Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 20

Sáng hôm đó, không khí trong căn biệt thự tràn đầy sự hối hả và khẩn trương. Nhật và Dương chuẩn bị hành lý một cách gọn gàng, chỉ mang theo những vật dụng cần thiết cho chuyến công tác quan trọng tại Macau.

Họ rời khỏi nhà trong chiếc xe sang bóng loáng, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua kính xe, tạo nên những vệt sáng lung linh trên đường. Đến sân bay, Nhật và Dương bước vào phòng chờ hạng thương gia với phong thái tự tin và lịch lãm.

Khi máy bay cất cánh, hai người ngồi bên cạnh nhau, ngắm nhìn những đám mây bồng bềnh ngoài cửa sổ. Không gian yên tĩnh ấy như mang đến một khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi giữa những căng thẳng và trách nhiệm đang chờ đợi phía trước.

Dương thầm nghĩ, đây không chỉ là một chuyến đi công tác đơn thuần, mà còn là bước ngoặt mới trong cuộc đời, nơi mà họ sẽ cùng nhau đối mặt và vượt qua thử thách, khẳng định vị thế và tình cảm của mình.

Máy bay bắt đầu hạ độ cao, khung cảnh ngoài cửa sổ dần hiện lên sau những đám mây bồng bềnh vẻ đẹp của Macau. Trong cabin, tiếng động cơ rì rầm nhẹ nhàng hòa quyện với sự yên tĩnh, khiến nhiều hành khách chìm vào giấc ngủ hoặc thư giãn.

Nhật ngồi thẳng dậy, ánh mắt anh lướt nhanh qua từng người một. Lạ lùng thay, tất cả hành khách trên chuyến bay đều mặc những bộ đồng phục giống nhau, kiểu dáng nghiêm túc và kín đáo, màu sắc đồng nhất từ áo đến quần, không một ai ngoại lệ. Họ ngồi im lặng, ánh mắt tập trung, nhiều người trao đổi bằng cử chỉ nhỏ nhẹ nhưng đầy bí ẩn.

Sự đồng điệu và cách hành xử kỳ lạ khiến Nhật cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh khẽ nắm lấy cánh tay Dương, người đang ngủ say bên cạnh, rồi nhẹ nhàng lay tỉnh cậu:
"Dương, dậy đi, có chuyện không ổn rồi."

Dương mở mắt, vẫn còn chút mơ màng. Không gian chật chội bỗng trở nên ngột ngạt, những bộ đồng phục giống hệt nhau như một dấu hiệu báo trước nguy hiểm, khiến hai người họ cùng nắm lấy nhau, sẵn sàng đối mặt với những điều bất ngờ đang ập đến.

Nhật bỗng đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm khi nhanh chóng với lấy hành lý trên kệ phía trên. Không kịp để anh hành động thêm, một tiếp viên hàng không tiến lại gần, giọng lễ phép nhưng ánh mắt lạnh lùng:
"Xin lỗi quý khách, máy bay đang hạ độ cao, xin quý khách ngồi yên ạ."

Chỉ trong tích tắc, cô tiếp viên rút ra con dao giấu sẵn, lặng lẽ lao tới Nhật với ý định tấn công bất ngờ. Nhưng Dương, với phản xạ tuyệt vời của một võ sĩ, đã kịp thời tung một cú đá nhanh như chớp thẳng vào mặt cô ta, khiến cô loạng choạng lùi lại.

Ngay lập tức, không khí trong cabin bùng nổ thành một cơn hỗn loạn. Hành khách đồng loạt đứng dậy, tất cả lộ ra thân phận không hề bình thường khi bắt đầu lục lọi hành lý, rút ra những vật dụng nguy hiểm. Tiếng va chạm và tiếng động cơ máy bay hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh đầy căng thẳng và nguy hiểm.

Nhật và Dương ngay lập tức nhìn nhau, ý thức rằng họ đang bị cuốn vào một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi, phải phối hợp và nhanh chóng tìm cách đối phó với đám người bí ẩn này.

Nhật chạy vọt về phía cửa thoát hiểm, từng bước chân dứt khoát và nhanh nhẹn. Chiếc balo đen trên vai anh vừa gọn nhẹ lại chứa đầy dụng cụ cần thiết, như đã được chuẩn bị từ trước cho những tình huống khẩn cấp.

Anh quay lại, giọng trầm ấm và đầy quyết đoán:
"Dương ơi, lại đây, ôm lấy anh này."

