Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Sự thật

- Tránh ra mau, Ades!

Tôi la làng với Adelia khi cành của cây liễu roi đã gần chạm đến cậu ta.

À thì ... tôi làm gì sợ mấy cái hình phạt của Draco cơ chứ. Nên tôi đã đến đây - cây liễu roi ở sân trường (nơi mà con chuột già nhà Weasley đã bị con chó đen xuống cái hố trong thân cây và chính thằng nhỏ cũng vậy) để giúp bọn nhỏ đỡ phải bị gì đó thương tích. Và dù sao thì tôi cũng muốn gặp cha mình!

Granger lúc này đang treo mình trên cành của cái cây chết tiệt này, nhỏ quay qua quay lại  như muốn rớt xuống. Cây liễu roi quay con nhóc vài vòng rồi bất chợt quật qua phía Adelia và Potter. Nó lại quay thêm vài vòng nữa, bất chấp mấy cái bùa chú tấn công của tôi, rồi tôi thấy Granger nắm lấy Potter và Potter thì nắm lấy Adelia cả ba cùng nhau nhờ sự quay cuồng chết tiệt của cái cây này mà chui tọt xuống được cái lỗ ở thân cây - đường dẫn đến lều hét, nơi mà cha tôi đang ở đó.

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc mình sẽ gặp cha như thế nào. Nhưng giờ thì thời khắc đó đến, và tôi do dự ... Liệu ông ta có biết đến tôi? Liệu ông ta có biết đến sự tồn tại của người thừa kế duy nhất của ông ta?

Loay hoay một chút để vào được đường hầm, tôi chậm rãi đi theo cái con đường u tối đó để tìm đến bọn Adelia, con đường hầm dốc cao lên rồi một lát sau lại ngoằn ngoèo uốn khúc. Cuối con đường hầm là một căn phòng, một căn phòng bừa bộn và dơ bẩn hết biết! Giấy dán tường bị tróc hết ra, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.

Bên trong phòng là một khung cảnh rất kỳ lạ , bọn Tứ giác vàng ngồi co rúm lại ở cái ghế nơi góc phòng, trên tay Weasley vẫn cầm con chuột già . Đối diện là hai người đàn ông, một là giáo sư Lupin quý hoá, còn lại hẳn là ...cha!

Cha tôi - quý ngài Sirius Black, sau 12 năm ngục tù thì tàn tạ phải biết! Tôi đã xem những cảnh phim về sự tàn tạ này thật nhiều lần, nhưng đến khi ông ta với thân phận là cha tôi đang đứng trước mặt với vẻ ngoài tàn tạ đó thì tôi cũng không thể nào mà kiềm lòng được đau xót.

— HẮN ĐÃ GIẾT BA MÁ TÔI!

Tôi nghe thấy tiếng Potter la lên, cậu ta vùng vẫy khỏi sự kiềm cặp của ba đứa nhỏ rồi giơ cây đũa của mình lên trước mặt Black. Còn Black? Ông ta đứng bất động như một bức tượng mặc cho việc Potter đã lao lên và đấm vào mặt ông một phát đau điếng. Phải rồi, ông ta thương thằng con đỡ đầu còn hơn cả ruột thịt. Nếu không phải do bản thân là con gái của Black, tức là ông ta thật sự đã có quan hệ thân mật với mẹ tôi; thì tôi còn nghĩ ông ta cũng yêu thầm James Potter hệt như cái cách mà Severus yêu thầm Lily Evans mù quáng để rồi chăm sóc yêu thương luôn đứa con của crush đấy.

Nhưng mà dù có thân mật bên ngoài nhưng yêu thương bên trong giành cho ba của Harry thì vẫn có thể mà nhỉ? Tôi thề họ không phải otp của tôi!

Suy nghĩ một hồi, tự dưng tôi lại căm ghét ba của tên đầu sẹo đến lạ.

Nhưng ngay lúc này thì khung cảnh bên trong cái phòng kia đã thật sự hỗn loạn. Sau cái màn đấm đá thì Potter chĩa thẳng cây đũa vào mặt Black như thể đang muốn ra một đòn tấn công cực mạnh. Thầy Lupin thì chĩa đũa vào Potter, Adelia cùng Granger cũng không đứng yên mà chĩa đũa vào thầy Lupin.

Gì chứ? Tôi còn chưa nhận lại cha mà cậu đã muốn giết ông ấy ư Potter?

- Expelliamus!

Tôi lên tiếng đánh rớt cái đũa của Potter rồi quay sang Lupin làm cái phép y hệt. Tôi cũng nghe giọng Adelia rít lên:

- Charlotte! Bồ tới rồi!

