Chương 2. là cậu ta.
Trong giờ làm vệ sinh giữa giờ.....
Rei: nè, Matsuda, cho tớ mượn cái bao rác.
Matsuda: được thôi, nhưng cậu phải đưa cho tớ ngay đó(*chơi chữ)
Rei: haha, trò đùa quá nhạt, 2 điểm.(*chơi chữ)
Matsuda: còn cậu thì không điểm đấy!
Hahahahaha(cùng cười lớn)
.
.
.
Từ xa, Hagigawa và Hiro đã nhìn thấy hết cuộc trò chuyện buồn cười thì không hẳn là buồn cười mà có phần hơi nhạt nhẽo của 2 anh chàng. Hagi bắt đầu buông lời châm chọc, rằng cậu thật sự ghen tỵ với Rei vì mới chưa được bao lâu đã có thể làm thân với Jinpei-chan của cậu rồi. Matsuda quả thực là có chút khó gần,cậu phải mất gần 10 năm để có thể tiếp cận cái tên ''khó ưa'' này...
''Ừ, 2 người họ mau thân thật ha.''- Hiro lên tiếng.
Cũng phải thôi, đúng thật là rất lạ. Hai tên này không biết nghĩ sao mà 2 giờ sáng lôi nhau ra sau trường choảng 1 trận, nếu không phải vì thầy Onizuka đang say giấc thì có lẽ sáng mai cả 2 bọn họ phải lên bục đọc bản kiểm điểm 3000 từ thay vì đứng đây nói chuyện phiếm rồi. Có lẽ là phải kể đến sự việc xảy ra sau đó...
6 năm về trước....(lúc cả 2 đang học lớp 10)
Matsuda-san, hay là chúng ta đừng đi nữa nhé.
Phải phải đó, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát khiến anh phải đích thân qua lãnh địa xa như vậy.
Im mồm, thế bọn mày đi theo tao làm gì?-Matsuda khó chịu lên tiếng.
''đại ca à, dù gì thì em nghe nói ở đây có 1 nhóm đàn anh ghê gớm lắm, tốt nhất là chúng ta không nên dây dưa vào..''
Hả, dây dưa cái gì, hôm nay tâm trạng tao không được tốt nên tao muốn đi dạo tí thôi.
Có phải...lại là vì bọn họ nhắc đến chuyện của bố anh không ạ? Nhưng mà dù gì thì lời nói của bọn nó cũng đâu có tác dụng gì đâu mà anh đừng bận tâm.
Phải đó đó là quá khứ rô-..
IM!
Giọng thanh niên hắng lên 1 cái rất đáng sợ. Cái ánh mắt sắc lạnh và giọng diệu đáng sợ hơn thường ngày bất giác làm bọn đàn em thấy sợ hãi.
Bọn mày về đi được rồi đó, hôm nay không có chuyện gì cho bọn mày đâu.
Matsuda vừa nói vừa giứt điều thuốc lá từ trong miệng ra. Cái thứ tính khí nông nổi này là bản chất thường ngày của tên ác bá mới vừa vào Trung học đã lên chức trùm trường, là cái tên siêu hot trên bảng thông báo trường mấy tháng liền.
''ayza, bọn em nhất định sẽ ở bên anh màaa''
thôi, dẹp cái bộ dạng đó đi.
''rầm!''
''oái! tên nào đi không nhìn đường thế hả?''- 1 đàn em hắng giọng nói.
Từ bên kia truyền đến 1 giọng lớn hung dữ. Trước mặt tên đàn em là 4, 5 đàn anh người ngợm xăm trổ, tay còn cầm theo cả 1 cây gậy dài 3 thước: ''bọn nhóc này, đi đâu thế?''
Anh anh là ai?
Ơ kìa, mấy nhóc chưa nghe danh anh à, là đại long ca khu này đấy.
'Xạo, rõ ràng là đám tay chân làm phản của anh đại mà' mấy đàn em đi theo Matsuda xì xào.
Bọn mày, muốn sống thì giao tiền ra đây, bọn tao còn có việc.
Hơ hơ, mắc gì bọn tao phải đưa!
"Ơ kìa, tự hào nhỉ, chúng mày muốn ăn đòn có phải không?"
"Đến đi, xem ai sợ ai!"
Tên đàn anh kia suýt nữa tức chết, hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng rít qua kẽ răng: "Bây giờ nhân lúc bố mày còn có thể bình tĩnh nói chuyện, giao ra đây, giao tiền ra thì tao không làm khó chúng mày nữa, việc này coi như chưa từng xảy ra.".
