Họa bì - Phần III: Công tử
Phần III: Công tử
Ở sâu trên đỉnh Trường Bạch sơn quanh năm tuyết phủ, có một động phủ rất lớn, tên gọi Cửu Âm động. Tương truyền, chủ nhân của động phủ này là con cửu vĩ hồ tu luyện thành tinh, pháp lực rất cao cường, tính tình lại cổ quái âm độc, khiến yêu tinh quỷ quái trong vòng trăm dặm quanh đó lấy làm sợ hãi, không ai dám bén mảng tới gần.
Bấy giờ, trong Cửu Âm động lạnh lẽo giá băng, giữa mịt mùng sương khói mờ ảo mông lung, có một con bạch hồ to lớn đang nằm cuộn mình dưới hàn đàm, chín chiếc đuôi dài xòe ra che lấy thân thể. Làn nước lạnh thấu xương thấu cốt của hàn đàm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nó, len lỏi vào từng thớ thịt, lan tỏa khắp toàn thân, khiến nó run lên bần bật. Sau cả buổi giày vò, cuối cùng, một cảnh tượng kỳ ảo hiện ra. Chỉ thấy, một luồng sáng trắng lóe lên, sau đó, bạch hồ dần dần biến hóa thành người, hai chân trước trở thành hai bàn tay thon dài trắng như bạch ngọc, hai chân sau biến thành chân người, chầm chậm đứng thẳng người dậy. Chỉ chưa đầy nửa khắc, dưới hàn đàm đã chẳng còn bóng dáng bạch hồ đâu nữa. Thay vào đó, là một nam nhân bạch y trắng muốt, suối tóc đen dài buông xõa đến gót chân. Chàng ta khoan thai bước ra khỏi hàn đàm, chỉ một bóng lưng đã phong tư vô song, phảng phất trích tiên bước ra từ Dao Trì, tiên khí vờn quanh. Nếu không phải chín cái đuôi dài còn đang phết đất, thật không thể tin chàng ta chính là con hồ ly vừa nãy.
Bạch y nam nhân bước lên bờ, ngồi xuống trước một cái gương lớn. Lúc này, có một tiểu đồng từ ngoài bước vào, cung kính dùng hai tay nâng lên một cái khay nhung, trong khay nhung là một miếng da người đã lột ra.
Bạch y nam nhân cầm bút vẽ vài nét lên miếng da kia. Cuối cùng, chàng ta chầm chậm đắp nó lên mặt mình.
Tiểu đồng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trong gương đồng hiện ra một công tử dung mạo tựa thiên tiên, bảy phần thoát tục, ba phần yêu mị, nửa như tiên, nửa như yêu. Tiểu đồng gãi gãi cái tai cáo còn chưa biến hóa hoàn toàn, xuýt xoa:
"Công tử trước kia vốn đã phong hoa tuyệt đại, hiện tại tuy phải dùng tạm lớp da thô ráp của phàm nhân, vẫn ngọc thụ lâm phong, thần tiên trên trời cũng không sánh kịp."
Bạch y nam nhân nhè nhẹ chạm vào khuôn mặt của chính mình, khẽ nhếch môi cười, thì thầm:
"Vậy sao? Ngươi nói xem, khi nàng trông thấy ta hiện giờ, nàng sẽ có phản ứng gì?"
Thanh âm ma mị quanh quẩn trong động phủ hàn giá, vương vấn giữa những tảng băng lạnh lùng.
............
"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!"
Sau khi Lý Nguyệt Nương đi dự tang lễ của Triệu tú tài về, đột nhiên không trông thấy Tiểu Bạch đâu nữa. Nàng vô cùng lo lắng, giữa đêm tối đốt đèn đi khắp nơi tìm nó, gọi đến khản giọng vẫn không thấy tăm hơi.
Cuối cùng, Lý Nguyệt Nương lả người đi, loạng choạng suýt ngã.
Lý Vân Nhi vội đỡ lấy nàng, bảo:
"Tỷ tỷ, tỷ mau về nhà thôi, dân làng đồn rằng yêu quái đã giết chết Triệu tú tài, tỷ ở ngoài ban đêm như vậy rất nguy hiểm! Con hồ ly kia có lẽ đã chạy về núi rồi, nó vốn là thú hoang, không phải thú cưng, tỷ không nên luyến tiếc làm gì!"
Lý Nguyệt Nương sao lại không hiểu đạo lý đó, nhưng mà, nàng ở cạnh Tiểu Bạch lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm, đột nhiên nó lại biến mất, nàng nhất thời không thể thích ứng được.
Rốt cuộc, Lý Nguyệt Nương cũng chỉ đành tiu nghỉu theo muội muội về nhà. Về đến trước cửa, nàng nhìn cửa nhà trống không, chẳng còn bóng dáng con vật nhỏ đứng bên cửa đợi nàng về, cũng không còn con hồ ly nào đó mừng rỡ phóng vào lòng nàng cọ cọ.
