Lương An
Năm đó lũ lụt kéo đến, Giang Nam chìm trong biển nước, dân chúng lầm than bần cùng.
Năm đó, ta mất nhà còn mất luôn cả bạn bè. Sinh ra ta đã là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nhưng giờ đây đối mặt với thương vong, lũ lụt ta mới thật sự sợ hãi. Lúc đó ta mới tròn mười hai tuổi.
Nhưng cũng năm đó, ta đã gặp chàng...
Chàng là Thập vương gia, thuộc hàng cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, nhận lệnh của Hoàng Thượng mà xuống Giang Nam giúp đỡ bách tính. Chàng không cao ngạo, tự phụ giống như những người của hoàng thất, chàng có suy nghĩ cách làm riêng của mình giống như một công tử thuộc dòng dõi thư hương nào đó.
Ta thấy chàng khi chàng đang một thân áo bào sạch sẽ cùng thuộc hạ thân cận bàn bạc cách để giảm thiểu thiên tai thiệt hại cho dân chúng. Cho dù ngoài kia tiếng khóc, tiếng than ầm ĩ cả một vùng nhưng chàng vẫn bình tĩnh quyết đoán. Một người lí trí như chàng không thể không khiến người đời trầm trồ, thán phục.
Ta nhớ, khi chàng nhìn ta đã nở nụ cười ấm áp như mưa xuân, nụ cười ấy như rơi từng giọt thấm đẫm vào trái tim ta. Chàng đến gần, khẽ giơ tay xoa đầu ta nói: "Ngươi đến đây chắc là có chuyện cần ta giúp?"
Ta nhìn chàng, nhìn chăm chú đến ngẩn người nhưng chàng mỉm cười vẫn kiên nhẫn đợi cho ta nhìn xong.
Có lẽ là lúc đấy ta không nghĩ được gì, cũng có thể là do đối mặt với người lạ, lại hỏi một câu không đầu không cuối: "Xin hỏi quý danh người là?" Dứt lời, ta mới ý thức được mình đã nói gì, liền xấu hổ nhưng cùng lắm ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi làm sao mà phân biệt phải trái đúng sai.
Chắc chàng không ngờ ta hỏi thế, chấn động giây lát rồi tươi cười: "Ta là Thập vương gia, quý danh là Tịch Lương, tịch trong cô tịch còn lương trong lương bạc. Thế xin hỏi cô nương tên gì?"
"À, ta... ta không có tên. Từ bé mọi người đều gọi ta là nha đầu."
Nhìn người trước mặt thân thể sạch sẽ, làn da bóng mượt, ta lại nhìn bản thân mình lấm lem bùn đất đầu tóc rối bời thì đứng nhích sang một chút. Khi còn nhỏ do phụ mẫu mất sớm, ta được nuôi trong nhà của Tô lão bà, ban ngày ra chợ bán hàng tối đến thì đi viết sách thuê. Tiền ta kiếm được đều mang nộp hết cho lão bà để nuôi các tỷ muội cùng cảnh ngộ.
Chàng cười: "Vậy được, từ nay ta gọi cô nương là An Nhi nhé? An trong bình an, ta mong cô nương sẽ được vậy." Ta gật gật đầu, cuối cùng ta có tên gọi rồi.
Thị vệ của chàng vào bẩm báo khẽ liếc thấy ta thì hơi sững sờ nhưng vẫn tiếp tục nói: "Bẩm Vương gia, nước cũng đã rút gần hết, mọi người cũng đã bắt đầu sinh sống như bình thường. Giờ Vương gia chỉ cần đợi lương thực từ các vùng khác đưa tới rồi người có thể về kinh thành." Chàng khẽ ừm, cho người thị vệ kia lui ra.
Hình như tin tức ấy khiến ta chấn động, vội vàng đưa bàn tay nhỏ nhắn bám đầy đất cát nắm lấy ống tay áo quý giá của chàng, ta khẽ nói: "Vương gia, người cho ta theo người đi. Ta ở đây không ai quen biết, người cho ta đi cùng với..."
Chàng nhìn ta hồi lâu, ánh mắt suy tư nghiền ngẫm, một lúc sau mới nói: "Được!"
***
Thời gian thấm thoát trôi, từ một tiểu nữ mười hai tuổi bần hàn, cùng cực Tiểu An đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Nhưng trái tim của nàng chỉ có hình bóng của Thập Vương gia Tịch Lương.
Sau khi đưa Tiểu An về kinh thành, Thập Vương gia liền cho nàng làm a hoàn thân thiết bên cạnh. Bóng dáng chàng đi tới đâu đều có thân ảnh nhỏ bé lẽo đẽo theo sau, những nơi có in dấu chân Vương gia đều có nàng góp mặt.
Hình ảnh Vương gia tiêu sái với bóng lưng khí thế, hùng dũng đã găm sâu vào trong trái tim nàng, một Tiểu An được mệnh danh là a hoàn thân thiết nhất của Vương gia, một Tiểu An hay nhút nhát thẹn thùng nay đã trở thành một người gần như có sức ảnh hưởng lớn trong Vương phủ.
Những tưởng những ngày bình yên này cứ thế trôi đi, Tiểu An không ngờ Thánh thượng lại ban hôn đại tiểu thư của Thừa tướng Lí Nhã cho Thập Vương gia làm chính thê. Nhưng cũng may sao, Thập Vương gia rất có thiện cảm với nàng ấy.
