Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Perseids


Perseids

//
"Phụ hoàng, giờ sắp giữa tháng rồi," Lam Kiều thò nửa cái đầu từ chỗ ngồi làm việc ra, mắt sáng rỡ nhìn Lạc Vi Chiêu vừa bước vào, "phụ cấp nắng nóng tháng này... còn hy vọng không? Ngày nào cũng chạy ngoài hiện trường, sắp bị thiêu ra khô rồi."

"Không hỏi phó đội của em ấy? Mấy chuyện này không thuộc phạm vi tôi quản đâu." Lạc Vi Chiêu tiện miệng đáp, tay ôm mấy túi nặng trịch quẳng luôn lên bàn cô.

Lam Kiều nhìn kỹ thì thấy đầy ắp các loại chè và món lạnh sắc màu sặc sỡ, hai mắt lập tức sáng bừng: "Mẫu hậu mua á?! Á á á á Bùi tổng em yêu anh cả đời!"

Lạc Vi Chiêu chỉnh lại đống túi, chắc chắn không có "món quà bất ngờ đặc biệt" nào mà người yêu mình dở chứng sắp đặt, rồi mới hạ giọng nói: "Thôi được rồi, cất cái sự hiếu thảo kia đi, mau mang mấy món này nhét hết vào tủ lạnh phòng pha trà đi. Em thích cái nào thì lén ăn trước đi, còn lại đợi bọn kia về rồi chia."

Lam Kiều miệng đã cắn lấy cái thìa mới xé bao, nghe thế chớp mắt nhìn anh.

Lạc Vi Chiêu quá hiểu con sâu ham ăn của cô, tiện tay gõ một cú vào trán: "Yên tâm đi, mẫu hậu em mua lúc nào chẳng thừa. Ăn hai bát cũng được. Không thì bát của Tiêu Hán Dương cũng coi như của cô."

"Trời ơi quá tuyệt! Phụ hoàng, để thể hiện lòng hiếu thảo, em quyết định dâng sớm quà sinh nhật chuẩn bị cho mẫu hậu."

Lam Kiều thản nhiên, chẳng nghe ra chút giễu cợt nào trong lời anh, vẫn ngậm thìa, thần bí kéo từ dưới bàn ra một thùng giấy dán băng keo kỹ càng, trên còn có dòng chữ hẳn hoi: "Riêng Bùi tổng xem, không được tự tiện mở."

"Còn vài ngày nữa mà đã chuẩn bị rồi hả?" Lạc Vi Chiêu xách thử cái hộp, nặng tay, "Tôi đưa cho em ấy hôm nay luôn à?"

Chuyện ở Vịnh Binh Hải kết thúc cũng đã hơn nửa năm, nhưng quy trình xét duyệt từ trên xuống vẫn chậm chạp như rùa bò, việc thanh tra Tập đoàn Bùi thị mới chỉ xong một nửa.

Dạo này Bùi Tố vừa hay nghỉ hè, học cao học ngành tâm lý nên cũng chẳng phải cống hiến gì cho giáo sư, rảnh rỗi "ở nhà ăn bám", ngày nào cũng đúng giờ đến sở đón Lạc Vi Chiêu tan ca.

Lam Kiều ngậm thìa, lầm bầm: "Nếu sếp không ngại em là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho Bùi tổng , thì đưa luôn hôm nay đi."

"Ừ, cũng được."

//

"Bé cưng, ngủ thôi nào."

Lạc Vi Chiêu bế Chảo đang chiếm trọn ghế salon lên, chen vào chỗ cạnh Bùi Tố, một tay ôm mèo, một tay ôm người: "Dạo này càng ngày ngủ càng muộn, có phải lén uống cà phê ban ngày không đấy?" Anh kề sát mũi vào má Bùi Tố mát lạnh.

Bùi Tố gập sách lại, tháo kính ra, quay đầu lại, đôi môi khẽ chạm môi Lạc Vi Chiêu như chuồn chuồn lướt nước. Đôi mắt long lanh nhìn anh, ánh mắt mang theo chút nịnh nọt cố ý: "Không có, mấy quyển gần đây đọc hay quá, kiểu như... không nỡ buông."

Lạc Vi Chiêu bị ánh mắt đó thiêu cháy toàn thân, bỏ mèo ra, bàn tay rảnh rỗi luồn vào lớp áo mỏng bên hông Bùi Tố, kéo người kia sát lại, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt đẹp đẽ như ngọc được mài giũa của cậu: "Sách gì đấy? Cho anh khai sáng với."

Bùi Tố vòng tay lên cổ anh, không trả lời, chỉ ghé sát vào tai hỏi khẽ: "...Ở đây?"

Lạc Vi Chiêu cúi đầu, cắn lên làn da mịn màng nơi cổ cậu một cái không nhẹ không nặng, người trong lòng không kìm được rên khẽ. Anh lại dùng môi răng mơn trớn chỗ đó, để lại một dấu hồng sậm rõ ràng, giọng khàn hẳn: "Suốt ngày dụ anh, Bùi tổng muốn học theo yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành, khiến anh khỏi cần lâm triều luôn hả?"