Dương không chút do dự, lao tới ngay bên cạnh Nhật, vòng tay ôm chặt lấy anh. Hai người đứng sát nhau giữa không gian hỗn loạn của cabin, tạo thành một điểm tựa vững chắc trước cơn bão sắp ập đến.

Nhật nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dương, trấn an và tiếp thêm sức mạnh:
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Ánh mắt hai người giao nhau, ánh lên sự tin tưởng và quyết tâm không khuất phục, như một lời cam kết im lặng giữa hai chiến binh giữa dòng hỗn loạn.

Nhật nhanh chóng rút chốt an toàn trên quả bom nhỏ gọn trong balo rồi dứt khoát ném nó vào giữa cabin, nơi đám người lạ đang hỗn loạn. Tiếng "cạch" của quả bom kích hoạt vang lên như lời cảnh báo cuối cùng. 

Chưa kịp phản ứng, Nhật kéo tay Dương về phía cửa thoát hiểm đang mở rộng, cả hai lao ra ngoài với tốc độ kinh ngạc. Gió xối mạnh đánh vào mặt khi họ rơi tự do giữa bầu trời rộng lớn.

Máy bay phát nổ những mạnh vụn bắt đầu rơi xuống lộp độp từng đợt. Tiếng nổ như tiếng pháo hoa báo hiệu cho mọi người biết nhiệm vụ đã thất bại.

Dương hét lên, giọng vừa hoảng vừa cáu:
"Này! Đây là đi nộp mạng chứ làm ăn gì hả, đồ khốn Minh Nhật!"

Nhật cười gằn, mắt vẫn dõi theo mặt đất đang đến gần:
"Tin anh đi, mọi chuyện đã được tính toán kỹ rồi!"

Giữa không trung, họ cùng trải qua khoảnh khắc mạo hiểm bậc nhất, chứng minh sự phối hợp tuyệt vời và lòng tin không thể phá vỡ giữa hai người.

Dương nhắm chặt mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh ùa qua, không khí loãng mỏng quanh người khi họ lao xuống giữa bầu trời rộng lớn. Cậu ôm chặt Nhật bằng cả sức lực, như thể người bên cạnh là điểm tựa duy nhất giữa vô vàn bất định. Tim cậu đập nhanh đến mức nghe rõ cả nhịp trong lồng ngực, từng hơi thở gấp gáp như muốn thổi bay đi mọi lo lắng.

Nhật thì vẫn bình tĩnh đến đáng kinh ngạc. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối. Chỉ trong vài giây, anh cúi xuống, tay kéo đồng loạt hai chiếc khóa đặc biệt nằm bên hông balo. Ngay lập tức, hai đôi cánh kim loại mỏng nhẹ nhưng chắc chắn từ từ bung ra, mở rộng như những cánh chim cơ khí vững chãi.

Lợi dụng sức gió mạnh, chiếc balo cánh trượt nhẹ nhàng, uyển chuyển giữa không trung. Họ không rơi tự do nữa mà lượn lờ, điều khiển hướng bay một cách tinh tế qua các lớp mây mỏng manh. Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên các cánh kim loại, tạo nên những tia sáng lấp lánh tuyệt đẹp, làm dịu bớt đi cảm giác căng thẳng của khoảnh khắc.

Từng mét một, Nhật điều khiển balo cánh hạ độ cao chậm rãi, đi qua những tán cây xanh rì, cho đến khi họ chạm đất một cách nhẹ nhàng trong một khu rừng yên tĩnh, tránh xa khỏi mọi nguy hiểm. Dương mở mắt, tràn đầy sự biết ơn và cảm phục, nhìn thẳng vào Nhật với ánh mắt đong đầy sự kính nể.

"Anh đúng là điên rồi." Dương thốt lên, tiếng nói lạc đi vì vừa trải qua một trải nghiệm quá khứ nguy hiểm nhưng cũng đầy ngưỡng mộ.

Nhật cười mỉm, nhẹ nhàng kéo tay Dương đứng dậy, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
"Chỉ mới bắt đầu thôi, còn rất nhiều chuyện phía trước đấy."

Giữa không gian yên bình của khu rừng, hai người đứng sát bên nhau, vừa là đồng đội vừa là đối tác, sẵn sàng cùng nhau đối mặt với thử thách mới, viết tiếp hành trình đầy cam go nhưng cũng đầy ý nghĩa phía trước.

END CHAP 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com