Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30









Phương Anh biết Ngọc Thảo ngại trời nắng, sợ đen thẹn với cô nên mua mấy bộ đồ bà ba tay dài. Song còn phụ giúp Ngọc Thảo tưới tiêu ruộng dưa, cả hai tự tay chăm bổng từng luống dưa. Đợi mà dưa ra luống rồi, thì Phương Anh cùng Ngọc Thảo dầu trời nắng hay mưa cũng dọn cỏ xung quanh luống dưa. Một là để cho sạch, hai cũng là để cỏ không hút chất dinh dưỡng của dưa hấu.

"Mình ơi, mình vào đây uống miếng nước" Ngọc Thảo ý ới gọi, may mà anh Tí có việc đi cùng ông Phạm nên cả hai mới dám gọi nhau như thế. Phương Anh chạy lạch bạch như con thỏ mà chạy tót lên bờ ruộng, lấy chén nước từ tay Ngọc Thảo mà uống cạn. Thấy Phương Anh vì mình mà chịu khổ trăm bề, giữa trời nắng mà phải nhổ từng luống cỏ thì cô thương càng thêm thương.

Tuy mấy lần bà Yến đi ngang có mấp mé nói Ngọc Thảo không biết thân biết phận, nhưng lần nào Phương Anh cũng phản bác lại. Thậm chí còn nói chuyện cưới hỏi cậu Võ nên bà im không nói nữa, sợ Phương Anh lại sanh tật mà bỏ đi thì bà khốn khổ. Nên bà thấy mặt Ngọc Thảo là bà hừ lạnh, song không còn rủa nữa. Ngọc Thảo ngó thấy mặt Phương Anh nám đi thì trách

"Mình đó, em nói mình cứ ở đây mà coi em với anh Tí làm. Mình xoắn quần xoắn áo làm chi cho cực rồi mặt mày nám hết trơn..."

Phương Anh bật cười khúc khích mà bỏ chén nước xuống, mặc kệ mà nằm ngửa đầu lên đùi Ngọc Thảo. Nhắm mắt tận hưởng bàn tay người ta vuốt ve trên tóc mình mà đáp rằng

"Thì tui phụ mình chút có làm sao đâu?"

"Mình phụ tui thì hổng sao, mà mình con nhà giàu mà mình đen đúa sao coi cho đặng? Mình sang năm còn lấy chồng, lỡ để bên đó họ quở mình thì biết làm sao?"

Nghe tới đó thì mặt Phương Anh sa sầm lại khó coi, Ngọc Thảo thấy người nằm trên đùi mình khó chịu biết mình lỡ lời. Nhưng biết sao giờ, là cả hai cố chấp bên nhau chứ rõ ràng không thay đổi được cục diện này. Không gian xung quanh liền chìm nghỉm đi, tuy rằng bình thường Ngọc Thảo hay giận dỗi nhưng cô cũng có lúc sợ Phương Anh lặng thinh như này. Liền bày trò mà cúi thấp đầu nhìn người ta

"Phương Anh, Phương Anh có thương Thảo thiệt hông?"

Phương Anh nghe hỏi thì mở mắt, thấy mặt người ta thì khẽ bật cười đáp lại "Thương, Phương Anh lúc nào hông thiệt lòng thiệt dạ với em đâu?"

"Vậy đừng có giận em nghe, mốt em hổng nói nữa..."

Nghe người ta nài nỉ, Phương Anh có muốn giận cũng hông giận được. Mới luồn tay sau gáy người ta mà kéo xuống sát mặt mình thỏ thẻ

"Vậy Thảo cho tui ăn em đi, tui hổng giận em nữa"

Ngọc Thảo cau mày mà thoát khỏi bàn tay Phương Anh, khó hiểu mà đáp "Mình ngứa răng muốn cạp da thịt em à?"

Phương Anh nghe tới đó thì mặt mày khó hiểu mà bật dậy nhìn Ngọc Thảo, ngó coi Ngọc Thảo đang hỏi thiệt hay hỏi chơi vậy. Vậy mà thấy mặt Ngọc Thảo coi bộ ngơ ngác thật thì cúi thấp, nhỏ giọng mà nói

"Hông, là đang nói kia kìa..."