'cái gì hả? Nghe không lọt tai.'- Matsuda lúc này mới lên tiếng.
Rất ngứa đòn.
Nghe cái giọng như thể đương nhiên kìa.
Hai đội nhân mã lập tức lao vào nhau đánh túi bụi. Tên đàn anh hận không thể cởi phanh áo bùng cháy toàn bộ sức mạnh, để chúng nó biết kết cục của việc chọc giận mình: ''xem thường tao à, xem thường tao à!''
"Không phải cướp, thế mà gọi là cướp à, tài nghệ không bằng người thì chịu thua đi, mẹ nó đừng có đánh mặt tao!"
Một trận hỗn chiến long trời lở đất ——
'Mấy người, dừng lại. Đây là khuôn viên trường học, nếu muốn đánh nhau xin hãy ra ngoài đánh.'
1 giọng nói của chàng thanh niên vang lên. Thoạt nhìn qua, ai cũng có thể biết được đây là 1 hội trưởng thực thụ. Tay cậu ta ôm 1 chồng sách toàn mấy cuốn mà người thường nhìn qua ắt sẽ không hiểu.
Đậu má, cuối tuần mà cũng có người đến trường nữa sao?
Bọn đàn anh hẳn phải biết rõ người này, không phải là vì học thần hội trưởng tài ba uy thế gì cả mà vì hồi cấp 2 chàng thanh niên này đã từng 1 chọi 7 đàn anh khiến bọn người trong giang hồ 1 phen khiếp sợ.
Nhưng mấy tên đàn anh vốn nửa tin nửa ngờ, nay muốn kiểm chứng nên không chần chừ mà lao tới cả lượt. Chưa kịp cho bọn đàn anh 1 chút tư tin, anh chàng học bá nhẹ nhàng đặt chồng sách xuống, đưa tay ra thủ thế. Bọn đàn anh cùng lúc tung ra nắm đấm nhưng đều bị cậu lách qua dễ dàng và phản đòn bằng 1 cú kick mạnh vào bụng.Tư thế đánh nhau cực kỳ linh hoạt, động tác lưu loát, nhanh, ác, chuẩn, sơ hở một chút có khi sẽ bị nện đau đến thấu xương.
Rei, chàng hội trưởng kia bấy giờ mấy ngừng tay, liếc nhìn anh chàng ngạo nghễ nhìn mình từ nãy đến giờ: 'Cậu là người ở đâu, tôi chưa từng gặp cậu. Tốt hơn hết là cậu nên trở về đi, khá muộn rồi.'
Matsuda vừa phút trước còn đang khâm phục cậu ta thì sau khi nghe cậu nói câu này liền lập tức thay đổi thái độ. Cậu thuận thế ép người đang đứng trước mặt cậu vào chân tường, được lợi thế cao hơn liền ghé sát vào tai cậu, giọng nói ngạo nghễ: cậu bạn này, kĩ năng của cậu không tồi đâu, có muốn tỉ thí với tôi 1 trận không?
Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng, lại còn có 1 chút kì lạ cho đến khi tên đàn anh lồm cồm bò dậy:
Thằng ranh này, mày chết với tao!
'Píp píp píp píp!'
"Dừng tay – đừng đánh nữa, cớm đến!"
Bấy giờ cả đám mới mơ hồ nghe được tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó cậu nhìn thấy phía bên kia đường, có năm sáu cảnh sát vũ trang đầy đủ lần lượt nhảy xuống khỏi xe, cách một con đường chỉ sang hô: "Ngồi xuống! Ôm đầu! Không được nhúc nhích! Tụ tập đánh nhau! Lá gan lớn nhỉ!"
Matsuda phản ứng còn nhanh hơn tốc độ của gió, cậu kéo Rei nhảy vào bụi cây gần đó.
Hai người bọn họ đứng cách hiện trường ẩu đả khá xa, trước khi cảnh sát xuống xe Matsuda đã kịp kéo Rei lên, cảnh sát cũng không ngờ dưới tàng cây lại có hai con cá vì solo với nhau mà lọt lưới.
Matsuda khoác vai Rei, nhìn xa hai người như một đôi anh em thân thiết đi dạo công viên giữa mười rưỡi trưa: "Không cần cám ơn, tôi rất dễ tính. Mà này, chúng ta khớp lời khai một chút nhé, cậu thích thân phận gì? Tôi đã tự nghĩ rồi, chính là một quần chúng vô tội vì ăn sáng quá nhiều nên phải đến công viên đi dạo để tiêu cơm."
Rei lạnh lùng nói: "Tôi? Mặc kệ cậu."
Matsuda: "..."
