Đoản 6
"Thượng tiên, ngài lại đến trễ...."_Khẽ thở dài, Ti Mệnh cung kính bẩm báo.
"Ta đã biết..."_Nhìn đến cánh hoa Mạn Châu Sa đang chuyển sang màu trắng, tâm y co rút, đớn đau. Mạn Nhi, nàng hận ta đến vậy sao?
Không, nàng vốn nên hận, ta hôm nay lấy tư cách gì để chấn vấn nàng đây. Lấy tư cách gì để yêu cầu nàng gặp ta... Ha ha, một chút tư cách cũng không có.
"Ti Mệnh, thật ra ta phải làm sao mới có thể khiến nàng chịu gặp ta đây. "_Thở dài, y thoáng nhìn đến Ti Mệnh, đặt câu hỏi.
"Thượng Tiên, tâm đã lạnh dù có thể làm thế nào cũng chẳng thể trở về như lúc trước. Huống hồ cục diện ngày hôm nay vốn do một tay ngài tạo nên. "
Đúng vậy, Ti Mệnh nói không sai. Cục diện ngày hôm nay là do y tạo nên. Nếu y không lợi dụng nàng, không đem tình yêu của nàng ra để vũ nhục nàng thì nay mọi chuyện đã khác. Tự giễu, Mạn Nhi là vậy sao? Là vì phút lầm lỡ đó mà có tình cảnh ngày hôm nay hay sao? Nhưng y cũng đã quên rằng, nữ tử tên Mạn Nhi kia kiên cường ra sao, quyết tuyệt ra sao....
Năm đó, vì yêu y nàng sẵn sàng chịu Thiên Kiếp, cướp đoạt Cỏ Vô Tịnh cho y.
Năm đó, vì yêu y nàng từ nữ nhân đơn thuần trở thành nữ tử âm lãnh, mưu mô.
Năm đó, cũng vì yêu y nàng sẵn sàng nhận tội danh do y gây ra, chấp nhận bước vào Ma đạo.
Nhưng y đã làm gì cho nàng? Không, y chẳng làm gì cho nàng cả.
Y tặng nàng một lưỡi kiếm.
Y tặng nàng một tội danh ngàn đời khó rửa.
Y tặng nàng thương tích đầy mình, tình yêu không trọn vẹn.
Ngày đó trên đại điện, nàng chỉ lưỡi kiếm vào y mà hỏi.
"Là Ngài thiết kế ta? "
Y nhìn đến vẻ mặt quyết tuyệt của nàng, tâm tràn lên chua xót đau thương. Y muốn nói một tiếng "không phải" nhưng đến cuối cùng ...
"Đúng vậy. Là ta. "
Là y, là y trực tiếp ép nàng.
Là chính tay y đưa nàng vào Ma Đạo, ép nàng phải nhập ma.
Giờ đây, cũng chính y muốn có lại tình yêu của nàng. Nhưng liệu còn kịp? Vĩnh viễn đã chẳng còn kịp.
Ngày đó, nàng cười điên dại.
Ngày đó, nàng hướng mũi kiếm về phía y.
Ngày đó, lưỡi kiếm của nàng chuyển hướng về phía trái tim của nàng.
"Thượng Tiên, thế cục đã định. Hy vọng ngài sẽ không hối hận. "
Ngày đó, y âm lãnh nhìn nàng, đè nén nội tâm bi thương.
"Không hối hận. "
Nhưng giờ đây, nhìn đến sắc trắng kia, y biết đời đời kiếp kiếp y đều sẽ sống trong hối hận.
"Ti Mệnh, ta sống lâu như vậy nhưng vẫn không hiểu được thế nào là buông bỏ. Ngài nói xem thế nào là buông bỏ."
"Buông bỏ chính là ngày này của ngàn năm trước, ngài ép Thánh Nữ nhập ma."
Đó là buông bỏ sao? Là y đã buông bỏ tình cảm dành cho nàng sao? Nhưng sao giờ đây trái tim y đau quá! Đau như bị ai đó bóp nát, vỡ vụn. Mạn Nhi, đau như vậy sao? Khi đó nàng cũng đau đến vậy sao?
"Ti Mệnh, phiền ngài nói với Mạn Nhi một tiếng, nói với nàng ấy sau này không cần phải trốn nữa. Rất nhanh thôi nàng ấy có thể trả được thù. "
Trên đỉnh Yên Hoa, nam tử tuấn lãng mặc trường bào màu đen uy nghiêm hướng mũi kiếm về nữ nhân yêu mị đang nằm trên nhuyễn tháp. Xung quanh đều ngập tràn mùi vị máu tanh, có thể thấy hai bên đã tổn thương không ít tướng sĩ. Nam nhân đau khổ lên tiếng, đánh tan cái không khí trầm lặng quỷ dị.
"Tại sao nàng phải làm vậy? "
"Là do ngươi ép ta. "
"Mạn Nhi, quay lại như lúc trước không phải rất tốt sao? "_Khẽ thở dài, y đem nguyện vọng chôn sâu đáy lòng nói ra.
