Chap 38
Cậu Hữu đứng ngó ra sân, giông gió nó quật ngã rạp ra hết mấy chậu kiểng của cậu bể nát. Song sắc mặt cậu trầm tư, đôi mày kiếm chỉ nhíu khẽ một cái rồi thôi. Má cậu thấy đứng đó trầm tư thì bà vỗ vai mà nói
"Nhớ nó nữa à..."
Cậu khẽ gật đầu mà xoay mặt xuống đất mà ứa nước mắt, rồi cậu lặng lẽ vào bàn thờ mà thắp ba nén nhang...
Phương Anh chạy trên đường đất lầy lội, mưa một lúc một nặng hạt mà thi nhảy táp vào mặt cô, rát buốt. Mưa thì lớn, cơ thể yếu ớt của Phương Anh vốn không chống cự nổi, gặp gió quần quật khiến cô té xuống ruộng không dưới vài ba lần. Người dính đầy bùn đất, sớm không thể nhìn ra được bộ đồ Phương Anh đang mặc là màu gì. Hết té rồi lại bò lên mà chạy, chạy không được thì bò mà đi. Gió cứ quật người tóc tai, quần áo cô bay ra đằng sau.
Trên trời nhá vài cái sáng trời khiến Phương Anh sợ đến co người, tiếng gầm gừ của mẹ thiên nhiên thay nhau gào hét dồn dập, chói lên khuôn mặt đáng thương sợ sệt của Phương Anh. Phương Anh sợ vô cùng, cô sợ sấm, sợ sét nhưng cô sợ mất Ngọc Thảo hơn hết thảy. Chỉ nghĩ đến Ngọc Thảo dùng đôi tay yếu ớt bới đất, dưới chân là nước xiết thì Phương Anh chịu không nổi. Gắng gượng mà dùng hết sức bình sinh mà chạy, cắm đầu mặc kệ mẹ thiên nhiên ra sức ngăn cản...
"Ngọc Thảo!"
Tiếng Phương Anh gào thét trong màn giông, Ngọc Thảo cũng chẳng thể nghe thấy. Cô chỉ đang ra sức dùng tay mà bới đất ra cho nước chảy, anh Tí ở đầu kia cũng ra sức mà đào thục mạng, nhưng chẳng si nhê là bao nhiêu với nước đang cuộn như này. Ngọc Thảo nhíu mắt nhìn qua màn mưa, cắm đầu mà làm thì đụng phải bàn tay ở bên cạnh mà đào phụ. Ngẩng lên nhướn đôi mắt nhìn cho rõ thì mới thấy Phương Anh, cô hoảng hồn mà gào lên
"Mình ra đây làm chi? Mưa gió..."
Nhưng tiếng gió át cả tiếng Ngọc Thảo, Phương Anh chỉ có thể nhíu mày nhìn rồi lắc tay. Rồi cúi xuống mà bới đất, Ngọc Thảo cũng chẳng hỏi nữa mà bới liên tục. Cả anh Tí, Ngọc Thảo và Phương Anh đều không hay có cả Tèo và con Lụa bới đất bên kia, chính vì vậy nước thoát rất nhanh. Chừng tới gần khuya, trời mới bắt đầu hạ giông, mưa chỉ còn nặng hạt chứ không còn gió quật nữa. Căn chòi nhỏ kia sớm đã bị quật mà bay tứ phía, chỉ còn sót lại mấy miếng lợp dừa trơ trọi trên đất và cái phản bị gãy nát...
Đến lúc này Phương Anh mới để cho mình thở hổn hển, Ngọc Thảo ban đầu không nghĩ Phương Anh sẽ chạy ra, mà cô cũng không muốn vì lo Phương Anh sẽ bệnh. Ai dè đâu Phương Anh thật sự xuất hiện, đợi khi bớt giông, nước trong ruộng không ứ nữa thì Ngọc Thảo quỳ sụp xuống bật khóc nức nở. Cô cũng chẳng biết ruộng dưa mình và Phương Anh chăm có bị làm sao hay không, Phương Anh thấy Ngọc Thảo khóc thì cũng xót mà ôm, lạc giọng mà an ủi
"Đừng khóc, đừng khóc..."
"Dưa của em với mình, rồi tiền đâu làm hồi môn cho mình đây..." Ngọc Thảo vừa nghẹn mà vừa khó thở không nói được. Anh Tí, Tèo và con Lụa đứng đó mà chỉ có thể mím môi không ai nói lời nào. Riêng Tèo thì thôi, anh Tí và con Lụa lại biết được mối quan hệ của hai người họ, thì chỉ biết nhìn nhau chứ không ai nói chi hết.
"Cô hai, cô hai về đi" tiếng gia nhân trong nhà gọi thất thanh, xe ngựa ở lộ đậu sẵn từ bao giờ. Phương Anh thấy vậy mới dìu Ngọc Thảo đứng dậy mà nói
"Về, mình về nhà đi em. Rồi mai ra coi ruộng, nha. Đừng có khóc nữa nha mình..."