"Kia kìa là gì? Mình bị đíu lưỡi hả?"

Phương Anh lần này bị ngơ theo, không lẽ Ngọc Thảo thật bị ngơ hay sao? Liền nhanh chóng cau mày đáp lại "Thì chuyện...vợ chồng đấy"

"Thì mình cứ nói chuyện đó, mình đòi ăn em là ăn làm sao? Em có phải thịt kho hột vịt đâu mà mình đòi ăn?"

Phương Anh ngó Ngọc Thảo coi bộ không còn lời gì đáp tiếp, chỉ có thể đưa ngón trỏ lên vuốt lông mày lơ đễnh ngó xuống đất vì chẳng thể nói thành lời. Coi bộ thật thà cũng có cái thú vị, thấy Phương Anh bày ra bộ dạng đó thì Ngọc Thảo khẽ cười mà nhích lại gần dụi mặt mình vào hõm cổ Phương Anh

"Mình muốn à?"

Phương Anh nghe thế thì mặt mày sáng trưng mà gật gật, Ngọc Thảo liền cong môi cười mà mang sắc mặt câu dẫn người ta. Thật khiến buổi ban trưa vốn đã nóng hực nay còn thêm nóng rực dù ngồi trong bóng râm. Phương Anh thấy người ta dụi đầu ở hõm vai mà câu dẫn mình thì ánh mắt khép hờ dán chặt trên môi người ta, xong đưa ánh mắt dịu dàng mà nhìn Ngọc Thảo như muốn thu tất cả vào trong tầm mắt. Ngọc Thảo cũng chẳng ngại gì mà ngã đầu trên vai Phương Anh đưa đôi mắt sớm tràn lan tình cảm đơn thuần trong đó, bày ra cho họ thấy mình thương họ ra sao. Đột nhiên Ngọc Thảo đứng phắt dậy làm Phương Anh bị ngơ ngác ngó mắt nhìn theo không hiểu chuyện chi...

"Nhưng mà em hổng có hứng, em đi làm ruộng đây"

Nói rồi Ngọc Thảo chạy tọt mất dép đi xuống ruộng làm Phương Anh ngơ ngác, sau mới biết bị chơi xỏ thì gào lên mà nhảy phóc xuống ruộng dưa

"Mình chết với tui!"

Phương Anh và Ngọc Thảo rượt nhau ở ruộng dưa, tuy rằng cả hai chạy luồn lách cũng khó tránh mấy luống lá dưa bị đạp nát bét. Anh Tí vừa hay đi ra thấy cảnh này thì hai tay chống nạnh, chán không muốn nói...
(tứk dùm anh Tí)

Từ sau chuyện đấy, tuy rằng mợ ba chịu về nhưng mợ đi ra đi vào là mợ nói xiên nói xỏ. Gặp điền chủ Phạm hay đi nhà việc, mợ càng chửi thêm đến mức cậu ba thẹn, mà cũng bực bội. Chẳng hạn đã qua hơn hai tháng, bụng con Út Lệ nó lấp ló rồi. Mợ đi ra đi vào mợ thấy thì mợ sanh tật mợ chửi, mợ thấy cậu ba đang cho gà tắm ở nhà sau thì mợ ôm thằng nhỏ mà mợ dạy

"Nè nhe, sau này có lớn cũng đừng có giống cha mày. Cứ ăn bậy ngủ bậy, chỗ hèn chỗ bần cũng rọ đầu chui vô. Xấu mặt gia đình, tổ tiên nha con. Thứ gì dơ dáy mà cũng tham chui vào, rồi đặng chúng nó rủa từ trên đầu rủa xuống. Mà con có làm bậy rồi cũng hổng có nói lại được ai, nói thì chúng nó chửi cha chửi má mình hông biết dạy con đấy đa"

Cậu ba nghe thì cậu nóng bừng mặt, ngặt cha vợ có thế lực trong huyện nên cậu ba đứng dậy mà bỏ ra đằng trước, sai thằng Tèo lấy ngựa đặng cậu đi cho phứt. Thấy cậu ba bỏ đi thì mợ bỏ thằng nhỏ xuống đất, mà kéo tay cậu mà hỏi

"Lại đi, đi thăm con đó hả? Hay là đi thăm con nào đặng mà kiếm cái bầu thứ hai hay sao?"

