Chap 27
Ngọc Thảo mới sáng đã lốc cốc đi bộ lên nhà việc mà tìm Hương Quản, Phương Anh hay nên cho Tèo đánh ngựa đi đón Ngọc Thảo khỏi đi bộ mệt nhọc. Ngọc Thảo từ chối vì sợ đang lúc lùm xùm thế này, lỡ ai thấy thì lại toi chuyện, cô cũng không muốn Phương Anh bị bên nhà quở trách nên từ chối. Tự mình cuốc bộ đoạn đường dài, đêm qua cô phải đi chôn tía chồng mà sáng đã phải dậy, nên mệt lã người. Đi tới sân nhà việc thì phải ngồi thụp xuống sân mà thở, tay lấy nón lá quạt cho mình mát. Thằng sai việc của quan Hương Quản thấy mặt Ngọc Thảo thì chạy ra mà hỏi
"Người nhà của bên bà Hai Hưởng đó chăng?"
Ngọc Thảo nghe gọi tên má chồng thì bật dậy mà chắp tay đáp "Thưa, đúng ạ. Tui là con dâu của bà Hai Hưởng, nay lên đây mà bảo lãnh cho má tui'
"Ờ, vậy đợi một chút quan mới lên. Mà tui hỏi cái nè, sao mà dại quá vậy? Chửi ai hông chửi, đi chửi nhà ông Phạm coi bộ muốn chôn chung với ông già chồng hay sao đa?"
Ngọc Thảo nghe hỏi thì khổ sở không đáp được lời nào mà im thin thít, thằng sai việc không hỏi nữa mà lấy chổi đi quét sân. Tầm chừng hơn ba mươi phút sau Hương Quản đi ngựa xuống, ngó thấy Ngọc Thảo thì ông nhìn phớt rồi đi vào bên trong nhà việc, thằng sai việc mới hất mặt mà ra hiệu
"Đi đi, quan đấy vào mà hầu chuyện"
Ngọc Thảo gật đầu tạ rồi đi theo sau, Hương Quản ngồi ở bộ ván giữa thấy Ngọc Thảo theo đuôi mà lót tót đứng ở ngạch cửa, ông ngó ra bên ngoài rồi mới gọi thằng sai việc
"Bây đóng cửa chính lại, ai tới thì bảo ông bận tiếp chuyện nhà điền chủ Phạm. Xong thì mới mở cửa tiếp dân, ai mà phá chuyện thì cứ bảo nó ra thôn Vĩnh Lợi mà đối đầu với ông Phạm, cha vợ Thông Phán"
"Dạ" thằng sai việc dứt lời thì đi đóng cửa cổng và cửa nhà việc, chỉ còn Hương Quản và Ngọc Thảo bên trong. Hương Quản ngó sắc mặt sợ sệt của Ngọc Thảo thì ông rút ra tờ khai, sau mời Ngọc Thảo ngồi đối diện mình. Đợi Ngọc Thảo yên vị rồi, ông mới trầm giọng mà hỏi
"Bà già chồng mày, ăn cái gì mà ngu quá vậy?"
"Ông thương cho...chớ chuyện vậy cũng hông ai muốn nó ra cớ sự này..."
"Sự cái gì, tao chửi là chửi cái ngu của má chồng mày. Hơi đây mà đi cự lộn với nhà giàu, tối qua bả khai sạch ra hết chuyện kia. Tao lấy làm thương, mà mày nghĩ coi cái chức Hương Quản này tao nhờ họ cho, giờ họ đòi tống má mày vào tù mục xương. Tao có thương cũng chẳng độ nổi cái thân già của nó, đã mình dại rồi còn đem cái dại đó ra cho thiên hạ hay. Nghèo thì biết thân biết phận một chút, cô hai nhà đó họ cũng nhờ người dúi tiền tao đặng tao cho bảo lãnh. Mà cô hai là con ai, con ông Phạm chớ ai. Sao tao dám trái ông Phạm mà cho mày bảo lãnh má mày về đây...?"
Ngọc Thảo nghe mà ứa nước mắt, chắp tay mà lạy Hương Quản "Thôi thì ông thương cho con, nhà con cũng có nhiêu người đó, nay tía chết chẳng còn ai nương tựa nữa. Cực chẳng đành còn vậy, thì sao sống nổi đây ông..."