Rei nói tiếp: "Đã dám đánh nhau còn sợ cảnh sát?"
"Không phải sợ," Matsuda nhún nhún vai, bất cần nói, "Chỉ là thấy phiền phức thôi."
Đáng lẽ hai người bọn họ hẳn sẽ ung dung nhìn cảnh sát áp tải mười mấy người rời đi, nhưng người tính không bằng trời tính.
Trong đám đó có một cậu chàng tố chất tâm lý tương đối kém, cậu ta nhìn trái rồi lại nhìn phải vẫn không thấy đại ca nhà mình đâu, quay đầu nhìn lại, đại ca vẫn đang đứng dưới gốc cây kia kìa, thế là hoảng hốt, như thể gà con tìm thấy mẹ mà gào lên: 'Matsuda đại ca!'
"..."
Trong lòng Matsuda đã sớm đảo qua ngàn vạn câu chửi thề.
Rei đẩy cánh tay Matsuda đang khoác trên vai mình xuống, tiết mục huynh đệ tình thâm kết thúc, lập tức trở mặt không quen biết: "Cậu phải hỏi xem cảnh sát có tin hay không."
Cảnh sát tất nhiên là không tin.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cứ bắt về rồi tính sau.
Cảnh sát đứng trước mặt hai người bọn họ, nhìn rồi lại nhìn, nhất thời không xác định được vị nào là "Matsuda": "Matsuda? Là ai?"
Matsuda chủ động đứng ra nhận danh xưng hành tẩu giang hồ của mình: "Là cháu."
Rei chưa kịp tự cứu mình, phủi sạch quan hệ giữa bọn họ, đã nghe thấy cái người vừa kéo cậu lên còn muốn khớp cung với cậu giới thiệu với cảnh sát: "Chú cảnh sát, cậu ta là người vừa đánh nhau với cháu."
Rei: "..." Tôi thật lòng cám ơn cậu.
"Mang hết đi, bắt hết về cho tôi!"
Trong đồn cảnh sát.
Cả đám quá đông, mười bảy mười tám đứa xếp hàng đi vào như thể diễu hành thảm đỏ, đến nơi thì bị chia làm hai hàng, mặt đối mặt mà ngồi xổm xuống, tay ôm đầu, đặc biệt giống mấy phần tử phản loạn phát trên truyền hình.
Vị cảnh sát ngồi giữa bàn họp gõ gõ mặt bàn: "Sao, tưởng mình đến mở tiệc trà à? Cái cậu kia cười cái gì mà cười!'
Người trước mặt này dù đang ngồi xổm nhưng khí thế không hề suy giảm chút nào. Kiểu tóc gọn gàng để lộ hơn nửa vầng trán, mũi cao thẳng, mắt hẹp dài, hai mí rõ ràng, lúc nhìn người khác cặp mắt ấy tựa hồ như biết nói, sâu không lường được, vừa nguy hiểm lại có phần hờ hững.
Thấy hai vị này sắp vượt qua cừu hận thành lập mối quan hệ hữu nghị, cảnh sát rốt cuộc đi đến trọng điểm, bóp chết tình hữu nghị này từ trứng nước: "Ai trong các cậu nói xem, đầu đuôi câu chuyện là thế nào? Vì sao đánh nhau?"
Tên đàn anh lập tức nhảy lên: bọn họ chặn đường cháu! Cướp đồ cháu!'
'hả' phía đàn em Matsuda hét lên.
Cảnh sát ra hiệu dừng lại: 'Cướp đồ gì?"
Matsuda nghe đã thấy đau đầu, cảm giác nội dung tiếp theo sẽ vô cùng mất mặt.
Quả nhiên lại thấy đàn em mình nghiêm túc nói: "Chính là một thanh bảo đao từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, có 999+ giá trị phòng ngự cùng lực công kích, có nó cháu có thể thống trị thế giới, còn có thể bán lấy tiền. Chủ yếu là bán lấy tiền."
'còn xổ lịch sử tàu?'
"Bọn tao đâu có trộm," mấy đứa kia giận rồi, nhao nhao kêu, "Sao gọi là trộm được, Bàn Cổ thần đao kia rơi xuống đất, còn chưa khắc tên ai kia mà!"
Cảnh sát bắt đầu hoài nghi mình bắt phải một đám tâm thần.
Để có thể tìm hiểu cặn kẽ động cơ ẩu đả, vạch trần chân tướng, mấy chú cảnh sát ngồi tải trò game online tên là "Sáng Thế" này.
Chân tướng rốt cuộc khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đó là lí do tất tần tật tại sao 2 người bọn họ lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, hóa ra đều là đồng minh cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com