Phần 41
Sau khi đi "tạ tội" với Trần Khang, tôi lại tiếp tục quạy lại guồng quay yên bình ở toà soạn. Phù thuỷ Tử Yên bị tôi làm cho kinh thiên động địa cũng không dám sai tôi đi lấy tin. Thế là tôi nghiễm nhiên đựợc ngồi ở vị trí biên tập thử việc. Mọi người trong toà soạn khá yêu quý tôi, họ còn biết cánh tay trái của tôi bị liệt, vịec đánh máy của tôi bất lợi nên luôn tạo điều kiện cho tôi.
Nhịp điệu công việc đan xen với lịch học trên giảng đường khá hài hoà, cuộc sống của tôi trở nên rất tốt. Vừa soạn thảo xong một bài, tôi nhàn nhã nhâm nhi tách trà chờ đến giờ tan làm. Đúng lúc ấy Tử Yên hùng hồn xuất hiện lôi tôi đi. Tôi còn đang ngáo ngơ đã bị chị ta lôi xuống đến sảnh. Bọn tôi núp sau bức tường, chị ta nắm lấy cằm tôi hướng ra phía cổng. Bên ngoài toà soạn có chiếc ô tô đen bóng đẹp đẽ, người đứng cạnh chiếc xe đã thế còn đẹp hơn. Trần Khang mặc âu phục dựa người vào thành xe, bất động nhìn con cún chỗ phòng bảo vệ. Tôi suýt thì bật cười, lại nghe thấy giọng của phù thuỷ mà lạnh lẽo toàn thân.
"Cô, cái đồ nghiệp chướng nhà cô! Cô lại làm gì mà người ta đến đây nữa? Hử? "
Tôi tròn mắt nhìn chị ta rồi ra sức thanh minh. Anh làm gì tôi còn có lý, lấy đâu ra tôi làm gì anh? Nhưng Tử Yên không tin tôi, chị ta gào lên mắng tôi một trận, rồi vô cớ bắt tôi đi ra xin kỗi. Đương định phản kháng, lại có cô gái đi qua chỗ chúng tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.
"Anh chàng ngoài kia tìm em kìa. Đúng là.... Kiếp trước chắc cứu được cả ngân hà đấy hử? "
Tôi nghệt mặt nghe cô ấy nói. Ôi cô nương của tôi ơi, nếu cô biết anh ta là người như thế nào, và tôi đã phải chịu đựng ra sao thì sẽ bỏ ngay ý nghĩ tôi cứu dải ngân hà đi thôi! Tử Yên nắm lấy vai tôi lắc mạnh, vẻ mặt thập phần hoang mang.
"Này này này, đừng nói cô...... Có phải cô..... Cô không gây ra chuyện.... Chẳng lẽ thành...tình nhân nhỏ của anh ta rồi!?"
Chị ta cứ thế hét lên, tôi thì tái xanh mặt mũi bịt miệng chị ta lại. Tử Yên rơm rớm nước mắt ôm lấy tôi.
"Em gái, tại sao lại dại dột như thế? Cô chuộc lỗi với người ta bằng cách gì thế hả?.... Ôi con nhỏ này, cô đúng là đần quá đi thôi... "
"Đã bảo không phải mà. "
"Thế thì vì cái gì chứ?.. "
"...Anh ấy...... Là.... Người yêu tôi. "
Hai đứa chúng tôi đừng bất động một hồi. Đến khi thấy mặt mình nóng ran, tôi mới ba chân bốn cẳng chạy đi. Chắc chắn bà cô phù thuỷ vẫn chưa nhận thức được gì đâu, vẫn còn đứng ngẩn tò te ở đó kia mà.
Tôi chạy về phía Trần Khang, anh cũng đã rời sự chú ý từ con cún sang tôi. Mọi người qua lại đều nhìn về phía chúng tôi, đa phần ánh mắt ngưỡng mộ là cho Trần Khang, còn hiếu kì và đố kị thì ném cho tôi. Nếu đã đố kị với tôi, tức là họ không bằng được tôi, nên tôi ngẩng đầu vênh váo bước đi. Trần Khang nhìn tôi với vẻ mặt hứng thú, cùng tôi vào trong xe.
"Sao tự dưng anh lại đến đây? "
"Anh đón người yêu đi làm về cũng không được à? Chẳng lẽ thế cũng thành bắt cóc? Định nhốt anh vào tù nữa hả? "
Tôi bất mãn nhìn anh. Có suy nghĩ thế cũng không sai đâu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng được coi là bắt cóc đấy anh trai ạ! Tôi lên xe, yên lặng cùng chiếc hộp sắt nho nhỏ lăn bánh. Bỗng nhiên cảm thấy có chút kì lạ...
"Đi đâu đây? "
Tôi nhìn đường phố quen thuộc, tim đập từng trận thình thịch.