"Nghe như thể không có em thì sư huynh vẫn dậy nổi ấy." Ngón tay Bùi Tố khẽ cào sau gáy anh, "Lại đổ hết lỗi lên đầu 'yêu nghiệt'?"

"Ừm... không có em thì đúng là dậy không nổi thật."

Thế là hôm nay chảo lại bị cấm vào phòng ngủ lần nữa.

//

Lạc Vi Chiêu chưa bao giờ nghi ngờ tín ngưỡng của mình, trừ đúng khoảnh khắc phải bò ra khỏi giường đi làm mỗi sáng.

Mới vừa ôm người yêu ấm áp trong chăn, chớp mắt cái đã ngồi ở SID.

"Vi Chiêu, đống trên bàn cậu là quà sinh nhật mọi người tặng Tiểu Bùi đấy. Hôm trước Lam Kiều lúc phát trà chiều có tiện miệng nhắc một câu, thế là ai cũng gửi đồ cho tôi giữ, giờ đưa lại cho cậu một thể." Đào Trạch vỗ vai anh, cảm khái: "Cảm giác Bùi Tố còn được lòng dân hơn cả hai đứa mình."

"Không phải, Lam Kiều là con gái, để ý một chút thì tôi còn hiểu. Nhưng cả đám trong đội cũng gửi quà tới, thế này dễ bị soi là vi phạm quy định, lại bị mời đi 'uống trà' thì phiền lắm." Lạc Vi Chiêu nhớ lại lần bị gọi lên nói chuyện, đầu lập tức ong ong.

Đào Trạch vỗ trán, vò tóc: "Tôi quên mất! Cứ nghĩ mọi người bình thường ăn nhiều của em ấy nên trả ơn chút... Vậy thôi để tôi mang trả hết?"

"Tan làm kêu tụi nó qua phòng cậu nhận lại đi," Lạc Vi Chiêu xoa trán, quyết luôn, "bảo là tôi chưa nhìn kỹ ai tặng gì, từ chối nhận tất."

"Ừ, được."

"Đội trưởng——" Lam Kiều từ nãy vẫn len lén nhìn bên này, giờ lập tức chạy qua, vẻ mặt vừa tội vừa lo, "Em không cố ý rêu rao đâu, chỉ... tiện miệng thôi. Em sai rồi."

"Chuyện nhỏ," Lạc Vi Chiêu phất tay, ánh mắt lướt qua đống quà, chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "À đúng rồi, sao em lại chọn tặng Bùi Tố sách? Dạo này em ấy ôm suốt, tới mức chẳng chịu ngủ."

"Thật á?" Lam Kiều mắt sáng bừng, vui hẳn lên, "Bùi tổng thích là tốt rồi! Đó đều là mấy quyển đam mỹ mà em chọn kỹ lắm! Là truyện em thích nhất luôn đó!"

"...Cái gì cơ?" Lạc Vi Chiêu nhất thời chưa xử lý nổi thông tin.

"Ờm..." Lam Kiều lựa lời, "Nói dễ hiểu thì... là truyện tình yêu giữa hai bạn nam."

Mặt Lạc Vi Chiêu trong chớp mắt trở nên cực kỳ khó tả.

Cảm giác... giống như tưởng con mình ngày ngày ôm "Tư trị thông giám" nghiên cứu, ai ngờ nhìn kỹ thì là "Tụy Nhã Lâu" với "Liên Hương Bạn".

Anh hít sâu một hơi, phẩy tay đuổi hai người kia đi như tránh tà: "Thôi thôi thôi, ai lo việc nấy đi."

"Khoan đã Vi Chiêu," Đào Trạch không theo Lam Kiều ra ngoài, dựa vào bàn, thở dài nhẹ một tiếng, ánh mắt phảng phất chút tiếc nuối, "Sinh nhật Bùi Tố, cậu tính sao? Hay tụi mình tụ tập ăn bữa cơm? Mấy năm rồi chẳng phải vẫn cùng nhau qua sinh nhật nó à... Giờ thì hay rồi, 'Bùi Tố đã gả đi, nước đổ khó hốt', tsk, nhớ ghê."

Lạc Vi Chiêu nhìn chằm chằm anh ta hai giây, không khách khí vỗ một cú rõ đau vào lưng: "Tôi nói này Đào Trạch, sao giờ cậu nói chuyện cũng lắm muối thế? Bùi Tố nổi loạn xong rồi, còn cậu thì mới bắt đầu hả?"

Đào Trạch bị vỗ lảo đảo, ngược lại còn cười: "Đông người thì vui mà! Dạo này ai cũng mệt với vụ án, lâu rồi chưa gặp. Tôi với Đường Ninh, thêm Lam Kiều và Hán Dương, thế nào?"

"Tôi phải về xin phép Bùi tổng nhà tôi đã," Lạc Vi Chiêu mặt không cảm xúc, "không có quyền quyết định."

"Được thôi." Đào Trạch cười đáp.

//

"Sư huynh?" Bùi Tố tựa hẳn vào ghế sofa, tay lật sách. Cái ánh mắt mãnh liệt đang dán vào mặt mình kia như muốn khoan lỗ luôn rồi. Cậu giơ tay khẽ quơ trước mặt Lạc Vi Chiêu: "Nhìn gì mà ngẩn ra thế? Muốn hôn à?"