Gật đầu một cái để trấn an Adelia, tôi quay qua thầy Lupin mà lên tiếng như để giải đáp cái thắc mắc của ông.

- Chĩa đũa phép vào học sinh là không đúng thưa giáo sư! Và chĩa đũa vào người lớn như vậy cũng là không đúng, Potter!

- Ông ta giết ba má mình!

- Chứng cứ đâu?

Tôi hỏi cậu nhóc, Potter đứng đờ mặt như đang suy nghĩ, thầy Lupin và đám còn lại cũng thế, duy chỉ có con chuột già trên tay Weasley là bắt đầu rục rịch. Tôi nắm lấy con chuột, chĩa đũa vào nó mà lên tiếng:

- Animagus Reversal! (Bùa đảo ngược hoá thú)

Giống như xem một bộ phim phát nhanh hình ảnh một cái cây đang lớn vậy: trước tiên, một cái đầu nhô lên từ nền sàn, rồi tay chân mọc ra, sau đó là một người đàn ông đứng lên tại nơi mà con chuột trên tay tôi vừa rớt xuống, hắn khúm núm vặn vẹo hai tay. Người đàn ông đó nhỏ thó, chỉ cao hơn bọn tôi một chút xíu, mớ tóc phai màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn có bộ dạng dúm dó của một người từng mập ù bỗng đột ngột sụt nhiều cân trong một thời gian ngắn. Da của hắn trông bẩn thỉu, gần giống như bộ da của con chuột già, và vài vết tích của con chuột đó vẫn còn rơi rớt quanh cái mũi nhọn và đôi mắt nhỏ mọng nước của hắn. Hắn nhìn quanh tất cả mọi người, hơi thở gấp và cạn.

- Con nên đưa thằng chó này cho chú, cô gái nhỏ ạ!

Tôi nghe tiếng Black phát ra. Hay rồi , giờ thì tôi đã biết thật sự là ông ta còn chả biết đến sự tồn tại của tôi!

Trút giận lên ông ta không được, tôi đành quay qua cái con người vừa biến về từ hình dạng con chuột già mà phát ra mấy thứ bùa phép:

- Stupefy! (Bùa choáng)
Locomotor Mortis! (Bùa trói chân)
Everte Statum! (Bùa văng)
Petrificus Totalus! (Bùa tê liệt)

Sau khi quăng hắn qua lại rồi trói luôn cái cặp chân bẩn thỉu của hắn thì tôi tặng luôn một cái bùa đông cứng cho cái con người kinh tởm kia. Xin lỗi, có gì thì trách Black ấy, tại ông ta chọc tức tôi.

- Hắn ta làm gì con sao, cô gái nhỏ? Để mà con có vẻ còn hận hắn hơn cả ta thế này?

Black lên tiếng, tất cả là tại ông đấy, còn không biết tự lượng sức mình mà lắm lời. Đúng là một giuộc của bọn sư tử đầu bò mà!

- Lo giải thích về việc của ông đi!

Tôi lên tiếng đánh vỡ cái sự hứng thú trong mắt Black.

Này nhé, tôi đây cóc cần ông nữa, lo mà giải thích với đứa con đỡ đầu bé bỏng của ông kìa!

- À ... đúng rồi ...

Ông ta cảm thán rồi quay về phía bọn Harry.

- Con thấy rồi đó Harry! Lily và James đã từng chọn ta là người giữ bí mật cho họ nhưng đến phút cuối cùng ta lại bảo họ đổi lại cho Peter - cái tên chết tiệt này, đây là bí mật mà chỉ có ta và ba mẹ con biết. Bởi ta sợ, ta luôn là bạn thân nhất của ba mẹ con và tên kia sẽ luôn truy lùng ta, nhưng hắn ta thì khác, hắn ta sẽ chắc chắn được an toàn khi ở cùng hội Phượng Hoàng.

Rồi Black quay sang con người đã bị tôi làm cho tê cứng.

- Nhưng ta chưa bao giờ lường trước được ... chưa bao giờ có thể nghĩ ... rằng chính hắn ta là gián điệp cho Voldemort. CHÍNH HẮN TA ĐÃ PHẢN BỘI LẠI JAMES!

