Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Bạch Hắc Tình] Khô héo

Khô Héo

Tác giả : Công Tử - (இдஇ')公子

CP : Bạch Tình Minh x Hắc Tình Minh (từ lần sau sẽ đề trên tiêu đề là Song Tình [bên đại lục cũng đề Song Tình cho gọn], Song Tình luôn luôn là Bạch Hắc, cải trắng - xì dầu)

~*~*~*~*~*~*~*~

A a a, sớm định ra kết cục không phải như thế này a, đã quên ý tưởng ban đầu là như thế nào, thật phiền. Có điều tốt xấu là viết ra.

Trên thực tế, là Bạch Hắc Tình cùng Cẩu Hắc Tình, thế nhưng đây, người trước diễn càng nhiều càng rõ ràng, vì lẽ đó vẫn là đem Bạch Hắc Tình đánh vào trên tiêu đề đi.

Chú ý: Bổ sung việc làm thần bí.

Thực tế muốn viết quan hệ: Bạch Tình Minh → Hắc Tình Minh ↔ Đại Thiên Cẩu, nhưng mà nga... Ha ha ha, các ngươi cao hứng liền nhìn như vậy đi.

---------------

Trong trường hợp bình thường, cây hoa anh đào trong đình viện của Hắc Tình Minh đều là sẽ không nở hoa. Bởi vì vùng phụ cận dinh thự này quanh năm lượn lờ tà khí yêu ma quỷ quái, không thấy ánh mặt trời, dưới tình huống như vậy, là sẽ không nhìn thấy cây anh đào nở hoa.

Trừ phi, người kia đến.

Nhìn thấy trên cành khô cây hoa anh đào kia nụ hoa đã muốn đâm chồi, Đại Thiên Cẩu đi ra đình viện, cánh chim to lớn phía sau vỗ cánh bay lên, chớp mắt một cái người liền không còn.

Chỉ để lại vài mảnh lông quạ màu đen, nhẹ nhàng rơi vào trong một bàn tay trắng nõn.

Nhìn lông chim đen như mực trong tay, Bạch Tình Minh không nhịn được cười khẽ: "Thực sự là, đứa nhỏ này thật chán ghét ta như vậy sao?"

Này tiếng oán giận nho nhỏ tình cờ bị Hắc Tình Minh mới ra khỏi phòng nghe được, trên mặt hắn là vẻ mặt trước sau như một lạnh nhạt, mệt mỏi mà nói: "Có thể là ngươi chọc hắn đi... Rốt cục đến rồi, trước vào đi."

Nhìn Hắc Tình Minh vẻn vẹn chỉ mặc một bộ áo đơn màu đen, tăng thêm màu da tái nhợt kia của hắn, càng có vẻ bệnh trạng yếu ớt.

Bạch Tình Minh không nói hai lời liền bước nhanh hướng đi tới phía hắn, mới vừa đưa tay muốn đem hắn kéo tiến vào trong lồng ngực của mình, người sau chỉ hơi lùi về sau, liền như thế nhẹ nhàng mà tránh thoát đi.

Hắc Tình Minh nắm thật chặt quần áo, nhìn bầu trời đen tối nói: "Sắp mưa rồi..."

Bạch Tình Minh theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đó là hướng Đại Thiên Cẩu rời đi.

Y biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng vẫn là như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Đúng vậy, vào nhà trước đi, sẽ lạnh."

Hai vị Tình Minh liền như thế vào phòng.

Ngoài phòng gió dần dần lớn lên, nụ hoa trên cây anh đào bị thổi đến có chút lảo đà lảo đảo.

Ở dưới ảnh hưởng Bạch Tình Minh linh lực tinh khiết, vẫn kiên trì mà nở ra.

Đại yêu quái gây ra trận gió này khinh thường mà ngừng lại, hắn ngồi ở trên cành cây khô cao cao, nhìn bầu trời đen tối, yên lặng mà từ trong lồng ngực lấy ra một cây sáo, kề ở dưới môi mà thổi ra một làn điệu du dương.

Bạch Tình Minh ở trong phòng đột nhiên ngừng động tác, lắng tai nghe khúc thanh kia không biết từ nơi nào bay tới, nói: "Nơi này của ngươi lại cũng có làn điệu như vậy của nhân gian."