"Gặp bố mẹ em. "
~•~•~•~•~•~
Chẳng bao lâu sau xe đã về đến nhà. Trần Khang không hề nao núng bước đi, còn tôi lại co rúm, chật vật lết theo anh vào nhà. Đoạn kí ức không mấy tốt đẹp giữ bố tôi và anh là một chấn thương tâm lí trong tôi. Tôi sợ khoảng khắc này, nếu không thành công, thì lại lần nữa đả kích lên vết thương chưa lành của tôi. Lúc này, Trần Khang ôn tồn phủ lấy bàn tay tôi, ngón cái vuốt ve mu bàn tay đang run lên của tôi. Anh nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, cổ động tinh thần tôi bớt lo âu.
"Không sao đâu. Có anh ở đây rồi. "
Câu nói đó như con dao lưỡi cùn anh dùng đi dùng lại. Mỗi lần dùng lại cứa vào tim tôi đau nhói. Nhưng tôi đã quyết định phó mặc đương đầu thêm một lần nữa, nên cũng chấp nhận tin anh thêm một lần nữa. Mong sao, lời hứa ấy có thể thành sự thật....
Bố mẹ tôi có vẻ rất hoang mang khi anh xuất hiện, bố tôi có phần còn tức tối. Thế nhưng vẻ ngoài ông vẫn giữ được chuẩn mực, lạnh lùng ngạo nghễ. Mở đầu cuộc nói chuyện là không khí im lặng bí bách, tôi liên tục thở gấp vì không gian ngột ngạt. Trần Khang quay sang nhìn tôi, lặng lẽ nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn.
Cuối cùng bố tôi cũng lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh mịch kinh hoàng.
"Cậu còn dám vác mặt tới đây làm gì?... "
"Cháu muốn có được con gái chú. "
Tôi giật thót trước lời nói thẳng thừng của anh. Đó là một lời tuyên chiến hết sức mạnh mẽ. Bố tôi dường như cũng quá bất ngờ, nhị vị phụ huynh trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh tôi. Tôi toát mồ hôi chờ xem trận chiến, cả người căng cứng như ngồi trên đống lửa. Bố tôi lấy lại bình tĩnh, quăng cho anh cái nhìn khinh thường
"Cậu, không có quyền! "
Bốn chữ, đầy lăng mạ, ném thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Nhưng Trần Khang lưng vẫn thẳng tắp, giống như cột buồm hứng mọi phong ba, che chắn cho tôi. Bàn tay chúng tôi để dưới gầm bàn từng chút từng chút siết chặt. Tôi lấy cả hai tay ấp lên tay anh, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho anh bằng mọi cách.
"Tại sao không có quyền? Có thể trước đây, đúng là cháu không xứng với em ấy. Nhưng bây giờ, công việc của cháu ổn định đàng hoàng, cũng là một công dân không phạm lỗi, chú không thể tìm ra điều gì để buộc tội cháu, đó là điều chắc chắn. Hơn nữa, điều quan trọng... "
Nói đến đây, anh quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh lấp lánh, tựa hồ như mặt nước êm nhẹ phẳng lặng như suối tiên. Tôi không biết bố mẹ có nhận ra hay không, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được tình yêu tha thiết, sự chiều chuộng si mê trong ánh mắt kia. Tôi mấp máy môi khẽ gọi tên anh, thật khẽ, nhưng vẫn đủ để ai kia nghe thấy. Anh quay lại với bố tôi, nở nụ cười rắn rỏi chân thành.
"Hơn nữa, điều quan trọng là, cháu yêu Tiểu An thật lòng. Cháu hứa rất nhiều điều với em ấy, nhưng không thực hiện được. Chú, đó là lỗi của cả hai chúng ta. Thế nên, hãy để cháu hoàn thành lời hứa với người cháu yêu. "
Trong tim tôi có một cảm xúc ngọt ngào ứ đầy, tràn trề chảy khắp cơ thể. Tôi cười với anh, môi vừa nhếch lên, nước mắt cũng lăn dài. Tôi cứ như một con ngốc theo đuổi tình yêu như mây như khói chẳng thể tóm được. Nhưng cuối cùng, có một người lại cùng tôi ôm ấp mộng đẹp, đặt tôi vào đám mây bồng bềnh, cùng tôi nâng đỡ tình yêu trọn đời. Tôi vừa khóc vừa cười, quên lãng tất cả mọi thứ, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng của anh. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào bố tôi, không do dự, không chần chừ, chỉ có tự tin và quyết liệt.
"Khang, anh có hối hận không? "
"Anh chưa bao giờ hối hận!"
Tôi oà khóc nức nở nhào vào lòng anh. Nếu không nhầm, tôi nghe được cả tiếng sụt sịt của mẹ. Nhưng cả khuôn mặt tôi vùi vào ngực anh, bên tai cũng chỉ còn tiếng tim anh loạn nhịp. Tên ngốc này, tỏ ra cững rắn như vậy, nhưng trong lòng anh đang bối rồi biết nhường nào!
"Tiểu An, nói với bố một câu đi con. Con yêu cậu ta không? ..."
Tôi đem khuôn mặt lấm lem nước mắt, đau đớn trả lời mà lòng thì hạnh phúc.
"Con yêu. Yêu chết được. "
Bố tôi nhìn tôi trìu mến rồi gật đầu.
"Được, bố chịu thua. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com