Ông ta lại ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

- Con không biết đâu, ta đã hối hận đến nhường nào khi biết tin ba mẹ con đã mất. Ta mặc cho bọn họ đưa mình vào Azkaban để tra tấn vì ta nghĩ làm vậy sẽ bớt đi được áy náy của ta. Còn Peter quý hoá đây, hắn ta tự chặt bỏ một ngón tay của mình để mà chốn chui nhũi suốt 12 năm ròng. Nhưng thật may mắn, ta đọc được bài báo mà gia đình cậu Weasley đây đi Ai Cập và trên vai cậu ta là hắn trong lốt con chuột. Ta đã lập tức dùng hết mọi cách để thoát khỏi Azkaban để đến đây Harry! Để bảo vệ con khỏi móng vuốt của cái tên Tử thần thực tử này!

Ôi coi kìa, thật là cảm động làm sao! Khi mà một người cha đỡ đầu đã vượt ngục để bảo vệ cho đứa con trai không chảy cùng dòng máu với mình.

Tôi nhếch miệng, phóng đến Black một nụ cười khinh khỉnh và tôi nghĩ Adelia cũng thấy được điều này.

- Và giờ thì ... hắn ta phải chết!

Tôi thấy Black đi lại chỗ tên ghê tởm kia với cây đũa không biết từ lúc nào đã ở trên tay. Không được! Nếu ông giết hắn ta thì ông sẽ bị tóm trở ngược lại Azkaban đó .. cha!

- Không được! Thôi ngay cái suy nghĩ ngu ngốc của ông đi Black!

Tôi cũng không biết tại sao mình lại lên tiếng, để mà bây giờ thì tôi nhận được cái lườm sắc lẹm từ ông ta.

- Tránh ra đi cô bé, cháu biết là cháu không cản được ta mà! Cũng cảm ơn cháu vì lần đó đã dùng một cách đặc biệt nào đó để cứu ta lúc ở bìa rừng. Nhưng giờ thì, cháu phải tránh ra rồi!

Đúng rồi nhỉ! Black là một con chó đen, hình dạng hoá thú của ông ta là một con chó đen! Sao tôi có thể quên mất điều này cơ chứ. Lại còn cứu giúp rồi ngồi tâm sự với Fenrir ở kế bên ông ta. Không phải là ... ông ta ... đã thấy cái mặt yếu đuối đó của tôi rồi chứ ...

- Ông ...

Tôi ngưng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Được thôi! Ông giết hắn ta đi, rồi trở về cái ngục giam đáng ghét đó, để mặc cho cậu con trai đỡ đầu quý hoá của ông đây ở ngoài này mặc cho những nguy hiểm sắp tới!

- Mày...mày nói cái gì đó!!

Tôi thấy Black phẫn nộ, nhưng kệ thôi, ai mà thèm quan tâm chứ. Việc trước mắt là phải cản ông ta làm mấy cái việc ngu ngốc trước đã.

- Mau làm đi! Mau giết con người gớm giếc này rồi trở về Azkaban thay vì giao nộp hắn cho bộ pháp thuật để trở về làm anh hùng.

Tôi thấy Harry cũng bắt đầu chuyển biến, cậu ta chạy lại chặn cánh tay của Black mà nói:

- Đừng ... chú đừng giết hắn ta!

- Harry con ..!!

Yay! Tôi lại được chứng kiến cái cảnh cha con tình thâm chết tiệt này, hay thật!

- Cháu là người duy nhứt có quyền quyết định, Harry à. Nhưng hãy nghĩ... nghĩ đến những gì hắn đã làm...

Và tất nhiên, Cứu thế chủ của chúng ta sẽ hoàn toàn không để Black giết hắn, cậu ta nghe theo lời tôi mà đưa tên gớm giếc kia về để giao cho bộ pháp thuật .

Từ dưới gốc cây liễu roi đi lên, tôi nhìn Adelia đang đỡ lấy Potter, Lupin đỡ lấy cha tôi còn Granger đỡ lấy Weasley thì lòng cũng tỏ ra chán ghét. Biết vậy mình ở lại với Draco!

Lại trút giận lên cái tên vẫn còn bị bùa tê liệt được tôi dùng thêm cái bùa lơ lửng để đưa về Hogwarts, tôi thật sự sắp tức đến phát nổ rồi này!

Cuối cùng tất cả mọi người đều đã ra khỏi đường hầm. Sân trường bây giờ rất tối, ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ các cửa sổ của toà lâu đài. Mọi người bước đi không nói một lời nào. Nhưng ngay lúc này, một áng mây bay đi, những cái bóng mờ mờ của mọi người chợt hiện ra trên mặt đất. Cả đoàn người tắm trong ánh trăng.

Hình như tôi quên mất một chuyện, thầy Lupin... là người sói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com