Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Bài thi thứ hai

Lại mấy tuần sau, bài thi thứ hai cuối cùng cũng được diễn ra. Vẫn là lòng hồ đen - cái nơi ánh sáng xanh làm ấy vẫn óng ánh qua cửa phòng tôi mỗi tối. Nhưng việc ấy thì còn gì quan trọng nữa chứ, khi mà tôi đang bị trói chặt đôi chân bằng mấy sợi rong dưới đáy hồ tóc thì dựng ngược lên, mắt thì nhắm tịt lại do cái bùa chú gì đó của giáo sư McGonagall khi bà dụ tôi vào phòng làm việc riêng, chỉ riêng có ý thức thì vẫn giữ vững. Trích ra một mảnh ý thức dò xét xung quanh, cảnh vật dưới đáy hồ dần hiện lên trong tâm trí tôi: những rừng cỏ rong lao xao lượn sóng, những đáy bùn với rải rác những hòn đá lung linh mờ ảo. Những con cá nhỏ bơi xẹt qua nó như những tia sáng bạc. Đám rong xanh sáng dưới chân chúng tôi trải dài trước mắt nó đến hút tầm nhìn, sâu cỡ sáu tấc, trông giống như một đồng cỏ mọc quá xum xuê.

Nhưng...tôi tại sao lại bị trói ở đây cơ chứ? Tôi là người quan trọng của ai? Harry thì không thể nào, vì tôi loáng thoáng thấy trong phòng làm việc còn có cả Adelia và Granger, chắc chắn cậu ta sẽ ưu tiên hai nhỏ bạn thân. Delacour thì sẽ cứu em gái. Vậy còn tôi? Sẽ không phải là ... Cedric đấy chứ! Tôi còn không đến dạ hội chung với anh ấy, sao cô McGonagall biết mà đem tôi xuống đây thế này!

Thôi kệ vậy ... chiếc vòng cổ cùng chiếc nhẫn đã hoàn toàn giữ cho ý thức tôi thanh tỉnh và đưa tâm thức ra nhìn cảnh vật xung quanh. Nhưng mọi người thì không may mắn như vậy, hình ảnh con nhóc Adelia cạnh bên vẫn còn đang nhắm tịt mắt dần hiện lên trong tâm thức tôi. Hay thật, giờ thì tôi còn muốn mau chóng cứu nó hơn cả đám quán quân trên kia.

"Chủ nhân! Em không tìm thấy Ngài! Ngài đang ở nơi nào thế này!"

Tiếng của Fenrir vang lên trong đầu tôi. Dẫu biết rằng cơ thể tộc tiên này có thể dễ dàng thần giao cách cảm với loài sói, nhưng khả năng này cũng không được tôi sử dụng nhiều, nó quả thật hơi quái lạ.

"Ta ổn, Fen! Ta bị trói dưới đáy Hồ Đen vì trở thành người quan trọng của một trong những vị quán quân trên kia"

"Chủ nhân đừng sợ. Em sẽ tới cứu Ngài ngay bây giờ!"

"Đừng tới! Đây là thử thách của cuộc thi Tam Pháp Thuật. Ta bị trúng bùa chú nên không thể tự giải thoát, nhưng mọi việc sẽ ổn thôi!"

"Nhưng..."

"Bức thư ta đưa... ngươi chỉ cần nhớ đến việc hoàn thành chuyển nó đến tay gia chủ nhà Malfoy là được. Không cần quan tâm đến những chuyện này!"

"Nhưng..."

"Fenrir"

"Em biết rồi , thưa chủ nhân!"

Rồi tôi không nghe tiếng nó vang lên nữa , con sói béo này lúc nào cũng xem tôi như là thứ yếu đuối cần được che chở. Tôi đây là người như vậy sao?

Có tiếng bơi dần gần lại, là Harry! Xuất hiện chung với cậu ta còn có đám người cá. Đám người cá này có làn da xám xịt và tóc xanh đen dài thượt. Mắt của chúng màu vàng, hàm răng sún của chúng cũng vàng khè và chúng đeo những chuỗi đá cuội dày cụi quanh cổ. Chúng còn liếc nhìn Harry một cách gian xảo khi nó bơi ngang qua, một hay hai đứa còn chuỗi ra khỏi hang động để ngắm nó kỹ hơn, cái đuôi cá bạc của chúng quẫy mạnh trong nước, tay chúng nắm chặt những cây lao.

Tôi nghe được tiếng đám người cá thì thào:

- Tụi tao không giúp đâu!

Cũng nghe tiếng Harry nói ra như tiếng bong bóng nước:

- Giúp đi mà!