Hương Quản im ru ngó tờ khai rồi ngó Ngọc Thảo, ông đêm qua đang lấy lời khai thì thấy cô hai nhà họ xuất hiện. Đem tiền bạc mà dúi tay ông, muốn ông cho bảo lãnh. Mà ngặt, ông không bảo lãnh được, bên cha má họ giận rồi họ cắt chức ông sống làm sao? Nên ông ngó Ngọc Thảo đang lau nước mắt mà nói
"Thôi, giờ chỉ còn cách mà van, mà xin người ta thì cơ may họ thả ra. Chớ, tao cũng hết cách rồi..."
Ngọc Thảo lủi thủi đi về nhà, chỉ còn dùng cách van xin họ chứ biết làm sao giờ. Vì chuyện này, mà nhà Phương Anh lục đục không thôi. Tuy chuyện xấu mà chẳng biết may hay sao, mà cũng chỉ có sui gia và mấy đứa nhỏ nó biết. Mà, cũng mất sĩ diện với người ta lắm chứ đùa gì. Thậm chí bên nhà Thông Phán họ nói lấp nói lững nhà bên đây không biết dạy con, coi bộ chuyện làm đám cưới hơi khó nhằn. Còn nhà quan huyện thì khỏi nói đi, họ giận họ bắt mợ ba về trển đợi chuyện này coi nhà Phương Anh làm sao cho ra nhẽ họ mới chịu.
"Thằng khốn nạn này, ăn chơi thì thôi đi còn mang họa về đây. Rồi mày thấy hay chưa, mày làm mất mặt nhà tao rồi còn liên lụy chị mày nữa, chị mày mà gả đi không được thêm con vợ mày không chịu về. Tới đó, mày đi khỏi nhà tao!"
Tiếng ông Phạm quát lớn cùng tiếng tán "Bốp Bốp" thay nhau mà nhảy múa trong nhà, mấy đứa người làm thấy thì đứa nào cũng nép lại ở cột mà nhìn, mà sợ. Chưa bao giờ nó thấy ông Phạm dữ như thế, cậu ba đứng chịu đủ chừng hơn chục cái tát thì muốn ngất. Bà Yến xót dạ, mới can ra mà nói
"Mình đó, mình nghe người ta nói rồi mình nghe vậy à? Nó đặt điều vu khống con mình mà mình tin hay sao? Mắc gì sao trước đây nó không qua nói, đợi có bầu nó mới qua nói? Còn nói ngay ngày vui của con mình, không ăn vạ thì là gì?"
Ông Phạm hừ lạnh mà ngồi xuống ghế, bà Yến mới đỡ cậu ba Nghĩa ngồi lên phản bên tay mặt mà xuýt xoa cái mặt xưng vù kia. Ngọc Thảo đứng ở trong sân, nghe hết toàn bộ câu chuyện thì không khỏi run rẫy nhưng vì má chồng, cô cắn răng cam chịu đi vào. Anh Tí đứng nép ở cửa nhìn, ánh mắt anh vẫn còn thơ thẩn sau chuyện kia.
Thấy cô Phương Anh nhíu mày khẽ lắc đầu ra hiệu không cho bước vào, nhưng ông Phạm xoay ra thì đã thấy ông liền cao giọng
"Qua đây làm chi?!"
Ngọc Thảo đứng trước mặt nhà họ, chỉ vừa thấy cô thì bà Yến rủa tới tấp
"Cái thứ bần hèn ôm mộng lấy con tao đặng mà phủi phèn hay gì, giờ hay chưa mày phá nát gia can nhà tao còn vác cái mặt khốn nạn mày qua đây đặng chi? Đặng mày ghẹo gan tao hay sao? Tao cho nhà mày vay đất, cho nhà mày khất nợ rồi bây coi bây hành xử với tao thua con súc vật nữa, cái thứ đốn mạt bất lương như mày còn dám dây vào con gái tao, nó tốt quá mà. Thiện lương chơi với mày, cho mày mượn đất trồng dưa, còn ra ngủ với mày rồi mày coi má mày làm loại chuyện này chấp nhận được không?"
Nói rồi bà chẳng đợi Ngọc Thảo trả lời mà xoay qua Phương Anh "Đó giờ sáng mặt chưa, chơi với loại nghèo hèn này ăn không được thì nó cắn, nó phá nát gia đình nhà mình. Con tốt cho lắm vào, giờ coi coi nó làm vậy đó coi chịu nổi không?"
Phương Anh cau mày mà đáp lại bà "Má để coi người ta nói cái gì, má cứ vậy ai mà trả lời gì được!"