Ngọc Thảo gượng đứng dậy theo Phương Anh, có lẽ cô dầm mưa lâu hơn Phương Anh nên đứng không nổi. Tí thấy vậy liền muốn phụ cõng nhưng Phương Anh lắc đầu không chịu, tự mình cõng Ngọc Thảo ra lộ. Đường sình lầy nên đi bước nào, chân nó nhũn xuống bước đó càng thêm khó đi. Lụa ở sau mà đỡ cho, cả năm người họ đi ra xe ngựa mà về...
Vì họ dầm mưa, nên Phương Anh đề nghị cho họ vào hết trong xe nên có hơi chật. Ngọc Thảo nằm lim dim trong lòng Phương Anh, Phương Anh chỉ im lặng mà nhìn ba người họ. Phương Anh thấy cả ba người họ nhìn xuống đất, cô cũng muốn lên tiếng nói về mối quan hệ của cô với Ngọc Thảo, nhưng nghĩ lại thì tới đâu nó tới. Họ muốn méc, hay gì nữa cũng không cản được nên cô lặng thinh.
Dầu vậy, ba người kia trong lòng họ cũng không muốn nói, không muốn méc. Bởi Phương Anh cũng không hại gì họ, Ngọc Thảo lại càng không nên họ cũng tự mà yên phận thủ thường. Chỉ có Tèo lâu lâu ngó thấy Phương Anh ân cần chăm sóc Ngọc Thảo, thì nó cúp mắt mà mân mê ngón tay cái mà buồn buồn. Đợi về tới sân, Ngọc Thảo mở mắt thì sực nhớ má với em mình thì cô lật đật phóng xuống xe.
Không cần chạy tới, từ trong sân đã thấy nhà Ngọc Thảo ngã sập xệ trên nền đất. Bàn thờ đổ nát không còn gì, Ngọc Thảo như muốn ngã quỵ mà phải gượng chạy kiếm em với má. Tí nó thấy nó cũng không yên, mặc trời còn mưa, mặc người nó đã dầm mưa bao lâu, nó cũng kệ mà theo qua tìm kiếm, mà gọi
"Má ơi, Út ơi..."
Ngọc Thảo thì gào chẳng nổi cứ mặc anh Tí gào, còn mình chỉ lo bới mấy miếng lợp lá hay gỗ trên đất. Bà Yến thấy Phương Anh về tính kéo vào nhà thì Phương Anh lại tọt qua bên kia mà kiếm phụ khiến bà bất lực, chỉ đành kêu mấy người làm
"Đi, tụi bây đi qua bển kiếm hai má con nhà kia để cô hai mày còn về, không nó dầm mưa quài..."
Mấy đứa nhỏ nghe thì kháu nhau mà chạy sang kiếm, rất nhanh đã thấy được bà hai Hưởng ôm con Út Lệ ngất xỉu trong cái chòi sau nhà, cái chòi bị sập nhưng may mà mắc lại nên có chỗ mà trú qua cơn giông. Tí thấy mặt mày Út Lệ tái mét thì nó hoảng mà bế xốc lên, Phương Anh thấy vậy mới lên tiếng
"Ẳm vào trong nhà em đi anh, rồi đứa nào nhanh chạy xuống dưới ông Năm kêu ổng lên đây khám. Chớ giờ đi xuống trạm xá đường lầy lội khó đi..."
"Dạ"
Bà Yến và mợ ba thấy nhà trộn rộn cả lên, nào người ở, nào Út Lệ, bà hai Hưởng và cả Ngọc Thảo thì mợ ba dòm lăm lăm. Tuy vậy, ông Phạm thấy người bị nạn, nhà cửa tan hoang thì ông cũng không làm khó làm dễ gì nên ông cũng nhắm mắt làm ngơ. Song ông ngó bụng con Út Lệ nhắm chừng cũng lớn, tới chừng ông thấy chân Út Lệ chảy máu thì mặt ông biến sắc mà nói
"Máu...nó chảy máu rồi...đem xuống phản nhà sau đi..."
Cậu ba Nghĩa lúc thấy cả nhà họ qua lánh nạn thì cậu đã dợm đứng dậy, nay nghe cha cậu kêu thì mặt mày cậu tái mét đi mà lủi mất vào trong phòng, không ngó ngàng hay hỏi thăm chi. Mợ ba thấy mặt họ không ưa, nên mợ cũng theo chồng đi vào buồng. Bà Yến thấy vậy mới dặn dò con Lụa
"Xuống dưới nấu nước đi, lát ông Năm lên thì còn dặn dò sắc thuốc" nói rồi bà cũng lủi đi, không muốn thấy máu me. Phương Anh đuổi hết người không liên quan, chỉ để lại con Lụa mà phụ. Ông Năm thuốc vừa lên, người ông ướt như chuột, vừa thấy máu từ chân con Út Lệ thì ông lắc đầu...
