Bội ước
Vào năm Tây Hạ thứ hai, dân chúng đều rầm rộ truyền tai nhau tứ vương gia Lý Hạo Nguyêntừ nhỏ ngọc thể ốm yếu, không được hoàng thất coi trọng nên bị hoàng hậu hãm hại. Mẫu thân Lý Hạo Nguyên mất sau khi sinh, phụ hoàng cũng chẳng quan tâm coi trọng người. Từ nhỏ tứ vương gia Lý Hạo Nguyên được một tay Hiền phi nuôi lớn, nhưng Hiền phi và hoàng hậu vốn dĩ bất hòa nên đương nhiên tứ vương gia sẽ là người "đứng mũi chịu sào".
Sau khi xuất cung, Lý Hạo Nguyên đổi danh xưng là Tử Hạo, cùng hậu vệ thân cận nhất xuống phía Nam kinh thành tìm dượng của Hiền phi. Lý Nguyên Hạo xuất thân hoàng tộc, diện mạo anh tuấn tiêu sái khiến Vi Yên rất khó chịu.
"Nam nhân ở đây không thiếu nhưng vì sao lại không có ai đẹp được như tên Tử Hạo chết tiệt kia chứ?" Vi Yên lảm nhảm, đi đi lại lại rồi ngồi phịch xuống thở dài: "Thật là đáng tiếc!"
"Hình như nói xấu sau lưng người khác không phải là chuyện Vi cô nương nho nhã nên làm." Từ đằng sau giọng nói của Lý Nguyên Hạo vang lên làm Vi Yên giật mình. Nói xong, Lý Hạo Nguyên cúi sát mặt vào tai Vi Yên cười khẽ: "Với lại, chính Vi cô nương cũng vừa khen ta đẹp xong, không nên trở mặt nhanh thế chứ?"
Hơi thở thanh mát phả vào tai khiến mặt Vi Yên đỏ bừng, đẩy mạnh Lý Hạo Nguyên đang cười ra, lắp bắp nói: "Ta thích nói xấu ngươi đấy, ngươi quản được à?" Rồi luống cuống chạy thẳng vào thư phòng.
Đóng cửa phòng xong, Vi Yên đứng tựa vào, giơ tay ra vuốt vuốt ngực trên mặt vẫn còn mang nét đỏ hồng. Vi Yên nàng đã sống mười tám năm nay có nam nhân nào chưa từng gặp qua, sao hôm nay khi đối diện với hắn tim nàng lại đập nhanh, mặt lại đỏ lên như thế được? Nàng phải tìm mọi cách để đuổi tên Tử Hạo đó ra khỏi phủ mới được.
Ngày qua ngày, Vi Yên vẫn cứ khiêu khích châm chọc Lý Hạo Nguyên đến nỗi nàng cũng cảm thấy mệt nhưng Lý Hạo Nguyên thì vẫn bất động thanh sắc mà ung dung đáp trả. Khoảng cách của hai người cứ thế càng kéo lại gần nhau.
Vi Yên có bản tính nghịch ngợm xốc nổi, lại hay lo chuyện thiên hạ nên nàng càng giúp thì cục diện càng khó giải quyết. Hôm đấy, nàng bị người ta cướp, với tính khí không trượng nghĩa không phải Vi Yên, nàng liền đuổi theo mấy tên cướp. Dù thế nào nàng cũng chỉ là nữ nhi liễu yếu đào tơ, đánh nhau với năm tên cướp thì chỉ chống đỡ được một lúc, may sao có Lý Hạo Nguyên ứng phó kịp thời.
Bế Vi Yên trên tay, Lý Hạo Nguyên cau mày: "Sao ngươi có thể làm ra mấy loại chuyện không phải của nữ nhi thế?" Vi Yên ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt góc cạnh nghiêng nghiêng rồi đến sống mũi cao thẳng và đôi mắt trong veo của chàng. Một khuôn mặt làm đảo điên chúng sinh, nó cũng khiến tim nàng loạn nhịp.
"Ta xin lỗi!"
"Ngươi tưởng xin lỗi là xong sao? Nếu hôm nay ta không đến kịp thì giờ này ngươi còn khỏe mạnh ở trên tay ta thế này?"
"Ta xin lỗi!"
Lý Hạo Nguyên cúi xuống, đây không phải Vi Yên mà chàng biết. Vi Yên của chàng luôn phản kháng mỗi khi chàng mắng, chứ không ngoan ngoãn xin lỗi thế này. Nhìn người con gái nhỏ bé trong lòng, Lý Hạo Nguyên đau xót nếu chàng không đến kịp thì nàng phải làm thế nào, giờ đây trong tâm niệm chàng chỉ có việc duy nhất là bảo vệ thật tốt cho Vi Yên.
"Tử Hạo, vết thương có đau không?" Lý Hạo Nguyên không trả lời, đôi môi mỏng mím chặt, im lặng bế nàng về phủ.
