[Cẩu Hắc Tình] Hữu thủy vô chung - thượng
CP: Đại Thiên Cẩu x Hắc Tình Minh
Tác giả : Công Tử
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Ta đang làm gì (dại ra), nói thật ta là người ngay cả Âm Dương Sư đều không chơi liền như thế kỳ quái vào cái hố này (dở khóc dở cười), lương không đủ ăn a, vì lẽ đó tự mình động thủ ăn no mặc ấm! ヽ(=^・ω・^=)丿
Người mới đào hố, cảm tạ!
———————————————————————————
Ngày hôm nay vẫn là muốn đi ra ngoài sao?
Đại Thiên Cẩu nhìn bóng lưng Hắc Tình Minh đi xa, mất mát mà ngồi ở trên hành lang, đôi cánh phía sau đều cụp xuống.
Tuyết Nữ bưng một chén gì đó đen thùi lùi đi ngang qua, nhìn thấy hắn hồn bay phách lạc mà ngồi ở đó, không nhịn được để đồ trong tay xuống, cùng hắn đồng thời ngồi xuống.
Nhưng nàng nhưng chỉ là ngồi, cũng không tính nói chuyện.
Một lúc lâu, Đại Thiên Cẩu rốt cục không nhịn được, nói: "Cảm ơn ngươi..."
Tuyết Nữ mặt không hề cảm xúc: "Cảm ơn ta cái gì?"
Đại Thiên Cẩu lúng túng đến không nhịn được cùng nàng kéo ra một chút khoảng cách, tức giận mà nói rằng: "Cảm ơn ngươi ở nơi này cùng ta... Thật đúng là, nhất định phải ta nói ra sao?"
Tuyết Nữ nghe xong, vẻ mặt còn nghiêm túc mà nhìn hắn nói: "Đúng đấy, đương nhiên muốn ngươi nói ra, không nói ra, người kia làm sao sẽ hiểu đây?"
Đại Thiên Cẩu sững sờ, hắn không nghĩ tới, liền ngay cả Tuyết Nữ lạnh như băng đều nhìn ra hắn đối với Hắc Tình Minh lòng bất chính sao?
Nói xong những lời này, nàng liền đứng dậy bưng chén gì đó kia đi rồi.
Đại Thiên Cẩu nhịn không được run rẩy một hồi.
Không hổ là yêu quái sinh ra trên núi tuyết, đi rồi nơi này nhưng vẫn là lạnh run.
Hắn nghĩ như vậy. Đương nhiên trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn cũng không phải là bởi vì Tuyết Nữ mới run, nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong trái tim là vì người đó... Người kia, người đi ở trong bóng tối.
Nếu như ngay cả Tuyết Nữ đều nhìn ra tâm ý của hắn, Hắc Tình Minh lại sao không thể hiểu được đây? Y là cố ý... Y cố ý phớt lờ phần tình yêu mãnh liệt này của hắn.
Thật là lãnh khốc, không hổ là một nửa mà An Bội Tình Minh vứt bỏ kia, tình cảm gì đó, lẽ nào chỉ chừa cho Bạch Mình Minh kia sao?
Hắn không nhịn được tự giễu mà nở nụ cười, nguyên bản hắn liền sẽ không cho là phần tình cảm này sẽ có kết quả, há, ngay cả bắt đầu đều không có cũng đã kết thúc.
Hắn bỗng nhiên đau đớn mà che lồng ngực.
Đau quá, đau quá...
Hóa ra, trái tim... Đúng là sẽ đau sao?
Tới gần màn đêm, Hắc Tình Minh cuối cùng cũng coi như là trở về.
Y trước sau như một mà một mặt khó chịu mà đi vào sân, bất ngờ không có nhìn thấy Đại Thiên Cẩu, bình thường hắn đều là người đầu tiên ra đón.
Vì vậy liền hỏi Tam Vĩ Hồ vừa mới bước ra: "Đại Thiên Cẩu đi đâu rồi?"
Tam Vĩ Hồ suy nghĩ một hồi, nói: "Nhìn bộ dạng của hắn thật giống như không mấy dễ chịu, ở trong phòng của chính mình đây."