Ngọc Thảo đứng dậy vách bên ngoài mà ngẩng lên nhìn mái ngói trên đó, Phương Anh mới lấy khăn mà quấn người Ngọc Thảo lại, nhưng vì đang ở nhà mình nên không ôm được, nhỏ nhẹ nhìn xung quanh rồi mới nói
"Mình đừng lo quá, không sao đâu..."
Ngọc Thảo gật gật mà mắt đỏ hoe, cô đưa bàn tay nhỏ lạnh lẽo bấu vạt áo ướt đẫm của Phương Anh như chỗ dựa duy nhất bây giờ. Cô muốn ôm, cô muốn khóc cho đã. Anh Tí thì ngồi ở ngạch cửa mà ôm đầu, trong lòng cứ nóng hết ruột gan. Phương Anh thấy vậy mới lên tiếng nói
"Anh thay đồ đi anh Tí..."
"Dạ thôi..." Tí chỉ có thể đáp như thế, bởi nó không lựa được lí do nào để từ chối lời của Phương Anh, nhưng nó không muốn bỏ đi ngay lúc này. Nó sợ nó bỏ đi, rồi Út Lệ có bị làm sao thì nó đau lắm...
Chừng hồi, ông Năm đi ra thì Ngọc Thảo chạy tới mà lo lắng hỏi. Ông chỉ lắc đầu mà nói
"Giữ được mạng con Út Lệ là may rồi, không giữ được con..."
Ngọc Thảo nghe tới đó thì lặng thinh chết trân tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại mà chạy tới chỗ Út Lệ. Anh Tí nghe xong thì thẩn người mà dựa vách, trầm lặng...
Phương Anh sau khi đưa cho ông Năm năm chục bạc thì bước xuống phản mà thấy Ngọc Thảo cầm tay Út Lệ, mặt Út Lệ tái bệt mà xanh xao vô cùng. Thấy người Ngọc Thảo chưa được thay đồ, Phương Anh mới tới gần mà hạ giọng
"Thay đồ đi... Thảo..."
Bà hai Hưởng đang ngồi lặng thinh thì bà nghe, bà nhìn Phương Anh. Dù Phương Anh chẳng nói mấy lời ngọt ngào gì, nhưng ánh mắt Phương Anh xem chừng rất lo cho Ngọc Thảo. Bà thấy vậy thì mới nói
"Phải đó con, con nghe lời cô hai đi thay đồ đi rồi nhờ cô hai cho chỗ ngủ, để con Út ở đây má lo được rồi..."
Ngọc Thảo mới chùi nước mắt mà để Phương Anh dìu mình về phòng, lát sau con Lụa đem một thau nước ấm lên. Tự tay Phương Anh cởi đồ và lau người cho Ngọc Thảo, Ngọc Thảo vẫn còn thơ thẩn sau chuyện đó nên Phương Anh có làm gì cô cũng không biết nữa. Đến khi Phương Anh thay đồ xong xuôi rồi, thấy Ngọc Thảo vẫn còn ngơ ra ở trên giường thì Phương Anh mới ngồi xuống bên cạnh mà nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi.
"Em ngủ đi...có nghĩ thì chuyện cũng đã như vậy rồi..."
Ngọc Thảo chậm chạm xoay qua nhìn Phương Anh, đôi mắt vừa nãy còn ráo rảnh mà thấy Phương Anh xong thì òa khóc nức nở. Co chân, co tay mà chui vào lòng Phương Anh mà chạy trốn mọi thứ. Phương Anh thấy Ngọc Thảo đem cả cơ thể trốn trong lòng cô thì đau đớn xen lẫn chua xót, mới với tay lấy cái mền mà bọc Ngọc Thảo lại với mình.
"Ngoan, mình đừng có dụi nữa. Tui bọc mình lại rồi, không sao hết đâu..."
"Nếu không có mình, em sống không nổi quá mình ơi..."
Phương Anh mím môi không nói, chỉ ôm Ngọc Thảo vào lòng mà cả đêm vuốt lưng cho Ngọc Thảo, đến khi Ngọc Thảo khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi. Cô mới để người nằm xuống, rồi cô mới ngủ. Một khắc không dám rời, sợ Ngọc Thảo giật mình không thấy cô đâu thì òa khóc...
Bên ngoài vẫn còn bão, vẫn còn mưa, vẫn còn những tia sáng chớp nhoáng đến gầm gừ, cuối cùng chúng ta chỉ cần một nơi để về, để dừng chân. Một đời quá dài, chẳng lẽ chẳng có một chỗ nào bao dung chúng ta hay sao, sẽ có. Dù nhanh hay chậm, dù nhỏ hay to nhất định rồi sẽ có...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com