Lạc Vi Chiêu thuận tay nắm lấy, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, yết hầu trượt một cái: "...Anh đang nghĩ, sinh nhật em sắp đến..."

"Còn chưa nghĩ ra định tổ chức thế nào? Hay là chưa biết tặng gì?" Bùi Tố lấy tay bị nắm, nhè nhẹ nâng cằm anh lên, hôn khẽ một cái, "Thật ra không quan trọng," giọng cậu hơi khàn, như có chút mê hoặc, "thế nào em cũng thích."

"Sao có thể chứ?"

Lạc Vi Chiêu phản bác ngay, như bị coi thường: "Sinh nhật em, chồng em đây sắp xếp từ tám trăm năm trước rồi nhé... Nhưng hôm nay Đào Trạch có nói, muốn tụ tập cho vui. Còn nữa..."

Anh khựng lại, giọng hạ xuống: "...Trước đó ba mẹ anh cũng nói, muốn tổ chức sinh nhật cho em, tiện thể giới thiệu với họ hàng..."

Bùi Tố nghe ra được ẩn ý từ những lời ấp úng đó. Trước khi quen Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch, thế giới của cậu gần như xa lạ hoàn toàn với khái niệm "gia đình truyền thống kiểu Đông Á" và "lễ nghĩa nhân tình" — như lời Lạc Vi Chiêu từng nói, cậu là một tiểu tiên sinh ra từ sương sớm.

Nhưng bây giờ, Bùi Tố suy nghĩ một lúc mới chậm rãi mở lời: "Ba mẹ anh bên đó——"

"Anh từ chối ngay rồi! Hoàn toàn không đồng ý!" Lạc Vi Chiêu ngắt lời, giọng quả quyết, "Nếu đồng ý thì đã chẳng đợi tới giờ mới nói với em!"

Bùi Tố nghiêng đầu, môi nhếch lên cong cong, trong mắt mang theo chút trêu chọc: "Em biết mà. Nhưng nếu anh nói sớm hơn, biết đâu em sẽ suy nghĩ thử đấy?"

Lạc Vi Chiêu nhắm mắt lại, như đang kiềm chế cơn xúc động cuồn cuộn: "Bùi Tố," anh gọi tên cậu, giọng trầm trầm, chưa từng nghiêm túc như vậy, "em biết chuyện đó có nghĩa là gì không?"

"Biết chứ, sư huynh." Bùi Tố vẫn mỉm cười, ánh mắt bình thản như đang bàn chuyện thời tiết, "Ba mẹ muốn tìm một cái cớ, tổ chức một bữa tiệc... về bản chất thì... chẳng phải là... tiệc cưới à?"

"Má nó..." Hai chữ ấy từ miệng Bùi Tố thốt ra nhẹ nhàng, điềm nhiên đến không tưởng. Lạc Vi Chiêu chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng như thiêu đốt đập thẳng vào ngực, khiến hốc mắt cay xè, cổ họng nghẹn lại, bao nhiêu lời chuẩn bị sẵn đều bị chặn hết ở đó, cuối cùng chỉ bật ra một câu chửi khẽ, run nhẹ trong hơi thở.

Anh mấp máy môi, mãi mà không thốt nổi lời nào.

Bùi Tố nhìn dáng vẻ hiếm hoi mất kiểm soát của anh, nụ cười càng thêm sâu, trong đáy mắt tựa như có sao rơi lấp lánh:
"Để em nghĩ xem... Hay là đợi năm sau em tốt nghiệp thạc sĩ, anh thử sắp xếp kỳ nghỉ phép một chút, tiện thể mình đi du lịch một vòng ngoài đảo?"

"Bùi Tố——" Giọng Lạc Vi Chiêu đặc quánh mũi, nghe vừa buồn cười vừa mềm lòng.

"Em đây."

Lạc Vi Chiêu bất ngờ vươn tay, một phát ôm chặt người vào lòng, để hắn ngồi nghiêng trên đùi mình, vùi mặt thật sâu vào hõm cổ mang hương gỗ nhàn nhạt. Anh trầm giọng, từng chữ nặng trịch:
"Anh yêu em."

"Em yêu anh, Lạc Vi Chiêu."
Bùi Tố ôm lại bờ lưng rộng lớn kia, có cảm giác như mình đang bị một chú chó săn cỡ đại, đầy kích động quấn chặt lấy. Hắn khẽ cong môi, không phát ra tiếng.
"Chuyện xa thì cứ để sau... Năm nay, nếu anh Đào Trạch đã nói, hay là mình rủ mọi người ăn một bữa? Ở nhà mình, hay ra ngoài? Chỉ sợ phụ lòng sắp xếp của anh thôi."

"Anh vốn định dẫn em đi cắm trại ở ngoại ô phía tây," Lạc Vi Chiêu vẫn vùi mặt trong cổ áo hắn, "Đài khí tượng nói đêm đó có mưa sao băng."

"Xì——" Bùi Tố kéo dài giọng, trong tiếng nói không giấu được ý trêu ghẹo, "Sao đấy sư huynh, cuối cùng cũng tiến hóa thành người lãng mạn rồi à? Vậy thì... cho cả nhóm cùng đi nhé?"
Chưa nói dứt câu, eo hắn đã bị Lạc Vi Chiêu nhéo một cái không nặng không nhẹ.