Hắc Tình Minh có chút kinh ngạc, hiếm có nghe thấy được tin Đại Thiên Cẩu không thoải mái, đại yêu quái cũng sẽ sinh bệnh sao?
Suy nghĩ y liền đi tới gian phòng của Đại Thiên Cẩu, dù sao Đại Thiên Cẩu là thủ hạ của y chính là một viên đại tướng, vẫn phải là quan tâm chú ý.
Y đứng ở cửa, gõ cửa nói: "Đại Thiên Cẩu, thế nào? Chính là bị thương?"
Đại Thiên Cẩu ở trong phòng đem chính mình quấn thật chặt ở bên trong đôi cánh màu đen kia, nghe được âm thanh của Hắc Tình Minh nhịn không được run rẩy, xiết chặt vải áo nơi lồng ngực.
Không cần... Đừng tới tìm ta....
Không cần quan tâm ta! Ta sẽ không nhịn được... Càng yêu ngươi...
Hắn nhịn xuống không cho nước mắt bên trong hốc mắt rơi xuống, giả vờ ổn định nói: "Không có chuyện gì, Hắc Tình Minh đại nhân... Ngài trở về đi, ta không có chuyện gì."
Hắn tự cho thanh âm của chính mình không có kẽ hở, có thể vẫn bị Hắc Tình Minh nghe được một tia không đúng.
"Oành" một tiếng, Hắc Tình Minh tự nhiên đi vào.
Đại Thiên Cẩu co rúm lại ở trong góc đối với chuyện này trợn mắt ngoác mồm, nhìn Hắc Tình Minh khí thế hùng hổ mà đi tới phía hắn, ngơ ngác mà cúi đầu, thật giống như đang chờ đợi sự trừng phạt.
Hắc Tình Minh im lặng mà nhìn hắn, rốt cục không nhịn được nửa ngồi chồm hỗm xuống nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu hắn nói: "Ngươi a, lúc trước nhưng là chính ngươi đi theo ta, hiện tại giả bộ tàn phế là xảy ra chuyện gì? Không muốn cùng ta cứ việc nói thẳng."
Đại Thiên Cẩu đột nhiên lo lắng mà nắm lấy bờ vai của y, nhìn vào đôi mắt của y nói: "Không có! Hắc Tình Minh đại nhân, ta sẽ vẫn ở bên người ngài, sẽ không đi..."
Nói xong, trên má hắn liền trượt xuống một chuỗi nước mắt, Hắc Tình Minh bất đắc dĩ giơ lên tay áo giúp hắn lau chùi , vừa nói: "Nói như thế nào nói xong liền khóc, thân là một đại yêu quái, rất không có thể diện đi?"
Như thế nào càng lau nước mắt hắn lại càng nhiều, rốt cục, ống tay áo của Hắc Tình Minh đều bị hắn khóc ướt, y cũng không biết Đại Thiên Cẩu xảy ra chuyên gì mà khóc thành như vậy, vừa định đứng dậy đi tìm Tuyết Nữ tới chăm sóc hắn, vừa mới đứng dậy bị Đại Thiên Cẩu ôm một cái tràn đầy ấm áp.
Một đôi đại cánh thật chặt đem hai người vòng ở bên trong, thân thể hai người trong lúc đó chặt đến mức không có một tia khe hở, Hắc Tình Minh cảm giác mình lại bị hắn ghìm chính mình liền muốn nghẹt thở, vội hỏi: "Ngươi ngày hôm nay đây là làm sao, nhanh nói chuyện cẩn thận, buông ra!"
Đại Thiên Cẩu chỉ đem mặt chôn ở bên trong mái tóc dài mềm mại bên ở bên cần cổ của y cọ xát, nói: "Không, để cho ta ôm nhiều hơn một lúc nữa... Hắc Tình Minh đại nhân, để ta ôm nhiều hơn một lúc nữa..."
Để ngươi ôm nhiều hơn một lúc nữa... Ta liền muốn thành xác chết.
Hắc Tình Minh yên lặng mà ở đáy lòng oán giận, không hổ là một đại yêu quái, này sức mạnh ôm người thực tại lớn đến mức khiến người ta sợ hãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com