Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : Tang lễ

Kathery sững người trước lời nói của Fauthine. Một nhà tiên tri? Cô chưa từng tin vào số phận, nhưng những lời của ông ta lại có sức nặng đến lạ. Cô sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của hàng ngàn người Đức? Làm sao có thể?

Fanefte vẫn thản nhiên dùng bữa, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm gì tới chuyện cô sẽ ảnh hưởng tới nhà hắn như nào, vì hắn nghĩ rằng, cô chỉ là một lính đánh thuê không hơn không kém, sao có thể đả động tới hắn. Cô quay sang nhìn hắn, nhưng hắn chẳng hề có ý định giải thích điều gì.

"Cháu không hiểu" Kathery nói chậm rãi, ánh mắt dò xét Fauthine.

"Cháu chỉ là một cô gái bình thường. Làm sao cháu có thể ảnh hưởng đến một quốc gia?"

Fauthine cười nhạt. "Không ai có thể nhìn thấu toàn bộ số mệnh, nhưng ta biết chắc một điều: cháu không đơn giản như cháu nghĩ. Đừng vội phủ nhận điều đó, Kathery. Rồi thời gian sẽ cho cháu câu trả lời." Kathery siết chặt nắm tay. Cô không thích cảm giác bị điều khiển bởi một thứ vô hình nào đó, nhưng sâu trong lòng, cô biết mình không còn đường lui. Cô cần phải mạnh hơn, cần phải tồn tại.

Fanefte đặt đũa xuống, liếc nhìn cô. "Tôi ăn xong rồi, đi theo tôi. Cô còn một bài kiểm tra nữa."

Cô không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Đêm đó, trong một căn phòng biệt lập của dinh thự Adalicia, Kathery đứng trước một bàn gỗ, nơi đặt một khẩu súng lục.

"Nhắm bắn vào mục tiêu." Fanefte đứng bên cạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng quan sát cô. "Chỉ có ba viên đạn. Nếu không trúng ít nhất hai phát, cô sẽ phải tập luyện thêm gấp đôi ngày mai."

Kathery hít sâu, cầm lấy khẩu súng. Tay cô hơi run. Đây không phải lần đầu cô cầm súng, nhưng là lần đầu tiên dưới áp lực từ ánh mắt của Fanefte.

Bùm! Viên đạn đầu tiên bay lệch mục tiêu.

Cô nghiến răng, điều chỉnh lại tư thế.

Bùm! Lần này, đạn trúng vào vòng ngoài của hồng tâm.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt, bóp cò.

Bùm!

Viên đạn cuối cùng xuyên thẳng vào giữa hồng tâm.

Cô thả súng xuống bàn, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt sáng rực niềm kiên định. Cô làm được!

Fanefte khẽ nhếch môi. "Cũng không quá tệ. Nhưng đừng tự mãn. Ngày mai, tôi sẽ nâng độ khó lên."

Cô cười nhẹ. "Vậy tôi sẽ cố không làm ngài thất vọng."

Hắn không đáp, chỉ quay người rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, hắn dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian.

"Kathery, số phận của cô không đơn giản. Nếu cô muốn sống, hãy chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp đến."

Cô nhìn theo bóng lưng hắn, lòng tràn đầy thắc mắc. Điều gì đang chờ đợi cô phía trước?

Kathery ngồi lặng người sau khi nghe lời tiên tri từ trung sĩ Fauthine. Cô không tin vào số phận, càng không tin rằng mình có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của hàng ngàn người. Nhưng ánh mắt nghiêm túc của Fauthine khiến cô không thể coi đây chỉ là một lời nói đùa.

" Trung sĩ Fauthine, muộn thế này rồi sao ngài chưa ngủ? " Thấy Fauthine đến, cô đứng dậy cúi người chào.

" Ngủ không ngon, trông cháu có vẻ như còn suy nghĩ điều gì? "- Fauthine.

"Ngài nói rằng... tương lai của tôi đã được định sẵn?" Cô hỏi, giọng có chút khô khốc.

Fauthine gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn trầm tư. "Không ai có thể trốn khỏi số phận của mình, Kathery. Cháu có thể lựa chọn cách đối mặt với nó, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng cháu sẽ là một phần của dòng chảy lịch sử."

Cô im lặng. Fanefte, từ nãy đến giờ vẫn quan sát cô, khẽ nhếch môi, nhưng không lên tiếng.

"Vậy tôi phải làm gì?" Cô hỏi, ánh mắt trở nên kiên định. "Nếu tôi thực sự có thể thay đổi điều gì đó, tôi không muốn trở thành một quân cờ bị người khác điều khiển."

Fauthine nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia hài lòng. "Hãy mạnh hơn. Hãy học cách tồn tại, học cách chiến đấu. Chỉ khi nào cháu có đủ sức mạnh, cháu mới có thể kiểm soát vận mệnh của chính mình."

Kathery gật đầu. Cô không cần ai quyết định cuộc đời mình. Nếu có một vận mệnh đang chờ cô, vậy cô sẽ tự tay định đoạt nó.