Harry hình như đã làm gì đó, bọn người cá bắt đầu cười ha hả rồi im bặt. Tôi lại trích thêm một ít ý thức ra để dò xét rõ hơn, Harry đã lặn xuống đáy hồ từ lúc nào, cậu cũng đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó. Rồi Harry quay lại với một cục đá có đầu sắc nhọn, cậu ta - đúng như những gì tôi nghĩ - cắt đám rong dưới chân con nhóc Adelia rồi đẩy nhỏ lên trên.

Nhưng cậu ta vẫn ở đó, phân vân giữa tôi và Granger. Đám người cá cũng bắt đầu công việc của mình. Ngay lập tức, nhiều bàn tay xám ngoét và mạnh mẽ giơ ra giữ chặt cậu nhóc lại. Khoảng nửa tá người cá hè nhau kéo Harry ra khỏi Hermione, lúc lắc cái đầu tóc xanh rì của bọn nó mà cười vang. Một trong đám đó nói với Harry:

- Mày chỉ được cứu con tin của mày mà thôi. Chừa lại những đứa khác...

Harry tức giận quát lại tên đó:

- Không đời nào!

Nhưng từ miệng cậu ta chỉ thoát ra hai cái bong bóng  Đáng buồn cho cậu rồi Cứu Thế Chủ, giờ thì cậu còn bị lũ người cá khinh thường nữa cơ đấy.

- Nhiệm vụ của mày là cứu bạn mày... còn những đứa khác thì để đó...

Harry gào lên, vung tay chỉ về phía Granger và cả tôi :

- Cô ta (Hermione) cũng là bạn của tôi , cô ta (Charlotte) cũng vậy! Và tôi cũng không muốn mấy người kia chết!

Thú thật thì tôi cũng thấy bọn nhóc kế bên khá mệt mỏi. Tôi được bảo vệ từ tận 2 đồ vật mang sức mạnh của tộc Tiên, nhưng bọn nhóc thì làm gì có được may mắn như thế. Đầu Granger nghiêng hẳn sang một bên , còn cô gái nhỏ có mái tóc bạch kim (em gái của Delacour)  thì nhợt nhạt xanh xao một cách ma quái.

Ngay lúc này, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang dần bơi về phía tôi. Cedric đã tới, quanh đầu anh có một cái bong bóng vĩ đại, khiến cho gương mặt đẹp trai của Ced có vẻ bự và dài ra một cách kỳ cục. Rồi anh rút trong túi áo ra một con dao cắt đám rong dưới chân tôi, ôm tôi vào lòng, lại quay sang há miệng ra nói với Harry:

- Bị lạc! Fleur và Krum sắp tới nơi rồi.

Tôi chỉ nhớ được mình đã được ôm trong một bàn tay ấm áp từ đáy hồ đen lên tới đài quan sát, cũng nhớ được gương mặt lo lắng của Draco sau nhiều ngày không gặp trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức. Là tôi nhớ cậu đến phát điên rồi sao Draco...

...

Tỉnh dậy trong bệnh thất - lần thứ n - tôi thấy cạnh giường là gương mặt lo lắng của Cedric, và cả Adelia và đám sư tử nhỏ.

Cuộc thi đã kết thúc từ hôm qua và người chiến thắng là Cedric, hạng hai là Harry, hai người còn lại thì tôi không quan tâm lắm.

Tôi cũng được nghe Adelia kể lại quá trình làm anh hùng của Harry khi mà vừa cứu nhỏ vừa cứu lấy nhỏ em của Delacour khi chị ta bỏ cuộc từ sớm. Cũng nghe được Krum đã xuất sắc cứu cô nhóc Granger như thế nào và thấy được vệt đỏ ửng hồng trên má cô nàng. Bọn Pansy cũng đến thăm tôi sau khi đám sư tử vừa khuất dạng. Đám rắn nhỏ còn cố ý đuổi Cedric khỏi bệnh thất rồi mới tán gẫu với tôi. Pansy rất lo lắng , Blaise cũng vậy, hai đứa nhóc cứ lảm nhảm bên tai tôi là nên "tránh xa cái con Lửng phiền phức". Crabbe và Goyle á hả? Tụi nó đến nhìn và tặng tôi kẹo, thôi thì cũng chả trông chờ được quá nhiều vào hai đứa nhóc này. Còn Draco? Có lẽ tôi thật sự nhớ cậu tới phát điên nên mới thấy được hình ảnh cậu lúc đó. Nhìn xem, cậu cũng không đến thăm tôi đến một lần. Cậu thật sự giận tôi đến vậy sao ...

...

Màn đêm dần buông xuống trên toà bệnh thất, bà Promfey vẫn bắt tôi ở đây cho tới khi bà hoàn toàn chắc chắn là tôi sẽ không tiếp tục ngất xỉu. Cedric cũng từ từ đi đến cạnh giường tôi, cả toà bệnh thất chỉ còn lại hai đứa tôi bên một cái giường nhỏ

- Anh không bị bà Promfey đuổi về ký túc sao?