"Thằng nhóc, anh đây mà muốn lãng mạn thì là dân chuyên nghiệp từ kiếp trước rồi..." Anh ngập ngừng một lúc, hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, "...chỉ là giờ nói rồi thì không còn bất ngờ nữa."

"Ừm..." Bùi Tố tựa vào vai anh, ngón tay vô thức quấn lấy cổ áo, "Nhưng em lại nghĩ, cùng nhau chờ đợi một đêm đẹp xảy ra – tự thân điều đó đã là một chuyện rất đẹp rồi."

Lạc Vi Chiêu nhướng mày, ánh mắt như đèn rọi, soi hắn từ đầu đến chân:
"Sao dạo này em nói chuyện nghe... văn vẻ giả tạo thế? Bị mấy cuốn sách đầu độc à?"

Anh lại nhớ tới lời của Lam Kiều, nghĩ đến hai ngày nay Bùi Tố ôm sách như lên cơn nghiện, tò mò trong lòng bùng lên. Hắn tròn xoe mắt, giống cái chảo vừa bị dọa nhảy dựng.

"Say mê vậy, rốt cuộc là đang đọc gì thế? Mau kể anh nghe với."

"Anh muốn nghe chuyện kể trước khi ngủ à?" Bùi Tố đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, đổi tư thế ngồi cho thoải mái, "Ừm... cuốn đầu tiên em đọc kể về một tiểu Quỷ Vương sinh ra ở nơi bị coi là đại bất kính, cả người đầy lệ khí. Hắn gặp được một thánh nhân từ núi Côn Luân dưới tán rừng Đằng Lâm. Vị Côn Luân Quân ban tên cho hắn, dạy hắn phân biệt đúng sai, thiện ác. Về sau, Côn Luân Quân vì bảo vệ sinh linh hoang vực mà hy sinh, giao lại quyền năng và trách nhiệm cho tiểu Quỷ Vương. Thế là hắn trở thành 'thần' cuối cùng, phiêu dạt bên ngoài tam giới, canh giữ trăm kiếp luân hồi trần thế của Côn Luân Quân, gần ngay trước mắt, mà chỉ có thể đứng xa nhìn, nuốt trọn vạn năm cô độc."

"Là... bi kịch à?" Lạc Vi Chiêu chăm chú lắng nghe.

"Không," Bùi Tố lắc đầu, "Kiếp cuối cùng, phản diện cố ý sắp đặt để hai người họ gặp lại. Cả hai vượt qua muôn vàn gian khổ, hợp lực ngăn chặn tận thế. Tiểu Quỷ Vương được tái sinh, có đủ ba hồn bảy vía. Côn Luân Quân cũng lấy lại trọn vẹn ký ức. Cuối cùng, hai người ẩn cư trong thế tục, sống cuộc đời mong ước."

"Phì——" Lạc Vi Chiêu không nhịn được bật cười, "Bùi tổng ơi, em dàn dựng khí thế hừng hực như vậy, mà khúc cao trào cuối cùng lại như chạy show là sao? Làm ăn cẩu thả quá rồi đấy?"

Bùi Tố bình thản nhìn thẳng anh:
"Vì đoạn sau nói chi tiết thì mệt miệng lắm, em cũng chẳng nhớ rõ hết. Những gì em thấy quan trọng, đều chắt lọc cho anh rồi."

"Nghe như kiểu bản đọc thử trên web ấy nhỉ, kiểu 'muốn biết diễn biến tiếp theo ra sao, mời đón xem hồi sau, đặc sắc chỉ có tại ba W chấm chấm com'."
Lạc Vi Chiêu cười đến rung cả vai, biểu cảm như thể đang khiêu khích xin bị đánh.

Bùi Tố nghiến răng sau hàm, ánh mắt sau kính lấp ló vẻ nguy hiểm:
"Còn muốn nghe nữa không?"

"Nghe nghe nghe! Mau kể cuốn thứ hai!"

"Cuốn thứ hai," Bùi Tố tiếp tục, "kể về một vương gia ngoại tộc và thái tử cùng lớn lên từ nhỏ, tình nghĩa sâu nặng. Nhưng vì tính đa nghi và số mệnh trêu ngươi, sau khi lên ngôi, thái tử bày kế vu tội, ban cái chết cho vương gia. Vị vương gia ấy si tình, ở bờ Vong Xuyên khăng khăng không chịu uống canh Mạnh Bà, bị phạt vào luân hồi súc sinh đạo sáu đời, mà đời nào cũng lỡ dở chết dưới tay chuyển thế của thái tử. Sau đời thứ sáu, dù đã uống ba bát canh vẫn chẳng thể quên tiền duyên, ngồi bên Tam Sinh Thạch chờ đợi suốt 63 năm. Hóa ra, nguồn gốc bi kịch bắt đầu từ sai sót của quỷ sai âm phủ – câu nhầm hồn một cô gái, dẫn đến hiềm khích giữa hai người. Để chuộc lỗi, quỷ sai ấy từ bỏ tu vi, giúp vương gia mang theo ký ức sáu đời quay về điểm khởi đầu kiếp đầu tiên, còn bản thân thì đầu thai làm con tin nơi Nam Cương. Ở kiếp cuối cùng, vương gia nhìn thấu sự bạc bẽo và mưu mô của đế vương, mang theo con tin ấy rời khỏi vòng xoáy quyền lực, ẩn cư nơi Nam Cương."

