Họa bì - Phần I: Gặp hồ
Giấc mộng thứ hai: HỌA BÌ
Ngày xưa, có một thiếu nữ nhặt một con hồ ly về nhà.
Hồ ly nhớ ơn, hóa thân thành mỹ nam, cuối cùng ăn sạch thiếu nữ.
Vì vậy, đây là một câu chuyện buồn.
.............
《Năm trăm lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước, mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này.》
Phần I: Gặp hồ
Thất tịch tháng bảy, trời mưa rả rích, bầu trời chìm trong màn mưa u ám mù mịt.
Lý Nguyệt Nương mặc vào áo tơi, đeo lên gùi trúc, từng bước một đi lên núi. Nàng là đại phu duy nhất trong thôn, bất kể nắng mưa cũng phải một mình lên núi hái thuốc chữa bệnh cho mọi người. Cũng may, con đường này đi lại nhiều lần thành quen, trời mưa trơn trợt cũng không làm khó được nàng.
Trời dần ngớt mưa, Lý Nguyệt Nương cũng đã hái đủ số dược thảo, đang muốn xuống núi trở về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng ư ử khe khẽ phát ra trong bụi rậm, giống như tiếng kêu của thú nhỏ bị thương, có lẽ là có con vật đáng thương nào đó bị mắc bẫy thợ săn. Vốn yêu thương động vật nhỏ, nàng liền tiến đến gần, vén ra bụi cây rậm rạp, lần tìm theo tiếng kêu, muốn giải cứu cho nó.
Đi một lúc, nàng đã trông thấy một con vật toàn thân lông trắng muốt đang nằm thoi thóp trên cỏ. Thoạt đầu, nàng nhìn thoáng qua, ngỡ là một con chó. Tới gần nhìn kỹ hơn, mới nhận ra nó có chiếc mõm thuôn dài hơn chó, đôi mắt hẹp dài xếch lên, thân hình cũng yểu điệu hơn chó.
Thì ra là một con hồ ly.
Lý Nguyệt Nương ngồi xuống cẩn thận xem vết thương cho con hồ ly nọ, chỉ thấy khắp người nó loang lổ vết cháy xém, nặng nhất là vết thương trên mặt, một vùng da thịt đã thối rữa, nhìn qua vô cùng khủng khiếp. Nàng thầm nghĩ, đêm qua có trận sấm sét lớn, có lẽ con hồ ly đáng thương này không tìm nơi trú ẩn kịp, đã bị sét đánh trúng.
Đúng lúc đó, bạch hồ khẽ mở mắt ra, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, cảnh giác nhìn nàng.
Lý Nguyệt Nương đưa tay khe nhẹ vuốt vuốt đầu nó, dịu giọng dỗ:
"Ngoan, ngoan, đừng sợ, ta không phải người xấu, ta không làm hại ngươi đâu. Cố chịu đau một chút, ta đưa ngươi về chữa trị."
Bạch hồ như hiểu được tiếng người, giương đôi mắt đen láy ươn ướt nước nhìn nàng, rồi lại cố nén đau, nhè nhẹ dụi dụi đầu vào tay nàng.
Lý Nguyệt Nương thấy tim mình như nhũn ra, chầm chậm ôm bạch hồ lên, cẩn thận từng chút một, chỉ sợ làm đau nó.
Bạch hồ không nhỏ, to hơn mấy con chó nàng nuôi ở nhà một chút, cũng không hề nhẹ, lại thêm gùi thuốc ở sau lưng, nàng phải cố sức lắm mới xuống được núi, men theo đường mòn về nhà.
Lý Nguyệt Nương vừa mang bạch hồ về đến trước cửa ngôi nhà nhỏ của nàng, muội muội nàng thoáng trông thấy, đã nhăn mặt nhíu mày, nói:
"Tỷ tỷ, tỷ lại mang mấy con thú về nhà nữa sao? Nhà của chúng ta hết chỗ rồi..."
Lý Nguyệt Nương cười gượng, nói:
"Con hồ ly này rất đáng thương, tỷ chữa cho nó khỏi xong, lập tức sẽ thả nó về núi lại."
"Hồ ly?" Lý Vân Nhi vừa nghe, liền tiến tới nhìn, thấy vết thương đáng sợ trên mặt bạch hồ, lập tức lùi lại.