Ngọc Thảo ngước lên nhìn Phương Anh rồi cúi gầm mặt mà chấp tay xá về ông Phạm, rồi bà Yến mà thưa
"Thưa ông bà, má chồng con ăn nói không ngay quấy ông bà, làm ông bà giận. Mà ông bà thương cho thân già, mà bỏ qua cho. Chớ bà cũng già, tía chồng vừa mất nay sanh chuyện chẳng biết tạ lỗi làm sao. Ông bà thương nghĩa cũ, thương tá điền nghèo mà bỏ qua..."
"Bỏ cái gì mà bỏ?" bà Yến giận mà quát lớn " Nó làm mất mặt nhà tao, con tao rồi kêu bỏ đâu có dễ? Tao là tao bỏ tù, tao thêm tiền cho nó ở già đời trong ngục cho nó biết..."
Ngọc Thảo nghe tới đó thì đau khổ mà quỳ sụp xuống lạy khiến Phương Anh chỉ có thể bấu chặt tay ở thành ghế, bà Yến ngó trân trân rồi bà xoay mặt chỗ khác không thèm nhìn. Ông Phạm thở dài mà đi ra sau nhà, mặc kệ Ngọc Thảo có quỳ đó bao lâu đi nữa. Phương Anh nghiến răng nhìn em trai mình ung dung lăn trứng gà trên phản thì thêm tức mà chạy tới tán mạnh vào mặt cậu ba khiến bà Yến và cả Ngọc Thảo chưng hửng đi, bà Yến lắp bắp
"Phương Anh? Sao lại đánh em?"
"Đánh nó để mà nhìn cho rõ hậu quả nó làm ra, coi nó nhìn rõ nó ức hiếp người ta ra sao mà còn dám ngồi đó nhìn ngó vậy?"
Bà Yến nghe mấy lời kia thì bà bắt lấy tay Phương Anh mà nói nhỏ "Con điên rồi hả con, con nói vậy khác nào thừa nhận em con nó làm quấy đâu?"
"Nó không quấy thì ai bắt bớ nó được!"
Nói rồi Phương Anh đi tới chỗ Ngọc Thảo mà xách tay Ngọc Thảo kéo lên, Ngọc Thảo sợ mà không dám đứng. Phương Anh phải hạ giọng năn nỉ
"Đứng lên đi Thảo, Phương Anh xin em"
Bà Yến chỏ mắt nhìn song bà im không nói gì, Phương Anh mới lên tiếng nói tiếp
"Cho dù má không tha lỗi chuyện má chồng người ta, má cũng không nên để người ta quỳ lạy má như vậy, không hay"
"Má bắt nó quỳ hay sao?" bà hất hàm hỏi lại, Ngọc Thảo khổ sở mà khều nhẹ Phương Anh
"Thôi Phương Anh, lỗi em..."
Phương Anh chẳng đáp Ngọc Thảo mà nói tiếp "Má có bắt người ta rục xương cũng chẳng lấy lại được cái danh dự nhà mình. Mà có ai hay chuyện này ngoài nhà mình với sui gia đâu mà má sợ, má cứ bắt bớ người ta đi tù thì lỡ dân làng họ hay, họ ngóng chuyện thì tới đó mình thúi mặt chớ ai? Thôi, má nghĩ kĩ coi, rồi má liệu. Chuyện còn để dài để lâu, má mà đem hận mà tạc thành đá thì người sau họ đọc, họ cười mình chứ ai"
Cậu ba thì cúi gầm mặt mà nghe, riêng bà Yến bà im mà không nói năng gì. Song bà nghĩ lời con bà nói không phải không có lí, bà chỉ hừ lạnh mà nhìn Ngọc Thảo rồi bước vào trong nhà không ngó tới. Cậu ba mặt chẳng dám nhìn chị hai hay Ngọc Thảo, chỉ tót ra sau mất biệt. Phương Anh xoay qua thấy mặt Ngọc Thảo phờ phạc thì xót chừng nào, dịu dàng mà hỏi
"Em mệt không? Lát tui ra với mình, mình nghỉ ngơi đi. Chuyện kia, mình đừng có lo để tui nói cho mình, mình đừng có nghĩ nhiều nữa..."
Ngọc Thảo chỉ gật đầu rồi đi về bên nhà, Út Lệ mặt mày nó sưng húp vì khóc từ đêm qua tới giờ. Nó thấy Ngọc Thảo về thì nó nín, chừng hai chị em nhìn nhau thì chịu không nổi mà ôm nhau khóc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com