"Ồ? Vậy là... hết rồi à?" Lạc Vi Chiêu nghe vẫn còn thòm thèm.

"Ừ." Bùi Tố gật đầu, "Cuốn thứ ba em đọc là phần ngoại truyện từ truyện thứ hai. Nhân vật chính là tâm phúc thân cận nhất dưới trướng thái tử – người đứng đầu cơ quan mật thám đáng sợ. Kẻ ấy mỏi mệt với triều đình đấu đá, chấp nhận đóng đinh thất khiếu bằng 'Tam Thu Đinh' để đổi lấy ba năm tự do lang bạt giang hồ. Trên đường cứu một cô nhi, hắn bị cuốn vào tranh đoạt chìa khóa kho báu võ lâm, từ đó gặp được Cốc chủ Quỷ Cốc – kẻ mang danh xấu khét tiếng. Nhưng 'chìa khóa' chỉ là cái cớ, Cốc chủ thật ra muốn vạch trần bộ mặt giả dối của giang hồ, phá bỏ luật rừng tàn bạo nơi Quỷ Cốc."

"Vậy Cốc chủ ấy... là người tốt à?" Lạc Vi Chiêu hỏi.

"Là người đáng thương bị số phận xé nát." Giọng Bùi Tố bình tĩnh, "Cha mẹ hắn vì bảo vệ chìa khóa thật mà bị giết, hắn lưu lạc vào Quỷ Cốc, giãy giụa trong địa ngục. Kết thúc thì... cả hai đều trả giá không nhỏ, cuối cùng cũng hạ được kẻ giật dây phía sau. Vết thương của tâm phúc được con tin Nam Cương chữa lành, sau đó dắt theo tiểu đồ đệ, cùng Cốc chủ ẩn cư."

"Cuốn thứ ba nghe hay ghê, giống truyện võ hiệp." Lạc Vi Chiêu bắt đầu hứng thú hẳn, "Còn nữa không?"

"Còn mấy cuốn nữa, nhưng ba cuốn này là em ấn tượng nhất."

"Sao thế?"
Lạc Vi Chiêu đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc rối trên trán hắn, rồi lấy cốc nước trên bàn đưa lên miệng hắn, cho hắn uống mấy ngụm nước ấm.

Bùi Tố ngoan ngoãn uống theo, sau đó ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, thì thầm:
"Vì em cảm thấy... anh và em, và những nhân vật đó – có điểm giống nhau."

"Hử?"

"Côn Luân Quân là ánh sáng của tiểu Quỷ Vương, chỉ cho hắn con đường đúng, kéo hắn ra khỏi nơi tối tăm bẩn thỉu 'bất kính'; Vương gia là ánh sáng của con tin Nam Cương, khi cậu ấy cô độc nơi đất khách, chính ông ấy cho cậu ấy tình yêu và hy vọng; Tâm phúc là ánh sáng của Cốc chủ, lúc y ngập trong hận thù, muốn đồng quy vu tận với giang hồ, thì hắn kéo y lại."
Bùi Tố nói rất nhẹ, nhưng từng chữ như đè nặng ngàn cân:
"Còn anh, Lạc Vi Chiêu – chính là ánh sáng của em. Anh đã ở bên em, kéo en ra khỏi bóng tối, cho em tình yêu và hy vọng. Là anh, đã giữ lấy em."

Lạc Vi Chiêu lặng lẽ nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp ấy phản chiếu rõ nét bóng hình anh.

Anh cầm lấy cốc nước Bùi Tố vừa uống, tu thêm vài ngụm, nhíu mày:
"Nước này cũng chẳng có gì đặc biệt... Mà sao miệng em hôm nay ngọt dữ vậy? Không được, anh phải nếm thử lại."

Bùi Tố vừa định mở miệng, câu tiếp theo liền bị Lạc Vi Chiêu chặn lại bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt và đầy áp chế.

Thì ra "nếm lại" – không phải nói nước.

Khi cả nhóm bắt đầu tiến vào núi, mặt trời cũng vừa lúc khuất bóng. Đến được chỗ hạ trại thì đường chân trời đã nhuộm một tầng đỏ sẫm như máu, đặc quánh, điềm gở mà cũng lộng lẫy – như rìa lưỡi dao vừa được rút khỏi lò rèn.

Ba thanh niên khỏe mạnh đang dựng lều ở gần đó. Hai cô gái ngồi trên ghế xếp, canh cái ấm cà phê đang sôi lục bục trên bếp, làn hơi nước mờ mịt lan ra xung quanh.

"Bùi Tố đâu?" – Đào Trạch vừa nói vừa chia chăn dày cho Đường Ninh và Lam Kiều.

Lạc Vi Chiêu nghe vậy thì khẽ hất cằm về phía chiếc xe địa hình đỗ gần đó: "Vừa nãy ngủ quên trên đường, tôi không gọi dậy."

"Không khỏe à?"