Nàng ta nhíu mày càu nhàu:
"Tỷ tỷ, mấy lần trước tỷ mang chó mèo hoang về cũng không sao, lần này lại đem con hồ ly này về nhà, tỷ nhìn nó xem, móng vuốt sắc nhọn, răng nanh lởm chởm, để nó ở trong nhà, biết khi nào nó lại nổi điên lên cào cắn chúng ta chứ? Người ta thường nói hồ ly mỹ miều đáng yêu, nhưng nhìn khuôn mặt đáng sợ này của nó chắc cũng không ai mua làm thú cưng, mùa đông sắp tới rồi, hay là tỷ cho muội lột da nó may áo lông đi!"
Bạch hồ dường như nghe hiểu tiếng người, vừa nghe thấy có kẻ muốn lột da mình, lập tức nép sát vào lòng Lý Nguyệt Nương, ra vẻ đáng thương liếm liếm tay nàng. Lý Nguyệt Nương càng thấy thương nó, đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt của nó, nửa như dỗ dành, nửa như trấn an.
"Vân Nhi, hồ ly này rất ngoan, lại thông minh nữa, dọc đường về đây nó chưa từng cào hay cắn gì tỷ, muội nỡ lột da nó hay sao?" Nàng ôm bạch hồ vào nhà, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc giường mềm mại, vừa cẩn thận lau vết thương cho nó, vừa đều đều nói với muội muội.
Lý Vân Nhi nhìn dáng vẻ tỉ mẩn của tỷ tỷ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, cuối cùng giậm chận bỏ đi.
Bạch hồ chịu đựng rất giỏi, dù có đau đến đâu cũng không kêu la một tiếng, khiến Lý Nguyệt Nương càng thấy thương xót. Bàn tay mát lạnh mềm mại của nàng nhẹ lướt trên người bạch hồ, những vết bỏng đau rát cũng dịu dần đi, nó bắt đầu cảm thấy thư thái hơn, lim dim đôi mắt xếch, vẻ như rất hưởng thụ.
Lý Nguyệt Nương xử lý xong các vết thương nhỏ kia, dời sự chú ý đến vết thương trên mặt nó. Bạch hồ thấy nàng nhìn chăm chăm vào mặt mình, vội dùng đuôi che vết thương lại.
Nghe nói, loài hồ ly thường đỏm dáng, rất xem trọng dáng vẻ bên ngoài của mình, Lý Nguyệt Nương đoán rằng bạch hồ cảm thấy xấu hổ vì vết thương của mình, liền nhẹ nhàng vuốt ve nó, khẽ dỗ dành:
"Tiểu Bạch ngoan, để ta nhìn một chút thôi, không sao đâu, ta không cười ngươi đâu, ngoan nào."
Cái tên Tiểu Bạch mà nàng mới đặt cho này khiến bạch hồ thoáng run lên một cái.
Dụ dỗ cả buổi, cuối cùng Tiểu Bạch cũng đành ngoan ngoãn lấy cái đuôi xù như cục bông ra, cho nàng xem vết thương. Bấy giờ, Lý Nguyệt Nương mới nhìn kỹ khuôn mặt của nó, phát hiện ra dưới đuôi mắt của Tiểu Bạch có một nốt lệ chí, phảng phất giọt lệ đang chực chờ rơi xuống, trông muôn phần yêu mị. Có thể thấy, trước kia Tiểu Bạch vốn là một con hồ ly đẹp đẽ vô khuyết, cho tới khi có vết thương này...
Lý Nguyệt Nương khẽ thở dài, càng nhẹ tay hơn một chút. Nàng cúi sát xuống, chậm rãi đắp thuốc lên vết thương cho nó, sau đó băng bó lại. Tiểu Bạch ngước mắt nhìn nàng, ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen tuyền đẹp đẽ như hắc minh châu của nó. Trong đôi mắt hẹp dài ấy, chỉ có hình bóng của nàng chiếm trọn.
Đêm hôm đó, trời lại đổ mưa, không khí ẩm thấp lạnh lẽo. Lý Nguyệt Nương không nỡ đuổi Tiểu Bạch xuống giường, liền cho nó ngủ cùng với mình. Bầy chó mà nàng nuôi thấy vậy, nhao nhao muốn leo lên ngủ cùng. Bất chợt, Tiểu Bạch nheo mắt lại, đôi mắt xếch híp lại thành một đường chỉ đen, bầy chó bỗng rùng mình một cái, vội cụp đuôi chạy ra ngoài.