Sáng hôm sau, Kathery lặng lẽ rời khỏi dinh thự nhà Adalicia, bước chân dẫn lối trở về khu ổ chuột cũ. Trong tay cô chỉ có một chiếc xẻng rỉ sét và vài mảnh vải trắng. Cô không xin phép ai, cũng không nói với ai. Cô chỉ biết, bà ấy vẫn còn nằm đó-trơ trọi, cô độc.

Fanefte phát hiện cô biến mất, ánh mắt khẽ tối lại. Hắn không gọi lính, cũng không báo động. Chỉ khoác áo khoác ngoài, tự mình đi theo. Hắn nghĩ cô có thể đào tẩu. Nhưng hắn đã nhầm.

Khi đến nơi, hắn thấy cô gái ấy-cô gái mà hắn vẫn tưởng rằng chỉ có một lớp băng lạnh bao bọc lấy tâm hồn-đang quỳ xuống bên một thân xác đã phân hủy một nửa. Cô dùng tay gạt từng lớp đất, từng cục đá. Mỗi động tác cứng đờ, nhưng vẫn cố duy trì nhịp điệu.

Mùi xác thối, mùi ẩm ướt, mùi tro bụi hòa lẫn. Vậy mà cô không nhăn mặt, không khóc, chỉ cắm cúi đào như thể cả thế giới này chẳng còn điều gì khác đáng quan tâm.

" Mẹ ơi, có lẽ, đây là lần cuối Minh Nhiễm về với mẹ, con giờ không còn là Minh Nhiễm nữa rồi, con là Kathery Colette, họ sẽ không cho con về thăm mẹ nữa "

Fanefte đứng yên, nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé kia. Một lúc lâu sau, hắn mới bước tới, nhẹ nhàng kéo chiếc xẻng khỏi tay cô.

"Cô không biết chôn người đúng cách " giọng hắn thấp, lạnh nhưng không còn sự chế giễu quen thuộc.

"Tránh ra." - Kathery cố giật lại, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng không có nước mắt.
"Không phải vì cô yếu... mà là vì tay cô đang rớm máu." - Fanefte khẽ nắm lấy bàn tay cô. Lòng bàn tay đã rướm đỏ từ lúc nào, móng tay gãy, lòng đất thô ráp cào xước thịt non.
"Đưa đây. Tôi đào." - Hắn nói dứt khoát.

Kathery nhìn hắn, bối rối. Hắn cúi xuống, bắt đầu đào. Không lời than, không ánh mắt thương hại.

Một lúc sau, cô đứng lặng bên cạnh hắn, thì thầm như gió:
"Bà ấy từng cho tôi ăn trong khi chính mình nhịn đói ba ngày... Tôi nợ bà ấy một nấm mồ."

Fanefte không đáp. Nhưng lần đầu tiên, hắn không nhìn cô như một quân cờ nữa.
Cô gái này... không phải loại dễ khuất phục. Nhưng cũng không phải một con thú hoang. Cô chỉ đang cố sống sót, bằng tất cả những gì còn lại trong tim.

Khi trở lại doanh trại, Kathery bắt đầu bước vào một chương trình huấn luyện khắc nghiệt hơn. Ngoài thời gian học tập tại học viện quân sự, cô còn phải phục vụ tại dinh thự Adalicia theo đúng mệnh lệnh của Fanefte. Thế nhưng, thay vì xem đó là sự áp bức, cô coi đó là cơ hội để rèn luyện bản thân. Dù là chạy bộ giữa trời tuyết, tập bắn súng đến khi hai tay rã rời, hay làm việc nhà từ sáng sớm đến đêm khuya, cô chưa từng hé răng than vãn.

Fanefte âm thầm quan sát cô từ xa, ánh mắt dần thay đổi. Ban đầu, hắn chỉ xem cô là một gánh nặng phiền phức mà Fauthine giao lại. Nhưng sự bền bỉ và kiên cường ở cô gái nhỏ khiến hắn bắt đầu chú ý - không phải vì thương hại, mà vì hiếu kỳ.

Một tối, khi Kathery vừa hoàn thành buổi huấn luyện và đang lau dọn phòng khách, Fanefte đột ngột xuất hiện. Hắn khoanh tay tựa vào khung cửa, im lặng nhìn cô một lúc rồi lạnh nhạt lên tiếng:

"Cô không định hỏi tôi vì sao lại bắt cô làm người hầu sao?"

Kathery không dừng tay, chỉ đáp hờ hững:
"Ngài làm vậy để thử tôi. Hoặc chỉ đơn giản muốn tìm chút thú vui bằng cách hành hạ tôi. Nhưng ngài sẽ thất vọng thôi, vì tôi không dễ gục ngã."

Fanefte bật cười khẽ, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện một tia khó lường.
"Cô thông minh hơn vẻ ngoài của mình. Nhưng nếu cô thực sự muốn tồn tại trong thế giới này, hãy nhớ: lòng kiêu hãnh có thể giết chết cô trước cả khi kẻ thù kịp ra tay."