Lúc đang làm việc, Lạc Vi Chiêu vẫn luôn ngậm điếu thuốc trên môi nhưng không hút. Giờ anh mới lôi bật lửa ra, "tách" một tiếng, châm lửa rít mạnh một hơi, rồi lại thổi ra y như cũ – khói thuốc thẳng tắp, hiển nhiên là chưa qua phổi.

"Không, dạo này lưng em ấy đau. Ghế ở đây thấp quá, ngồi không ngủ được. Để lát tôi mang cái ghế nằm ra cho, rồi gọi dậy."

"Chậc, ai là người suốt ngày bảo tôi đừng chiều nó quá nhỉ, giờ thì chiều ra cái dạng gì rồi..."

"Ừm..." – Lạc Vi Chiêu khẽ hừ một tiếng trong mũi, không rõ là đồng tình hay không. Anh dụi tắt điếu thuốc đã cháy được phân nửa, giữ giữa hai ngón tay còn bốc khói, "Người của tôi, dĩ nhiên chỉ mình tôi được quyền chiều."

Đào Trạch nhịn không nổi muốn lật trắng mắt. Cái ngưỡng khoe ân ái của anh đúng là thấp đến phát khiếp.

"Đúng chuẩn luôn, đội trưởng chính là loài công hoàn hảo để lấp đầy khoảng trống sinh học ở vùng núi thiếu chim công xoè đuôi." – Lam Kiều nhấp ngụm cà phê nóng hổi, ghé tai trêu.

Đào Trạch cố nén cười, nghiêm mặt giơ ngón cái đồng tình sâu sắc.

Tiêu Hàn Dương xách một túi giấy da dày cộp đi tới, đứng thẳng trước mặt Lạc Vi Chiêu: "Đội trưởng, rác."

Ai cũng hiểu ý cậu là bảo anh vứt tàn thuốc vào. Nhưng cái cách diễn đạt ngắn gọn quá mức kia khiến bầu không khí đông lại một giây, sau đó lập tức bùng nổ thành tràng cười ngột ngạt. Tiêu Hàn Dương đảo mắt nhìn quanh chẳng hiểu chuyện gì. Lạc Vi Chiêu thì mặt mũi biến hóa đủ kiểu, cuối cùng đành chịu số phận, đưa ngón tay rà thử độ nóng của tàn thuốc, rồi vẩy nhẹ tay – tàn thuốc rơi trúng miệng túi không lệch chút nào. Lúc này Tiêu Hàn Dương mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh Lam Kiều.

"Không thèm chấp các người." – Lạc Vi Chiêu cầm chai nước khoáng rửa tay, lắc cho ráo rồi đi về phía xe của mình.

"Bùi tổng, tới giờ dời giá rồi, trại dựng xong rồi, Tiểu Kiều còn pha cà phê, cho em đặc quyền uống hai cốc đấy." – Lạc Vi Chiêu cúi xuống kéo Bùi Tố ra khỏi ghế phụ, đỡ cậu dậy tựa vào lòng mình, môi áp sát vành tai nóng hổi kia, giọng nói trầm khàn.

"Sư huynh, em đau lưng." – Bùi Tố vòng tay ôm lấy eo thon chắc của anh, cằm tựa lên bụng anh, giọng còn ngái ngủ, đôi mắt hé mở cũng chỉ kịp nhìn thấy đường viền cằm sắc sảo của Lạc Vi Chiêu.

"Em giờ biết ngoan rồi à, thiếu gia?" – Lạc Vi Chiêu nói thì có vẻ chê trách, nhưng tay lại bản năng đặt lên thắt lưng cậu, dùng gốc bàn tay xoa xoa nhè nhẹ, "Không biết hai đêm trước ai cứ bám riết lấy anh, cái miệng thì không dùng để hôn mà chỉ biết nói mấy lời khiến người ta nổi điên lên."

"Em sai rồi," – Bùi Tố nở một nụ cười trong trẻo đến mức gần như vô hại, nhưng độ cong nơi khóe môi lại bán đứng bản chất thật, "Lần sau vẫn dám."

"Đúng là nhóc con." – Lạc Vi Chiêu không nhịn được véo má cậu, chẳng có bao nhiêu thịt, rồi lại tiện tay vuốt lại mái tóc rối do ngủ gật, "Về cắt tóc đi, ở nhà nuôi cho mọc loạn hết cả lên rồi."

Bùi Tố nghiêng đầu, nhắm mắt, dụi nửa bên mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim vững vàng vang vọng trong lồng ngực, hưởng thụ bàn tay vẫn đang xoa dịu nơi thắt lưng, khẽ đáp: "Vâng."

Khi Bùi Tố khoác hai chiếc áo khoác bước tới chỗ mọi người, dáng đi thong thả, vẻ ngoài vẫn là dáng vẻ lịch thiệp phong nhã như thường, chẳng ai nhìn ra bộ dạng uể oải khi nãy còn cuộn trong xe.

Cậu lần lượt chào hỏi: "Anh Đào, chị Đường, sư tỷ Lam, sư huynh Tiêu."

Sau khi Bùi Tố lên tiếng, Lạc Vi Chiêu cũng không vội, thong dong đi tới với cái ghế nằm to đùng trong tay. "Ồ, bắc cả vỉ nướng rồi à? Sao chưa nướng?"