Hắc Tình Minh nhưng là vẫn dùng tay che chở mặt, không muốn để cho y nhìn thấy bất kì biểu cảm gì của hắn, chỉ buồn bực lên tiếng nói: "Đứa nhỏ kia thích nhân gian a... Được rồi, ngươi nhanh lên một chút, ta, đau quá..."

Khi nghe điều này, Bạch Tình Minh mới di chuyển một cách tượng trưng, nhưng là lại dừng lại nói: "Ngươi mỗi lần đều che mặt, khiến người ta không làm sao có hứng nổi a."

Hắc Tình Minh nghe vậy, cười gượng hai tiếng: "Vậy ngươi không cần phải tìm đến ta..."

"Ai, ngươi cố ý, chính là đang lợi dụng ta đối với ngươi yêu đi."

"Ngươi cũng không phải đang lợi dụng ta sao, nếu như, ta biến mất hoặc là rơi vào trong tay Bát Kỳ, trí nhớ của ngươi sẽ không bao giờ quay trởi lại."

Vẻ mặt Bạch Tình Minh hơi đổi một chút, bất thình lình mãnh mẽ đẩy mạnh, Hắc Tình Minh suýt chút nữa nhịn không được kêu ra tiếng, căm giận phẫn nộ mà mắng một tiếng: "Ngu ngốc, sẽ chết a!"

"Ôi chao, còn có chuyện như vậy?"

"Ngươi thử xem." Hắc Tình Minh im lặng không lên tiếng mà chùi mắt.

Bạch Tình Minh lúc này mới chú ý tới động tác nhỏ của hắn, nhẹ nhàng cúi người nắm lấy hắn tay, muốn đem mặt hắn lộ ra: "Ngươi khóc?"

"Đừng làm chuyện dư thừa..." Hắc Tình Minh không thành thật mà vặn vẹo, vừa nói: "Ngày hôm nay cứ như vậy đi, mau trở về... Nhà ngươi một gian phòng lớn thức thần kia sẽ nghi ngờ."

Bạch Tình Minh giảo hoạt mà nở nụ cười, một đôi mắt hồ ly đỏ bừng chớp nói: "Hai ta làm sao thật giống là đang vụng trộm đây?" Vừa nói một bên đứng dậy, Hắc Tình Minh còn tiện thể đạp hắn một cước: "Chỉ là một loại quan hệ vì lợi ích, không phải nghĩ nhiều."

"A, được thôi được thôi." Bạch Tình Minh không nghiêng lệch chịu đến một cước không nhẹ không nặng kia, chờ mặc xong xuôi mới lại xoay người lại, đối với Hắc Tình Minh còn chôn ở trong ổ chăn nói: "Lúc ta không có mặt, chú ý dưới thức thần nhà ngươi a."

Hắc Tình Minh yên lặng mà kéo xuống chăn che lại mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt khóe mắt ửng hồng còn rất ướt át, thoạt nhìn tội nghiệp vừa lại đáng yêu, khó hiểu mà nói: "Ngươi nói Đại Thiên Cẩu."

Bạch Tình Minh từ chối cho ý kiến mà nở nụ cười, yên lặng mà tới gần hắn, ở trước khi Hắc Tình Minh một lần nữa chui vào trong chăn hôn lên môi hắn, Hắc Tình Minh kinh hoảng mà cắn y một cái.

Bạch Tình Minh cực kỳ khó chịu mà nhìn hắn: "Ngươi làm sao như vậy..."

"Cũng nói ngươi đừng làm chuyện dư thừa, đi mau."

Bạch Tình Minh nét mặt vẫn như cũ rất ôn hòa, một bên vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Như vậy, lần đầu tiên của ngươi liền đều là của ta rồi, đối với đứa nhỏ kia mà nói, ở trên tới trước tới sau, là ta thắng."

Bạch Tình Minh rời đi, cây hoa anh đào trong đình viện kia lặng lẽ mà bắt đầu một lần nữa khô héo.

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Đại Thiên Cẩu không vui chạy ra ngoài, liền "cải trắng" lợi dụng ăn luôn "xì dầu"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com