Ngày đại hỷ, Vương phủ tràn ngập niềm vui, người người đều hân hoan, nhưng không một ai chú ý đến Tiểu An. Nàng ngồi đó rất yên tĩnh như thể sự vui mừng reo hò ngoài kia không liên quan tới nàng vậy, nàng lặng lẽ chống cằm lên đầu gối cuộn người lại như đứa trẻ, ánh mắt vô định. Vương gia đã có thê tử, đáng nhẽ người làm phận nô tì như nàng phải hạnh phúc thay Vương gia, buông xuôi mối tình không có kết quả, làm người một lòng một dạ bên cạnh Vương gia hầu hạ hết mình nhưng sao trái tim nàng như bị lăng trì, đau đớn đến không thở nổi thế này. Phận làm nô tì như nàng không thể đường đường chính chính nói cho chàng biết, ta yêu chàng, yêu đến tám năm rồi... nàng không xứng, dù có vượt qua được định kiến thì nàng có thể tiến được bao xa? Còn Vương gia, một khi biết chuyện có khi chàng sẽ tìm cho nàng một người lấy làm phu.
Hỷ sự qua đi, phủ Vương gia có thêm Vương phi nên mọi việc đều phải cẩn trọng. Thái độ của Vương phi với Tiểu An có vẻ không tốt, nàng ấy tìm đủ mọi cách khiến Tiểu An khó xử, khiến Vương gia hiểu lầm. Mối quan hệ của ba người rất căng thẳng, người Vương gia yêu không phải Tiểu An nên chàng càng hay hiểu lầm trách phạt Tiểu An.
Tối đó, trăng rất sáng, Vương gia cho người gọi Tiểu An đến hoa viên. Chàng vẫn như mọi ngày, vẫn cao quý như vậy, ngồi dưới trăng khuôn mặt chàng càng thêm vẻ tà mị nhưng lại có cảm giác khiến người ta xa cách.
"Vương gia, người cho gọi nô tì?" Tiểu An nhẹ nhàng nói.
"Ngươi ngồi đi." Dáng vẻ pha trà của chàng rất tao nhã thanh cao, chàng nói tiếp: "An Nhi, ngươi theo ta lâu vậy rồi. Liệu ngươi có nghĩ đến việc... hôn nhân đại sự chưa?"
Bàn tay Tiểu An run lên ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn nắm chặt vạt váy, giọng nói bình tĩnh: "Bẩm Vương gia, nô tì theo người tám năm, nay chưa từng nghĩ đến việc đó. Nhưng mà nếu Vương gia muốn, nô tì nguyện suốt đời làm a hoàn hầu hạ bên cạnh Vương gia."
Một người việc gì cũng tỏ như chàng, sao lại không thể biết tình cảm của Tiểu An chứ? Có lẽ, tình cảm của nàng khiến chàng khó xử? Việc đó há chẳng phải làm chàng thêm mệt mỏi. Vương gia để nàng đi biết đâu cũng có cái lý của chàng. Ngừng một lát nàng cất giọng run run: "Vương gia, năm nô tì mười hai tuổi chính người đã thu nhận nô tì. Từ đó đến nay, trong tâm thức của nô tì Vương gia luôn là trời, nô tì cũng đã thề sống phải ở bên người chết cũng phải đi theo người, nguyện suốt đời làm thuộc hạ của người. Chẳng lẽ... để nô tì ở bên người, khó lắm sao?"
"Ta không có ý đó..." Chàng ngập ngừng rồi xua tay: "An Nhi, ngươi về ngủ đi."
...
Thánh thượng băng hà, triều đình loạn như cào cào, trước khi đi Tiên đế không phong hào thái tử khiến nội bộ lục đục rối ren. Phủ Thập Vương gia cũng không ngoại lệ, Thừa tướng muốn đưa chàng lên làm vua nên mặc cho gây thù chuốc oán với các Vương gia khác, Thừa tướng vẫn bảo vệ ý kiến của mình.
Thập Vương gia ngày ngày vào cung yết kiến, chàng luôn đi sớm về muộn, trên mặt lúc nào cũng hiện lên vẻ mệt mỏi. Gặp được chàng cũng là một việc khó khăn, Tiểu An luôn phải thức đến nửa đêm mới đợi được.
Gần đây chàng gầy đi trông thấy, ngủ cũng không quá hai canh một ngày. Tiểu An lo lắng nếu cứ thế này chắc Vương gia sẽ không chịu nổi mất. Thế nên nàng luôn canh cánh để đưa canh nóng cho chàng. Nhưng Vương gia đâu chỉ có mình nàng, chàng còn có cả Vương phi nữa.
Lúc Tiểu An biết Vương gia đã về liền vui vẻ cầm bát canh lên, vội vàng đưa đến cho Vương gia, nàng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng đùa giỡn, cười nói đầy hạnh phúc. Nàng lặng lẽ cụp mắt xuống, giấu đi sự đau đớn trong mắt, thầm nhủ: "Không sao, Vương gia vui là được rồi, chỉ cần người vui An Nhi cũng vui..." Rồi nàng lặng lẽ đi về phòng.
Vị trí trong triều của Thập Vương gia càng cao thì càng gặp nhiều thích khách nguy hiểm, tối nay cũng là một trường hợp. Bọn chúng đến bắt Vương phi làm con tin nhằm lúc Vương gia không có trong phủ, thấy vậy người làm đều cuống cuồng thông báo chờ Vương gia về.
Vương gia cuối cùng về đến nhà, nhưng sao trông chàng lo lắng sợ hãi thế kia? Lần đầu tiên thấy dáng vẻ bồn chồn của Vương gia, Tiểu An cũng hoảng hốt lòng quặn đau. Chàng chắc phải có tình cảm sâu nặng với Vương phi lắm nên mới cuống cuồng thế kia, có đúng không?
P/s: Dạo này lười quá, lười quá rồi=((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com