Phần 38
"Không tốt. Tối sống không tốt chút nào. "
Câu nói anh thốt ra nhẹ nhàng nhe thế, nhưng lại giống nhát dao chí mạng cắm phập vào trái tim thổn thức của tôi. Tôi hoảng loạn cố đẩy anh ra, nhưng Trần Khang lại càng siết chặt vòng tay. Một tay tôi bị anh khống chế, chỉ còn cánh tay bại liệt yếu ớt vùng vẫy, tựa như đang âu yếm vuốt ve lồng ngực anh vậy.
Trần Khang mỉm cười nhã nhặn, song cặp mắt kia lại loé lên vẻ hung tàn. Anh nhìn xoáy vào tôi, đưa bờ môi mềm cọ xát khắp khuôn mặt tôi. Thiên An tôi vốn đã sớm bủn rủn sợ hãi, tuyệt vọng không thể kháng cự. Tôi bị anh hôn đến sợ hãi, vô thức bật khóc. Thấy tôi nức nở, Trần Khang vội vã ân cần. Nhưng điều đó lại càng khiến tôi thêm rối lòng.
"Ôi, sao em lại khóc? Tôi có bắt nạt em à? "
"Hay là bảo bối nhớ tôi quá? Em xúc động sao? "
"Hối hận lắm đúng không? "
Cử chỉ anh thập phần mềm mỏng, nhưng lời nói thì toàn là cay độc. Tôi co quắp tránh ánh mắt và vòng tay của anh bỏ chạy ra ngoài. Nào ngờ Trần Khang chuẩn xác tóm được tôi, ép tôi vào tường hôn ngấu nghiến. Tôi muốn hét lên cầu cứu, song miệng đã bị anh dùng môi lưỡi bịt chặt. Nụ hôn của anh không ngọt ngào, chỉ còn trong đó sự phẫn uất. Dường như anh quay trở lại, là để trừng phạt tôi.
Hành động Trần Khang ngày một mạnh bạo. Anh rời đồi môi sưng phồng của tôi, dời xuống cần cổ trắng nõn mà mút mát. Áo sơ mi của tôi bị tên cầm thú này cởi phanh hết cúc, lộ ra lớp áo ngực trắng tinh và vòng eo nho nhỏ.
"Khang..... Chỗ này là toà soạn......."
Quả nhiên, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Trần Khang lưu luyến rời khỏi cơ thể tôi. Ánh mắt anh hung dữ phủ đầy sương, không kiêng dè nhìn tôi như nhìn nơi phát tiết dục vọng. Như một cú nện mạnh vào gáy, tôi hoa mắt loạng choạng ngồi thụp xuống. Hai chúng tôi sửa sang lại trang phục thì Tử Yên bước vào. Tôi cố cúi đầu che đi vết hôn trên cổ và đôi môi sưng đỏ. Thật may chị ta chuyên tâm xin lỗi Trần Khang không đoái hoài đến tôi.
Tôi lặng lẽ khôi phục lại tinh thần. Tử Ỷên ở bên cạnh liến thoắng mồm miệng.
"Giám đốc Trần, thật ngại quá. Dù sao cô ấy cũng đã xin lỗi chân thành như thế, mong anh lượng thứ lần này. Chúng tôi cũng đã gỡ bài báo xuống rồi, cũng sẽ đền bù thiệt hại cho anh. Anh làm ơn tha lỗi cho... "
Trần Khang im lặng một lúc, cuối cùng hướng về phía tôi ra lệnh
"Em, mang những gì thu thập được về công ty đó đến gặp tôi. Câu xin lỗi lúc nãy của em, tôi không chấp nhận, chưa đủ chân thành. "
Anh để lại danh thiếp trên bàn rồi bỏ đi. Tử Yên như khóc đến nơi, vừa mếu vừa cười tiễn người ta đi. Cuối cùng quay lại, chị ta vẫn đành hanh.
"Cô nghe rồi đấy. Liệu hồn mà làm theo lời anh ta đừng làm to chuyện nữa. Thật là, có mỗi việc xin lỗi cũng không xong."
Tôi đờ đẫn nhận lấy tấm danh thiếp. Chị ta chẳng hiểu gì cả. Tôi đương nhiên không thể xin lỗi anh dễ dàng như vậy. Bởi vì trước tới giờ, anh mới là người xin lỗi tôi nhiều nhất.
Đêm đến, tôi không sao ngủ nổi. Nghĩ đến sự việc hôm nay ở toà soạn, tôi vừa sợ vừa xúc động. Tôi không thể chối bỏ một điều là suốt ngần ấy năm, tôi vẫn không thể quên được Trần Khang. Anh đột nhiên xuất hiện, lòng tôi đã xao động lạ thường, rồi khi anh ôm tôi hôn tôi như thế, tim tôi như muốn tan chảy. Tôi cũng muốn mạnh mẽ đáp trả anh, nhưng làm sao tôi có thể. Ngày mai, tôi lại phải mang tài liệu đến cho anh. Lúc đó, liệu sẽ còn chuyện gì chờ đón tôi.
