Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Bỏ Lại Tôi

Tôi, Trần Phi, lớn lên trong bức màn lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, nơi ánh sáng nhân tạo xuyên qua những ô cửa kính dày đặc như những tia sáng bạc lẻ loi giữa bóng tối mịt mùng.

Ở đó, cuộc sống không có chốn trú ẩn của mưa nắng, không có hơi ấm của cỏ cây, chỉ có âm vang lạnh lùng của máy móc và tiếng thì thầm khô khốc của những thử nghiệm vô tình.

Tôi – sản phẩm của những liều thuốc biến đổi, mạnh mẽ và bất khuất, như một chiến binh được rèn giũa trong lò lửa khắc nghiệt.

Viễn Chi – bé nhỏ và yếu đuối như cánh hoa sương mai, thân thể mảnh khảnh dễ vỡ giữa bão tố cuộc đời. Cô là giấc mơ duy nhất tôi có thể bấu víu, là tia sáng mờ nhạt nhưng ấm áp giữa đại dương lạnh lẽo của sự cô đơn và đau đớn.

Những đêm dài trong phòng thí nghiệm, khi ánh đèn mờ dần tắt, chúng tôi vẫn bên nhau – những kẻ bị thế giới này giam giữ.

Viễn Chi thường thì thầm, giọng như sương khói mỏng manh, pha chút run rẩy:

-Anh biết không, dù cả thế giới có xiềng xích chúng ta, thì trong tim em, anh vẫn là tự do, là bầu trời bao la không bao giờ cạn. Xin anh đừng bao giờ để ánh sáng ấy vụt tắt.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ngọc ngà của em, giọng ấm áp như hơi thở của bình minh:

-Em là hơi thở thầm lặng giữa những ngày đen tối nhất của đời tôi. Nếu không có em, tôi chỉ là một xác không hồn lạc lõng giữa biển vô tận của cô đơn.

Em mỉm cười, nước mắt lấp lánh như giọt sương mai trên cánh hoa:

-Chỉ cần có anh bên cạnh, em mới dám mơ những giấc mơ dịu dàng, nơi không còn bóng đêm và nỗi sợ hãi.

Tôi ôm trọn lấy Viễn Chi, thì thầm như lời nguyện cầu:

-Dẫu cho địa ngục có giam cầm chúng ta, ta sẽ cùng nhau bước qua tất cả, để tìm lấy ánh sáng cuối cùng của hy vọng.

Rồi ngày định mệnh ấy đến như một cơn thịnh nộ dữ dội của trời đất. Tiếng còi báo động rền vang trong không gian, những ngọn đèn đỏ rực như biển lửa thiêu đốt cả tòa nhà chốn tôi gọi là nhà. Quân đội tràn vào, biến mọi thứ thành hỗn loạn kinh hoàng, phá tan mọi thứ mà tôi từng biết, từng trân trọng.

Viễn Chi – như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện – chạy trốn giữa biển người hỗn loạn, để lại tôi đơn độc trong ngục tù lạnh giá, bị xiềng xích bởi sự phản bội tưởng tượng và nỗi cô đơn vô hạn.

Trong tim tôi, một ngọn lửa đen ngòm bùng cháy, thiêu đốt từng kỷ niệm, từng niềm tin. Tôi căm ghét Viễn Chi – người đã bỏ rơi tôi giữa cơn bão tử thần mà không một lời từ biệt. Căm ghét chính mình vì đã quá yếu đuối, quá mù quáng để níu giữ cô bên cạnh. Căm ghét cả thế giới tàn nhẫn đã cướp đi Viễn Chi và tự do của tôi.

Tôi thề, khi ngày trở lại đó đến, không phải là kẻ bị giam cầm năm nào, tôi sẽ biến ngọn lửa căm hận ấy thành sức mạnh xé nát mọi rào cản. Viễn Chi sẽ phải trả giá, bằng bất cứ giá nào, bằng tất cả sự đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng. Không còn chỗ cho tha thứ hay thương hại – chỉ có sự trả thù tàn nhẫn, khắc sâu vào từng hơi thở còn lại của đời tôi.

Sau ngày đó, tôi không còn là Trần Phi của quá khứ. Không còn là kẻ từng biết mỉm cười vì một câu nói dịu dàng, từng biết đau vì ánh mắt của Viễn Chi.

Tôi bị lôi đi trong bóng tối, bị giam trong những căn phòng lạnh ngắt không có khái niệm ngày hay đêm. Quân đội không hỏi han, không tra khảo – họ huấn luyện. Họ biến tôi thành một thứ vũ khí sống.

Mỗi ngày, thân thể tôi bị đẩy đến giới hạn tận cùng – máu chảy, xương rạn, cơ thể quằn quại trong đau đớn. Nhưng tôi không được phép yếu đuối, không được phép khuỵu ngã. Chúng tiêm vào tôi những liều thuốc làm cơ bắp siết chặt như thép, thần kinh căng như dây đàn. Cảm xúc bị mài mòn từng chút, từng chút, như thể một phần linh hồn tôi bị bóp chết mỗi ngày.

Tôi không còn cảm thấy đói. Không còn thấy đau. Không còn thấy sợ.

Tôi bắt đầu nghe theo mệnh lệnh như phản xạ. Họ bảo tấn công – tôi giáng cú đấm đủ làm vỡ sọ. Họ bảo giết – tôi siết cổ kẻ khác mà mắt không hề chớp. Những ánh mắt kinh hãi quanh tôi không còn có nghĩa. Tôi không còn là con người – chỉ là cỗ máy hoàn hảo trong vỏ bọc da thịt, biết hành động, không biết yêu thương.

Tôi từng nghĩ Viễn Chi là người duy nhất giữ được phần người còn sót lại trong tôi. Nhưng từ khi em bỏ đi, tôi không còn lý do để giữ lấy điều đó nữa.

Trong gương, tôi nhìn thấy một thứ sinh vật xa lạ – gương mặt lạnh lùng như khối băng, ánh mắt trống rỗng như vực sâu không đáy. Không còn ký ức dịu dàng, không còn giấc mơ chung hai đứa từng vẽ.

Chỉ còn lại một nỗi căm hận cháy âm ỉ – thứ duy nhất giữ tôi sống, thứ duy nhất khiến tôi tiếp tục bước, tiếp tục tồn tại.

Tôi sẽ còn mạnh hơn nữa. Tàn nhẫn hơn nữa.
Để rồi một ngày... Viễn Chi, chính em sẽ nhìn thấy tôi – không phải là Trần Phi em từng ôm trong bóng tối, mà là một thứ mà chính em đã tạo ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com