"Quay lại? Cố Phong ngươi đừng mơ tưởng. "_Nữ tử tuyệt mĩ gào lên. Là y đẩy nàng rơi vào con đường này. Là y phản bội nàng cùng tình yêu của nàng. Y dựa vào gì mà muốn quay lại.
"Cố Phong, ngài nên biết sẽ có ngày hôm nay. Khi xưa ngài lợi dụng ta sao không nghĩ quay đầu? Lúc ngài đem tình cảm của ta ra chà đạp sao không nghĩ đến ngày hôm nay? Tại sao ngài chưa bao giờ nghĩ đến tổn thương cùng tuyệt vọng của ta khi bị chính người mình yêu thương nhất đẩy vào Ma Đạo? Tại sao... "
Giọng nói đầy thê lương xen lẫn hận thù tựa mũi kiếm tẩm độc từng nhát từng nhát đâm vào tim y. Là y phụ nàng, là y đem nàng đẩy ra xa, là y ép nàng... Tất cả đều do y. Quả nhiên trời tạo nghiệp có thể thoát, tự tạo nghiệp khó thể sống.
"Mạn Nhi, phải làm sao mới khiến nàng có thể buông thù hận xuống? "_Nam tử chua xót lên tiếng.
"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần đem nguyên thần của ta huỷ đi. "
"....."
Nhìn đến vẻ thống khổ trên mặt y nàng mỉm cười khinh bỉ, Cố Phong huynh ngày càng giả dối.
"Sao, ngươi không dám? "
"Mạn Nhi, nàng biết rõ ta không thể mà. "
Nằm trên nhuyễn tháp, nữ tử yêu mị đưa tay vấn lấy mấy sợi tóc rũ xuống.
"Này cũng rất đơn giản, đem mạng của ngươi cho ta. "
"Ta thấy đây mới chính là nguyện vọng của nàng đi."
Cười khổ, chung quy lại y cũng chỉ có thể cười khổ. Ti Mệnh nói đúng, nếu đã chọn con đường này thì không được phép hối hận.
"Đúng vậy. Sao? Chẳng lẽ thượng tiên không muốn cứu đám người trần kia. "
"Vậy được rồi, đến đây đi. "
Vứt bỏ Lãnh Kiếm, nam nhân từng bước từng bước đi về phía nàng. Mạn Nhi, lần này nàng thực sự muốn mạng của ta phải không? Mạn Nhi, chỉ cần ta chết là được phải không? Mạn Nhi, ta thấy rất hạnh phúc. Bởi lần này, ta có thể nhìn đến nàng ở một khoảng cách gần như vậy, có thể thản nhiên chạm vào nàng, cũng có thể xoá đi thù hận trong nàng.
Nữ tử dời khỏi nhuyễn tháp, trong tay là một thanh đoản kiếm nạm ngọc. Khẽ dương mắt, nàng hướng mũi kiếm về phía nam nhân kia.....
Mắt phượng nhắm lại, hắn chính là đang chờ thời khắc này. Một lưỡi kiếm kết thúc tất cả, một lưỡi kiếm đổi lại tình yêu của nàng. Vụ làm ăn này, hắn không lỗ.
Nhưng mũi kiếm kia mãi cũng chẳng chạm đến hắn. Lưỡi kiếm ấy lại một lần nữa đổi chiều, lại một lần nữa đâm vào trái tim của nữ nhân kia. Chỉ là lần này nàng thực sự sẽ biến mất....
Mở mắt, hắn nhìn đến nữ tử huyết y kia tâm đau như thắt lại. Nguyên thần đang dần tan biến, nữ tử cố gắng nở nụ cười tuyệt mĩ nhất.
"Cố Phong, ta chợt nhớ rằng, thật ra sự trả thù lớn nhất chính là như vậy. Cả đời của ngài chỉ có thể ghi nhớ một nữ nhân đó là ta. "
Cơ thể hoá thành những đốm sáng nhỏ, tan vào hư không.
"Cố Phong, ta hận ngài nhưng ta còn hận bản thân mình hơn. Hận ta vẫn mãi chẳng thể quên được ngài.... "
Mạn Nhi, ván cỡ này đến cuối cùng nàng mới thực là người thắng. Nam nhân lạnh lùng kia thu lấy lãnh kiếp, trở về tẩm điện của mình. Trong phút giây khi hắn quay đầu, Ti Mệnh nhìn đến giọt lệ bên khoé mắt hắn. Thượng Tiên, bây giờ mới đau lòng liệu còn có ích sao?
Một ngày nào đó của vạn năm sau, trên Thiên Giới không còn thấy sự xuất hiện của vị thượng tiên kia nữa. Không ai biết hắn đã đi đâu chỉ biết trước khi biến mất hắn đã đến tìm Ti Mệnh, luôn miệng nói, Mạn Nhi, chờ ta, ta đến gặp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com