Cậu ba bị chửi trước mặt mấy đứa nhỏ đã quê, nay còn bị mợ níu mợ hung hăng thì sinh bực mà gằn giọng

"Lôi thôi, cứ lãi nhãi quài ai mà chịu cho thấu!"

Mợ ba nghe thì mợ ba cười lạnh "Vậy thì đừng có làm thì ai lãi nhãi, làm đã sướng người rồi thì sợ là sao đây? Sao chơi mà hông dám nghe? Hử?"

Nghe dằn co, bà Yến đi ra thấy hai vợ chồng thằng ba lời qua tiếng lại dằn co trước mặt người làm thì bà chạy mà can "Thôi thôi, cứ vậy hông rồi mấy đứa nhỏ nó coi là gì. Chuyện đã qua lâu rồi cứ bới lên quài thì biết chừng nào nó lặng?"

"Thì bới quài cho nhớ, cho đừng có mà làm sai nữa! Cả đời này con phải bới, rồi đặng mà kể con cháu nó nghe nó biết mà nó né, đừng có chui đầu vô mấy chỗ bần hèn như cha nó. Để khỏi bị vợ con rủa mà hông nói lại được"

Cậu ba nghe càng thêm thẹn, muốn đưa tay lên cho vợ mình bạt tay nhưng thấy vợ mình hất mặt thách. Song nhớ tới thế lực bên nhà vợ thì cậu nhịn, bà Yến thấy vậy mới cản lại mà phất tay

"Thôi, bây đi đâu đó bây đi phứt đi. Đi đi"

Cậu ba mới hạ tay mà đi thẳng ra sân leo lên ngựa đi mất hút, riêng mợ ba giận mà mợ ngồi phịch xuống phản mà ứa nước mắt. Bà Yến nhìn dâu con mà khẽ thở dài

"Con đó, tánh này bộp chộp hỏi sao chồng nó hông tìm vợ bé"

"Bộ con bộp chộp là tìm vợ bé hay sao, miễn con hông làm quấy với ảnh thì ảnh đừng quấy là con mừng rồi. Ăn chơi thì thôi đi, còn để cho nó vác cái bụng bầu thè lè sớm tối đi trong sân thì sao con chịu nổi"

"Thôi, để chị hai con trồng hết mùa dưa rồi má đuổi cả nhà nó đi."

Mợ ba nghe tới đó thì mợ mới nguôi, mà cũng phải đợi hết mùa dưa mới đuổi đi được thì tận mùa nước nổi tháng tám. Nên mợ bực mợ chửi mãi thôi, mợ chửi thì mợ cũng gom mà chửi má con Hai Hưởng, dầu vậy mợ hông dám chửi Ngọc Thảo bởi vì sợ cô hai, nếu hông Ngọc Thảo cũng bị mợ chửi cho mà xối trán. Bây giờ tháng tư, đợi thêm bốn tháng bụng con nhỏ được năm tháng hơn thì mợ sợ mợ chịu không nổi, mợ làm xằng bậy. Nhưng mà thôi, mợ nhìn tới đó má chồng mợ đuổi không cho họ mướn ruộng, ở đất nữa. Đi quách đi, thì may ra mợ quên...

Anh Tí hay đi qua đi lại bên nhà bên đây, ngặt Út Lệ thấy mặt anh là trốn biệt không gặp. Dù anh cũng giận Út Lệ không bảo vệ mình, mà cứ thấy Út Lệ buồn rầu đi lại ôm bụng bầu thì anh xót dạ, anh thương anh không giận được. Nên đợi thủng thẳng Út Lệ bớt tự ti, thì Tí bày tỏ tâm sự một chút. Dẫu vì anh thương thiệt lòng, nên có sao anh cũng hổng bỏ được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com