và tụi Lửng mật thì không xứng để chơi chung với Slytherin chút nào (dù có đỡ hơn tụi Sư Tử một chút). Blaise với Draco thì ra vẻ như đồng tình với Pansy lắm, hai thằng nhóc luôn kè kè bên tôi nếu tôi tới thư viện và cũng chả ngại trao cho Cedric cái lườm sắc lẹm nếu ảnh có ý định lại gần tôi. Severus cũng biết về vấn đề này và chả thèm lên tiếng. Nhưng tôi biết hẳn là Severus đang nghĩ dù sao tôi chơi chung với một tên Hufflepuff ham học còn hơn chơi chung với một dám sư tử ngu ngốc.
....
Một ngày chẳng nắng chẳng mưa chẳng gì, Adelia kéo vội tôi ra một góc, tụ họp chung với bọn sư tử .
- Bồ nhìn cái quyển nhật ký này nè Charlotte.
Adelia nói rồi chỉ vô cái cuốn nhật ký đen xì, hơi cũ kỹ trên tay của Potter. Trên nhật ký còn ghi dòng chữ Tom Mavolo Riddle.
- ... Harry đã đi vô trỏng, cậu ấy gặp một người tên là Riddle. Anh ta nói Hagrid là người thả con quái vật giết chết con ma khóc nhè trên tầng 5 đó.
Chỉ có Merlin mới biết lúc đó trong lòng tôi hoảng như thế nà. Con nhóc này không những không nhớ gì mà lại còn tin tưởng vào Riddle. Adelia thân mến, nguy hiểm nó ở sau lưng bồ rồi kìa. Làm ơn dừng ngay mấy trò tò mò ngu ngốc này đi!
- Các bồ không thể tự dưng lụm ở xó nào mà tin tưởng một quyển nhật ký cũ mèm được. Các bồ phải cẩn thận khi đụng tới nó chứ.
Tôi hơi gắt lên với đám nhỏ. Nhưng biết sao được, thứ chúng đang cầm trong tay là một trường sinh linh giá và chúng chắc chắn chả biết cái thứ đó là gì đâu.
- Không đâu Selwyn, mình thấy rõ ràng lắm. Có con nhện bự chảng mà Hagrid nuôi, nhưng mình không nghĩ bác ấy là người mở ra phòng chứa.
Potter quay qua nói với tôi và nhận được sự đồng tình của đám sư tử nhỏ. Tôi khuyên thêm một lúc cũng không được đành bỏ về ký túc nhà Rắn khi trời đã dần ngả tối. Bực mình thật!
- Pansy? Sao bồ lại qua phòng mình?
- Bồ biết đó Charl, dạo này lâu đài nguy hiểm lắm. Ba mình và cả chú Malfoy đang cố gắng kiến nghị lên bộ nữa đó. Mình ... có hơi sợ hãi
- Nên bồ qua đây ngủ chung với mình sao?
- Không được hả Charlotte thân mến?
Pansy giương cặp mắt tủi thân lên nhìn tôi. Thôi rồi, tôi chịu thua! Mấy đứa nhóc 12 tuổi sẽ sợ hãi, tôi có thể hiểu.
- Cái tên Hufflepuff có vẻ thích bồ lắm đó, Charl.
- Cedric? Không đâu, tụi mình chỉ gặp nhau và trao đổi vài lần trong thư viện.
- Gì chứ, cái tên đó nhìn bồ như muốn nhào vào vậy. Nếu mà không có mình, Draco và Blaise thì chắc chắn nó đã nhảy vào xàm sỡ hay tỏ vẻ thân mật với bồ rồi!
Nhỏ nói rồi ưỡn cái ngực lên tỏ vẻ tự hào lắm. Gì mà xàm sỡ? Gì mà thân mật? Pansy đọc lén vài mẩu ngôn tình của dân Muggle hay sao mà suy diễn được như thế hay thật đấy. Tôi thề, tôi và Cedric hoàn toàn trong sáng!
- Chứ không phải mấy bồ cũng tiện đường vào thư viện ôn thi sao, Pansy nhỏ bé?
- Không... làm gì có. Tụi mình đi là để bảo vệ bồ đó chứ! Draco cực kỳ ghét cái tên kia nên mình và Blaise cũng vậy. Đúng là đồ lửng mật đáng ghét mà.
- Đừng ghét người ta chứ, Pansy! Cedric không cướp được bạn thân của mấy bồ. Anh ấy cũng đã làm gì mình đâu chứ!
Tôi bật cười trước vẻ dễ thương của Pansy. Slytherin lúc nào cũng là xấu xa, đáng ghét trong mắt mọi người, bị cả ba nhà khác cô lập. Nhưng ai biết được, chính vì cái hoàn cảnh như thế đã làm nên một Slytherin vô cùng bao che khuyết điểm và thân thiết với nhau. Nghĩ lại, tôi thật sự chả hợp với Gryffindor như đã từng mong muốn. Slytherin mới thật sự là nhà của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com