"Chờ đầu bếp đến chứ sao." – Lam Kiều đã quên sạch chuyện trêu chọc anh lúc nãy, giờ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đang đói.

"Hừ, đức hạnh. Thịt mẹ tôi ướp sẵn rồi, chỉ cần nướng lên ăn, đầu bếp cái gì."

"Phải đó," Bùi Tố nhấp cà phê, hương thơm quen thuộc khiến cậu hơi nheo mắt lại, "Chiều tôi còn phụ sư huynh đấy."

"Ừ hử~" Lạc Vi Chiêu cố tình bắt chước, giọng nhão nhẹt, "Giúp tôi xiên được hai cây nấm xong quay qua nói, 'Em mệt rồi, em dùng tinh thần cổ vũ anh nhé~'"

Bùi Tố suýt sặc cà phê. Mấy người còn lại đã cười bò. Cậu liếc Lạc Vi Chiêu một cái, đối phương tỉnh bơ né mắt, xoay người xắn tay áo bắt đầu nướng đồ.

Mỡ nhỏ xuống than cháy "xèo xèo", mùi thơm bốc lên khiến ai cũng thòm thèm. Bùi Tố đưa mấy xiên nướng cho hai cô gái trước, rồi định đút cho Lạc Vi Chiêu đang bị khói xông đến nheo mắt.

Lạc Vi Chiêu cắn một miếng từ tay cậu, nhăn nhó: "Bảo bối ăn trước đi... chờ anh tí..."

Bùi Tố ngoan ngoãn ăn, hai má phồng nhẹ.

"Có bị khô không?" Lạc Vi Chiêu vẫn lật thịt, hỏi bâng quơ.

"Không, vừa ngon. Món sư huynh nướng, là ngon nhất em từng ăn."

"Lại nịnh."

"Thật mà!"

"Được rồi." Lạc Vi Chiêu nướng xong mấy xiên cuối cùng, đặt đầy hai đĩa lớn lên bàn xếp, "Chừa bụng lại, còn có bánh kem đấy."

"Thật hả?!" Mắt Lam Kiều sáng lên, xiên thịt trong miệng bỗng nhạt thếch.

"Sinh nhật mà không có bánh sao?" Đường Ninh mỉm cười đứng dậy, từ lều lấy ra một hộp quà được gói đẹp đẽ, đưa cho Bùi Tố. "Quà sinh nhật. Chúc mừng, Bùi Tố."

"Cảm ơn chị Đường Ninh," Bùi Tố đón lấy, ngón tay vuốt lên mặt hộp, "Bên trong là gì vậy?"

"Tạm thời giữ bí mật, về nhà rồi mở."

"Vâng." Bùi Tố gật đầu cười. Lạc Vi Chiêu tự nhiên cầm lấy hộp, đặt vào trong lều của mình, rồi quay lại ngồi cạnh cậu.

Mọi người quây quanh, vừa ăn vừa trò chuyện, tiếng cười vang vọng khắp núi rừng.

Bầu trời đêm hoàn toàn bao phủ. Không có ánh sáng đô thị làm nhiễu, dải Ngân Hà mùa hạ hiện rõ như một dòng sông băng lấp lánh kim cương, vắt ngang trời, lộ ra vẻ tráng lệ giữa khe núi.

Đào Trạch dọn sạch bàn, Lạc Vi Chiêu lấy bánh kem từ túi giữ lạnh, đặt trước mặt Bùi Tố.

"Hình như hơi chảy rồi," anh lẩm bẩm, lấy ra ba cây nến mảnh, cắm ngay ngắn giữa bánh, tách, bật lửa lên.

Cả bọn đồng thanh hát mừng sinh nhật:
"Happy birthday to you~~ Happy birthday to you ~~"

"Ước đi, bảo bối." Giọng Lạc Vi Chiêu hòa trong tiếng hát.

Mắt Bùi Tố còn sáng hơn cả sao và nến, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt, thầm ước, rồi hít sâu, thổi tắt nến.

"Oa!" Tiếng vỗ tay vang dậy, xen lẫn tiếng trêu chọc, làm mấy con chim đêm trong lùm cây cũng giật mình bay lên.

Sáu người trải túi ngủ, ba cặp nằm không xa không gần, ngửa mặt nhìn trời.

"Biết sao nào sáng nhất trên trời là gì không?" Lạc Vi Chiêu khẽ hỏi.

"Ồ, sư huynh học bài trước à?" Bùi Tố cười trêu.

"Bùi Tố..." Lạc Vi Chiêu bóp tay cậu một cái, như cảnh cáo.

"Được được, không nói nữa, mời thầy giảng bài."

"Đó là sao Chức Nữ. Góc dưới bên trái, hơi mờ là sao Ngưu Lang. Ngay đỉnh đầu là sao Bắc Cực. Cái kia như cái muỗng là Bắc Đẩu. Dưới đó là Nam Đẩu. Đằng kia," anh chỉ tay, "đáng lẽ thấy được sao Đại Giác, màu cam đỏ, nhưng bị núi che rồi..." Lạc Vi Chiêu liệt kê từng chòm sao một cách rành rọt.