Đêm khuya, mưa gõ nhịp đều đều bên mái hiên, bạch hồ đang nằm trong lòng thiếu nữ, chợt mở mắt ra. Nó lẳng lặng nhìn dung nhan người đang say ngủ bên cạnh mình, rồi lại đưa một chân trước lên khẽ chạm vào vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng của bản thân, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm chẳng rõ đang mông lung suy tư điều gì.
.............
Tiểu Bạch ở với Lý Nguyệt Nương ba tháng, vết thương bắt đầu liền mài, nó đã có thể đi lại, không cần nàng phải ôm nữa. Thế nhưng, Tiểu Bạch tuy là hồ ly, lại giống như con mèo lười, cả ngày chỉ thích nằm dật dựa trong lòng nàng, không thích đi đâu cả, cũng không thèm chơi chung với mấy con chó mà nàng nuôi. Nó luôn nhìn bầy chó bằng con mắt khinh bỉ, lại rất ưa tị nạnh, không cho nàng nựng nịu các con vật khác dù chỉ một cái. Mà lũ chó lại rất sợ Tiểu Bạch, chỉ cần nó nằm bên cạnh nàng, chúng đều lảng tránh thật xa, không dám bén mảng tới gần.
Mấy tháng này, Tiểu Bạch cũng dần khỏe lại, Lý Nguyệt Nương vốn muốn thả nó về rừng. Nào ngờ, vết thương trên mặt của nó chẳng hiểu vì sao lại không thể lành sẹo, bất kể nàng dùng loại thuốc nào đắp lên, vẫn không khiến nó khôi phục lại dáng vẻ ban đầu được. Lý Nguyệt Nương rất buồn rầu, tự trách mình y thuật kém cỏi. Những lúc như vậy, Tiểu Bạch lại lặng lẽ tới gần, liếm liếm mu bàn tay nàng, ý như an ủi. Lý Nguyệt Nương chợt quên hết ưu phiền, chỉ cảm thấy con vật nhỏ này thật tinh khôn, dường như có thể đọc được suy nghĩ của con người.
Một ngày nọ, Lý Nguyệt Nương lên núi hái thuốc, lại nhặt về một con chó nhỏ bị mắc bẫy thợ săn đến nỗi què một chân. Tiểu Bạch đứng ở cửa chờ nàng, vừa thấy nàng trở về, đang muốn chạy ào ra phóng vào lòng nàng, lại chợt khựng lại. Nó đã thấy, nàng đang ôm trong lòng một con vật khác, trên mặt cũng tràn đầy vẻ thương xót như ngày mà nàng mang nó về. Thần sắc ấy, nó cứ ngỡ chỉ dành cho nó. Hóa ra, với bất kỳ con vật nào, nàng cũng đều như vậy.
Mấy ngày sau đó, Lý Nguyệt Nương bận rộn với con chó nhỏ, có chút xao nhãng Tiểu Bạch. Bạch hồ ly ngồi một bên, nhìn nàng chăm chú đắp thuốc lên vết thương cho con chó kia, đôi mắt thoáng nheo lại.
Ngày hôm sau, Lý Nguyệt Nương thức dậy, bỗng dưng không tìm thấy con chó nhỏ tội nghiệp đâu nữa. Nàng tìm kiếm khắp quanh nhà, vẫn không hề thấy bóng dáng của nó, cứ như nó đột nhiên biến mất trên cõi đời này vậy.
Sáng hôm ấy, Tiểu Bạch nằm bên bếp lửa, bình thản liếm lông. Đột nhiên, nó phát hiện ra móng vuốt của mình còn vương một chút máu. Trong mắt bạch hồ thoáng hiện lên vẻ chán ghét, lại đủng đỉnh đi ra bờ suối gần nhà, rửa sạch vết máu.
Đêm đến, Lý Nguyệt Nương vẫn không tìm thấy con chó nhỏ, đành uể oải trở về nhà. Tiểu Bạch mon men tới gần, liếm liếm vào tay nàng. Nàng khẽ cười, ôm nó vào lòng, đưa tay nhẹ vuốt ve bộ lông mềm mượt như bông của nó.
Tiểu Bạch thỏa mãn lim dim mắt, vòng đuôi quấn lấy eo nàng, trong mắt thấp thoáng vẻ đắc ý.
Cuối cùng, đã không còn kẻ nào tranh nàng với nó nữa.
.............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com