- Không! Dược liệu của bà đa số là do học sinh Hufflepuff chuẩn bị, anh thường được giao trách nhiệm đến đưa thuốc nên khá thân với bà.

- Vậy nên ...?

- Vậy nên anh sẽ ở lại đây chăm sóc em đến khi nào em ngủ, nhóc con!

Anh lấy tay xoa đầu tôi như mọi lần. Evenstar không biết từ lúc nào đã rớt ra ngoài cổ áo tôi, phản chiếu lại ánh sáng của bầu trời đêm và phát ra ánh sáng lung linh hoà với nụ cười ấm áp của Cedric . Giờ thì tôi tự hỏi, ai mới là tiên đây!

Cầm chặt sợi Evenstar trong tay, cuối cùng cũng đã đến ngày này rồi!

- Ced ... nhận lấy nó đi! Đây là bùa bảo vệ của em, vòng cuối sẽ rất nguy hiểm!

Nói rồi tôi cởi sợi Evenstar được đeo trên cổ mình ra, giơ ra trước mặt Cedric. Sau khi được cởi ra từ cổ tôi, sợi dây chuyển màu từ trắng thành xanh. Rồi nó bay lên ngay vị trí ánh trăng chiếu vào bệnh thất, toả ra thứ ánh sáng xanh đẹp mắt và lại rớt xuống bàn tay tôi - ngay vị trí mà tôi cầm nó lúc nãy. Mặt Cedric như đơ lại , miệng mấp máy:

- Kh..không... nhìn nó có vẻ rất quý giá ...

- Không sao cả, anh cứ việc đeo nó vào thôi. Đây là em cho anh mượn.

- Nhưng... nó có vẻ như là một vật di truyền nào đó ...

- Anh nhận là được mà, Ced!

Dù sao vật di truyền cũng đâu phải cái này, nó khá giống thôi. Có thể gọi là hàng rep 1:1 đi.

- Không, Charlotte! Dù anh rất vui khi được em lo lắng, nhưng anh vẫn không thể nào nhận lấy một món quà quý giá đến như vậy được.

Tôi phải nói thế nào cho anh hiểu đây? Rằng đây là bùa bình an của anh, là thứ cứu anh khỏi cái chết sắp tới, là một chiếc khoá cảng hai chiều đã được tôi liên kết thành công với chiếc nhẫn quyền năng tôi đang đeo trên tay. Vả lại tôi cũng chỉ là cho mượn.

- Em chỉ là cho anh mượn thôi.Đến hết vòng thi nhất định phải trả lại cho em đó!  Và anh cũng đừng cho ai thấy là anh có nó đó nha!

Tôi cũng chưa xác định được hết quyền năng của nó, cũng là tác phẩm đầu tay thì làm sao dễ dàng cho đi như thế được. Nó còn trông y như "tín vật định tình" mà tôi muốn trao cho Draco nữa nên để anh ấy giữ lại càng dễ gây hiểu lầm hơn.

Cedric lại cười, vẫn là nụ cười ấm áp đó, vẫn là cái xoa đầu và giọng nói nhè nhẹ

- Em.. đáng yêu quá rồi! Anh nhất định sẽ giữ thật cẩn thận và trả lại em nguyên vẹn sau vòng thi. Giờ thì ngủ đi thôi, nhóc con.

Tôi được Cedric đỡ nằm xuống chiếc giường trong bệnh thất, nhìn anh một lát rồi nhắm đôi mắt xanh biếc đã mệt mỏi lại.

Sau một hồi, nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi ra khỏi bệnh thất, tôi mới mở mắt ra và lên tiếng:

- Fenrir

Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi. Người đó cung kính cúi đầu, rồi giương đôi mắt của mình lên nhìn tôi.

- Nhiệm vụ đã hoàn thành, thưa chủ nhân ! Ông Malfoy sẽ gặp chủ nhân vào ba ngày nữa ở trang viên Selwyn cũ, hoàn toàn bí mật.

- Tốt lắm! Vậy, ông ta sẽ đến trang viên bằng cách ...?

- Em sẽ hoàn thành công việc dẫn lối, thưa chủ nhân kính mến!

- Được rồi, ngươi làm rất tốt! Giờ thì biến nhỏ lại thành sói và lên đây cho ta ôm ngủ.

Rồi tôi thấy thân hình Fenrir dần biến đổi , con chó trắng nhỏ chạy lon ton về phía tôi và ngoan ngoãn để tôi ôm vào lòng.

Cedric tôi nhất định phải cứu, và cả gia đình cậu cũng vậy Draco!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com