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ấy, ánh mắt bờ môi ấy, tôi đều không ngừng đau xót. Năm năm trước, khi anh bị tống vào tù, tôi nói lời chia tay. Khi ấy anh hỏi tôi có hối hận không. Tôi nói không. Hôm nay cũng hỏi câu giống như vậy, nhưng tôi không thể tự tin trả lời như trước. Con tim của tôi sau bao ngày yên ổn lại thổn thức đau thương.
Đúng hẹn, tôi đến công ty của Trần Khang. Thì ra trong mấy năm gần đây, Trần Khang đã mở được một công ty nhỏ. Nhưng nghĩ đến việc anh làm CEO, tôi lại không kìm lòng mà chua xót. Chức vụ ấy đúng là nòng cốt thiết yếu của công ty, nhưng cũng là mục tiêu mà mọi thế lực bên ngoài hướng vào.
Đứng trước cửa văn phòng, tim tôi đập thình thịch. Dù đã dặn lòng bất kể có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được như hôm qua, nhưng khi đứng đây, tôi vẫn không ngừng run rẩy. Tôi nhìn cánh cửa gỗ im lìm mà tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn tú của người ở bên trong mà lạnh lẽo. Mãi thật lâu sau, can đảm mới nhen lên được một chút, tôi đẩy cửa đi vào.
Trần Khang ngồi trên ghế trước bàn giám đốc, yên lặng làm việc. Thấy tôi đến, anh ngước lên nhìn, đáy mắt có hay không lấp lánh ý cười. Anh chỉ vào chiếc laptop trên bàn tiếp khách, bảo tôi.
"Em cop dữ liệu vào máy đấy cho tôi. "
Tôi nghi hoặc nhìn anh. Dù gì thì ở thời điểm hiện tại, tôi cũng là một người xa lạ. Anh đầu óc có bị cái gì không mà để một đứa không có chút gì đáng tin tưởng như tôi cop dữ liệu cho anh chứ? Hơn nữa, dù là trứơc đây, khi chúng tôi vẫn là nhưng người luôn tin tưởng lẫn nhau, tôi cũng không đủ năng lực trí tuệ để được Trần Khang giao cho mấy việc này. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn khó hiểu của tôi, anh cũng chậm rãi nhìn lại. Ánh mắt của nột con sư tử đương nhiên khiến con thỏ rùng mình. Tôi vứt mấy thứ nghi ngờ kia đi, chạy đến ngoan ngoãn làm việc được yêu cầu.
Thật ra những gì tôi biết không đáng kể. Đương nhiên rồi, đằng nào người ta đi tiết lộ thông tin quan trọng cho phóng viên được chứ. Vì thế tôi nghĩ Trần Khang bắt tôi giao nộp mấy thứ này chỉ là cái cớ bắt tôi đến gặp anh thôi. Tôi làm xong rất nhanh, không biết nên làm gì nữa. Còn chưa đấy mười phút đã đứng dậy đòi về liệu có kì không. Tôi tò mò kiếc xem Trần Khang đang làm gì, nào ngờ lại thấy anh chống cằm chăm chú nhìn mình. Tôi sợ hãi cúi đầu, bên tai lại truyền đến giọng cười ấm áp.
"Em mà ngại ngùng cái gì? "
Cái này cần đính chính nha. Không phải tôi ngại, mà là sợ. Nhưng tôi nào dám nói ra. Tôi đứng phắt dậy, đã thấy anh lù lù bên cạnh. Tôi hơi loạng choạng lùi ra sau, dè chừng nhìn anh.
"Tôi xong việc rồi.... Xin phép. "
"Chưa xong. Đi với tôi. "
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh kéo đi. Không phải chỉ cần chuyển dữ liệu thôi sao, còn lằng nhằng cái gì nữa. Tôi thật sự không muốn dây dưa thêm nữa đâu.
"Em đừng có giãy, người ta đang nhìn kìa. "
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong thang máy. Cả tá người chen chúc nhau, và tôi nằm gọn trong ngực Trần Khang. Tôi xấu hổ đứng im, vô thức nép sát vào người anh như bản năng. Ai dè lại bắt gặp nụ cười tà mị xấu xa của ai kia.
"Anh đưa tôi đi đâu? "
"Về nhà. Em trốn hơi lâu rồi. "
Rõ ràng tôi hỏi nhỏ như thế, mà anh trả lời có cần oang oang lên thế không. Tôi lại xấu hổ cụp tai, né tránh ánh mắt xung quang. Về cái đầu anh, ở đâu là nhà chứ? Tôi trốn ai, trốn cái gì, làm sao phải trốn? Trong lúc đó, trong lòng chỉ thấy khó hiểu, không hề nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Thỏ non ngây thơ khi chui vào hang cọp mới tỉnh ngộ. Nhưng trường hợp của tôi là thỏ đần độn chưa chui vào hang cọp nhưng vẫn không biết đường mà đâm đầu vào. Tôi khổ quá mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com