Nhẹ nhàng đặt Vi Yên lên ghế tựa, Lý Hạo Nguyên đột ngột cúi xuống hôn nàng, nụ hôn của chàng lúc đầu còn dịu dàng nhưng càng về sau càng mạnh bạo như khảm Vi Yên vào trong người chàng vậy. Lý Hạo Nguyên hôn đến khi mặt Vi Yên hồng hồng thở gấp, rồi ngẩng nhìn vào ánh mắt trong veo của Vi Yên, Lý Hạo Nguyên thở dài: "Lần sau, đi đâu thì bảo với ta một câu. Nàng đừng tự ý đi một mình, ta lo lắm." Nói xong, Lý Hạo Nguyên gọi người vào thay y phục cho nàng.
"Tử Hạo, xin lỗi chàng..." Vi Yên biết Lý Hạo Nguyên nghe thấy, nhưng chẳng qua chàng không đáp mà thôi.
...
Cuộc sống từ hôm đó của Vi Yên cứ lặp đi lặp lại, đi thăm Lý Hạo Nguyên rồi về tập làm cơm. Ngày nào nàng cũng đến phòng của Lý Hạo Nguyên từ sớm rồi đọc sách uống trà, hay thi thoảng nhìn lén ngắm chàng vài cái.
Mỗi lần nhìn chàng chăm chú đọc sách, Vi Yên bĩu bĩu môi, khuôn mặt này chắc chắn đã lấy đi trái tim của bao nhiêu thiếu nữ nhà người ta. Lúc đấy, Vi Yên liền nằm bò ra trên người Lý Hạo Nguyên véo khuôn mặt của chàng đến biến dạng, miệng thì liên tục kêu: "Khuôn mặt này thật xấu, ta phải véo cho ngươi xấu hơn ta mới được."
Lý Hạo Nguyên chỉ cười, giơ tay ra xoa xoa đầu Vi Yên giọng nói đầy cưng chiều: "Vi Yên, nàng ngoan nào!"
...
Những tưởng ngày tháng hạnh phúc ấy cứ mãi tiếp diễn nhưng Vi Yên nàng ngàn vạn lần không ngờ được, người mà cho nàng niềm vui mấy tháng nay lại là tứ vương gia, người tưởng như đã qua đời. Tử Hạo của nàng bây giờ thật xa lạ, chàng không còn là thường dân nữa. Chàng cao quý, hiên ngang đến xa vời.
Tối đó, chàng vẫn đợi Vi Yên đến nhưng không thấy nàng đâu, lo lắng bất an trong lòng như từ từ trào dâng. Lý Hạo Nguyên đi tìm nàng, gõ cửa thì mới thấy Vi Yên hai mắt đỏ hồng cuộn người ngồi ngoài cửa hiên, tâm trạng bồn chồn của chàng cũng vơi bớt được phần nào nhưng sự thương xót đau đớn khiến chàng khó chịu. Nhẹ nhàng ôm Vi Yên vào lòng, hạ giọng an ủi: "Ngoan, nàng có chuyện gì thì nói ta nghe, có được không?"
"Tử Hạo, chàng có giấu ta chuyện gì không? Nếu như... chỉ là nếu như thôi, chàng đừng giấu ta nhé!" Giọng Vi Yên khàn khàn mang theo âm thanh nức nở.
"Được, ta sẽ không giấu nàng bất cứ chuyện gì."
Vi Yên mỉm cười chua chát, Tử Hạo chưa từng muốn để nàng bước chân vào nội tâm của chàng. Vi Yên rướn người lên nhằm thẳng môi của Lý Hạo Nguyên mà gặm cắn như đang trút nỗi buồn bực, rất lâu sau nàng mới buông ra ghé sát mặt vào mũi chàng: "Tử Hạo, ta ghét chàng!"
Lý Hạo Nguyên cười khẽ, ôm chặt Vi Yên vào lòng.
...
Hoàng thượng lâm bệnh nặng, các vương gia tranh thủ cơ hội ngồi lên được ngôi vị thái tử khiến hoàng cung lục đục bất hòa.
Ngồi trong thư phòng với dượng của Hiền phi, Lý Hạo Nguyên bình thản nói: "Bây giờ phụ hoàng lâm bệnh, cũng đến thời cơ ta nên trở về rồi."
"Tứ vương gia, người định hồi cung?"
"Đúng vậy."
Nhưng trong lòng Lý Hạo Nguyên vẫn còn chấp niệm, người con gái mà chàng hết mực thương yêu sẽ ra sao, chàng đi rồi chẳng phải Vi Yên sẽ lại chốn trong chăn lau nước mắt, rồi cả ngày người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ chứ? Nghĩ đến đây lòng Lý Hạo Nguyên lại nhói đau.
Hai ngày sau Vi Yên nghe được tin Lý Hạo Nguyên sẽ hồi cung liền mặc kệ mưa dầm gió dật chạy đi tìm chàng. Nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt Vi Yên không cầm nổi nước mắt, vừa đập cửa vừa hét: "Tử Hạo chàng ra đây cho ta, ra đây! Tử Hạo..."
Cánh cửa từ từ mở ra, Vi Yên nhìn thấy Lý Hạo Nguyên một thân bạch y sạch sẽ vẻ mặt đầy sửng sốt bất ngờ: "Nàng..." Lý Hạo Nguyên chưa kịp nói xong thì Vi Yên đã ôm chầm lấy chàng mà khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com