Khi những ngôi sao quen thuộc đã kể hết, hai người im lặng. Vai kề vai, tay nắm tay, chân vắt chân, dưới làn gió đêm se lạnh, cùng ngắm bầu trời nhung đen lấp lánh.

"Là sao băng hả?!" Giọng Lam Kiều bất ngờ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.

"Đâu cơ?" Đào Trạch nhìn theo hướng cô chỉ.

"Em cũng thấy! Đằng kia!" Đường Ninh kéo tay Đào Trạch chỉ lên trời.

"Bùi Tố, em thấy không?" Lạc Vi Chiêu cũng giơ tay chỉ.

"Không thấy."

"Sao lại không? Nhìn hướng anh chỉ... đó, lại có một cái nữa, thấy chưa?"

"Không." Giọng Bùi Tố giữa màn đêm càng thêm rõ ràng và trầm tĩnh, "Vì ánh sáng của anh rực rỡ quá, khiến mọi thứ khác đều lu mờ. Trong mắt em chỉ còn mỗi anh thôi, không còn chỗ cho gì khác."

"En... mẹ nó Bùi Tố, em thiếu ăn đòn à," Lạc Vi Chiêu giận dỗi, tay mò vào giữa đùi cậu véo một cái, rồi lật người đè lên, cúi đầu hôn mạnh. Nụ hôn dữ dội như bùng nổ, như một trận đấu không tiếng động.

Có lẽ vì nằm ngửa nên bị chiếm thế yếu, Bùi Tố đành chịu thua, tay chống lên ngực anh, thở gấp: "Sư huynh, đừng quậy."

Lạc Vi Chiêu thì thầm bên tai, hơi thở nóng hổi: "Cái miệng nhỏ của em, như thuốc kích thích vậy... để xem về nhà anh xử em sao."

Anh nằm lại chỗ cũ, ngực phập phồng. Trên trời, mưa sao băng càng lúc càng dày đặc.

"Bảo bối, hôm nay vui không?" Lạc Vi Chiêu ngắm trời hỏi.

"Vui chứ, sinh nhật vui nhất từ sau khi em lớn." Giọng Bùi Tố rất khẽ, như tan vào gió, nhưng Lạc Vi Chiêu hiểu rõ.

"Vui là tốt. Bùi Tố, anh chỉ muốn em vui, khỏe mạnh, bình an. Em có ước gì, cứ nói, anh thực hiện. Em mà đòi sao trên trời, anh cũng hái cho."

"Em muốn."

"Thật hả, đòi thật luôn à?"

Lạc Vi Chiêu bật cười, tay mò vào túi quần, rút ra một chiếc hộp nhỏ lạnh buốt, đặt vào tay Bùi Tố.

"Nè, tặng thật đấy."

Anh cười, vẻ mặt mang chút đắc ý.

"May mà anh chuẩn bị từ trước — mảnh thiên thạch rơi xuống Trái Đất, chỉ cách ngày em sinh ra chừng hai tuần. Gần hơn thì không có. Đã kiểm định an toàn. Về để phòng sách là được."

"Lạc Vi Chiêu, em yêu anh." Giọng Bùi Tố nghẹn ngào.

Lạc Vi Chiêu nghiêng đầu, dưới ánh trăng lạnh, thấy khóe mắt cậu long lanh nước.

"Làm quá rồi đấy Bùi tổng? Anh lãng mạn đến mức khiến em khóc à?" Lạc Vi Chiêu nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bằng đầu ngón tay, giọng càng mềm, "Thôi nào, đừng khóc. Anh chịu được em khóc trên giường, nhưng không chịu được em khóc ở chỗ khác đâu. Đau lắm." Anh vỗ vỗ ngực mình.

Bùi Tố siết chặt tay anh. "Vậy chắc phải tặng anh thẻ đen rồi. Cục đá này chắc đắt hơn mười năm lương của anh đấy."

"Không đắt lắm đâu," Lạc Vi Chiêu nhỏ giọng, "chỉ là tám năm làm không công vì lý tưởng thôi. Bùi tổng không phải luôn muốn bao nuôi anh sao? Ước nguyện thành sự thật rồi đó."

"Anh đào đâu ra nhiều tiền vậy?"

"Tiền lấy vợ, hiểu không? Còn nữa..." Anh hắng giọng, "...bòn rút của bố mẹ chút chút, cũng là trí khôn sinh tồn."

"Ý là nếu em phá sản, mình ra gió mà hít sống hả? Thôi em phải chăm chỉ làm việc rồi."

"Không đến mức đó. Em phá sản thì anh đi làm tám công việc nuôi em."

"Năm sau không được tặng đắt thế nữa."

"Yên tâm, chỉ phá của lần này. Sau muốn mua cũng không còn tiền."

"Vay ba mẹ bao nhiêu? Mai em chuyển cho."

"Thôi thôi, lúc cưới gom hết tiền mừng đưa cho ba mẹ là xong." Lạc Vi Chiêu vội vã lảng sang chuyện khác. "Bảo bối buồn ngủ chưa? Chuyển vô lều ngủ nhé?"

"Còn mưa sao băng mà."

"Được được, ngắm thêm một lát nữa."

— Hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com