Kathery dừng tay, đặt cây lau nhà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Vậy còn ngài thì sao, thượng úy Fanefte? Ngài không có kiêu hãnh sao?"

Fanefte im lặng vài giây, rồi khẽ nhếch môi.
"Tôi không cần nó. Thứ tôi cần là sức mạnh."

Kathery cúi đầu tiếp tục công việc, lòng thầm hiểu rằng giữa cô và hắn vẫn còn một khoảng cách xa vời. Nhưng cô sẽ không dừng lại. Nếu Fanefte có thể đứng trên đỉnh cao, thì cô cũng vậy. Chỉ là, con đường của cô sẽ do chính cô tìm ra - dù phía trước có là bão tố hay vực sâu.

---

Một buổi sáng lạnh buốt tháng Mười Hai năm 1936, Fanefte bất ngờ gọi cô vào phòng làm việc.

"Tôi sẽ chuyển ra ngoài sống riêng vào tuần tới," hắn nói, giọng dửng dưng thường lệ. "Cô sẽ đi theo tôi."

Kathery sững người, không che giấu được sự ngạc nhiên. Cô không nghĩ hắn sẽ đưa mình theo.
"Tại sao phải mang theo tôi?"

Fanefte tựa người vào ghế, mắt liếc qua cô như thể đang đánh giá:
"Cô là người hầu của tôi, đúng không? Hay cô muốn ở lại đây, làm một con chuột nhỏ bị người ta bắt nạt đến chết?"

Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô biết, ở lại dinh thự Adalicia chưa chắc đã là lựa chọn an toàn, bởi không phải ai cũng đối xử với cô như Naseria. Và nếu Fanefte đã quyết, cô cũng chẳng có quyền từ chối.

Ngày Fanefte rời đi, Kathery lặng lẽ theo sau. Vai trò của cô vẫn là người hầu, nhưng không còn bị sai bảo vô lý như trước. Căn biệt thự mới nhỏ hơn dinh thự Adalicia, song vẫn rất khang trang - và lạnh lẽo, đúng như chủ nhân của nó. Kathery nhanh chóng thích nghi: nấu ăn, dọn dẹp, và đôi lúc bị gọi đến để giúp hắn sắp xếp tài liệu quân sự.

Tuy nhiên, cô nhận ra một điều: Fanefte không còn xem cô là một cái bóng vô hình nữa.

Một buổi tối, khi cô vừa dọn bữa lên bàn, hắn ngồi xuống, liếc nhìn cô rồi thản nhiên nói:
"Cô có thể ngồi xuống ăn cùng."

Kathery nhìn hắn chằm chằm, không giấu nổi nghi ngờ:
"Ngài đang đùa sao?"

"Cô nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đó à?" - hắn nhíu mày. "Căn nhà này chỉ có hai người, tôi không nói với cô thì nói với ma chắc?"

Cô do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện hắn. Suốt bữa ăn, cả hai không trò chuyện nhiều, nhưng Kathery cảm nhận được sự thay đổi - nhỏ thôi, nhưng có thật. Trong ánh mắt Fanefte không còn sự lạnh lùng khinh miệt, mà thay vào đó là sự quan sát có phần... bối rối.

Cô không hiểu rõ điều đó là gì. Nhưng có lẽ, Fanefte đã bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt khác.

---

Sáng hôm sau, một người lính trẻ bước vào biệt thự, nghiêm trang giơ lá thư trước mặt Fanefte.

"Thượng úy, có thư từ bộ chỉ huy gửi đến."

Fanefte cầm lấy, mở ra. Vài giây sau, ánh mắt hắn khẽ tối lại khi đọc dòng chữ:

"Tổng tư lệnh yêu cầu Thượng úy Fanefte Adalicia chuyển tới đơn vị SS (Schutzstaffel) từ hai tháng trước. Tại sao đến giờ vẫn chưa thi hành? Cố tình trì hoãn sẽ bị xử lý theo quân lệnh."

Đúng vậy, hắn đã quên. Ban đầu dự định sẽ đưa Kathery nhập học theo lời Fauthine, rồi sẽ lên đường ngay. Nhưng con chuột nhỏ kiên cường ấy - ngày ngày nỗ lực đến mức khiến hắn không thể rời mắt - khiến hắn trì hoãn mà chính bản thân cũng không nhận ra.

"Ba ngày nữa, tôi sẽ có mặt tại Schutzstaffel. Nói lại với cấp trên như vậy." - Fanefte đáp gọn.

---

Tại học viện, vì Fanefte bị điều chuyển, Kathery được lệnh trở lại ký túc xá.

Ngay khi bước vào cổng, cô cảm nhận rõ những ánh mắt soi mói quen thuộc. Một số học viên vẫn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng lần này, có điều gì đó khác - một sự chú ý đầy ác ý, như thể họ đang chờ đợi cô sơ sẩy để giẫm nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com