Lý Nguyệt Nương bỗng thấy lòng mình chùng xuống não nề.
Đêm dần khuya, nàng nằm lên giường, theo thói quen đưa tay sờ bên cạnh mình. Đáng tiếc, chỉ chạm vào giường chiếu lạnh lẽo. Đã không còn con vật nhỏ quấn đuôi siết chặt lấy nàng, canh khuya bỗng trở nên giá rét.
Một đêm ấy, Lý Nguyệt Nương trằn trọc mãi mới chợp mắt được. Nàng không hề hay biết, ngay khi nàng vừa ngủ thiếp đi, bên giường đã hiện ra một nam nhân. Chàng ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, một cái đuôi trắng muốt thò ra, khe khẽ quấn lấy eo nàng, dùng lớp lông dày sưởi ấm cho nàng.
Sáng hôm sau, Lý Nguyệt Nương bật dậy, thấy bên cạnh giường vẫn trống không, nhưng trên giường lại vương vài nhúm lông trắng.
Nàng mừng rỡ, vội lao ra ngoài, gọi:
"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!"
Nàng tìm khắp nhà, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vẫn không thấy bóng bạch hồ đâu.
Lý Vân Nhi bị tiếng gọi của nàng đánh thức, mơ mơ màng màng bước ra ngoài, làu bàu hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ lại gọi con hồ ly đó làm gì? Nó đã đi rồi!"
Lý Nguyệt Nương lắc đầu, nói:
"Không phải, đêm qua Tiểu Bạch rõ ràng đã trở về mà, trên giường còn vương vãi lông của nó...."
Lý Vân Nhi bật cười, bảo:
"Có lẽ là lông trước đó còn sót lại thôi! Tỷ tỷ, nó đã đi thật rồi, tỷ đừng luyến tiếc nó nữa!"
Lý Nguyệt Nương đứng lặng người giữa sân nhà, khẽ lẩm bẩm:
"Phải, Tiểu Bạch thật sự đi rồi, đi rồi..."
.............
Từ sau khi Triệu tú tài chết không rõ nguyên nhân, sau đó Tiểu Bạch lại bỏ đi, Lý Nguyệt Nương ủ rũ một thời gian, cuối cùng vẫn phải quay lại với cuộc sống thường ngày. Người trong làng e sợ nàng có số sát phu, từ đấy chẳng ai dám lên tiếng xin cưới nàng nữa.
Đến mùa thu năm ấy, trấn trên có một nhà giàu dọn tới. Công tử nhà đó bị bệnh, nghe nói y thuật của Lý Nguyệt Nương rất tốt, liền cho gia nhân đến tận nơi mời sang phủ chữa trị.
Hôm đó, Lý Nguyệt Nương đeo lên hòm thuốc, đi theo gia nhân nọ. Cuối cùng, nàng được đưa đến một tòa phủ đệ rộng lớn nằm trơ trọi giữa nơi hoang vắng, nàng ngước mắt nhìn lên, thấy trước cửa có một tấm bảng lớn, trên đề hai chữ triện to: "Bạch phủ".
Nơi này hơi vắng vẻ, nàng có chút sờ sợ, nhưng đạo đức của một đại phu không cho phép nàng bỏ mặc người bệnh không cứu, chỉ đành bước vào.
Bạch phủ này rất rộng lớn, bên trong bố trí rất thanh nhã, cầu nhỏ nước chảy, muôn hoa khoe sắc, chẳng khác gì chốn thế ngoại đào viên. Đi qua dãy hàng lang chín khúc quanh co, rẽ vào một biệt viện u tịch, gia nhân kia khom lưng, nói:
"Mời Lý cô nương đi vào, công tử đang đợi ở bên trong."
Lý Nguyệt Nương gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đến bên trong, nàng bỗng chợt sững sờ.
Chỉ thấy, phía sau tầng tầng lớp lớp rèm sa mờ ảo, có một bóng người bạch y đang quay lưng về phía nàng.
Dù chỉ là hình ảnh mông lung mơ hồ, nàng vẫn nhận ra, bóng dáng ấy, quả thực giống với trong giấc mộng của nàng y đúc.
Lý Nguyệt Nương chưa hết bàng hoàng, đến khi người kia chầm chậm quay mặt lại, nàng lại giật mình.
Trước đây, nàng không biết thần tiên trông như thế nào. Vừa thấy người này, nàng liền biết, thần tiên có chăng cũng chỉ có thể đẹp đến như thế là cùng. Có một vẻ đẹp, không thể miêu tả thành lời, chỉ sợ lời lẽ thô tục vụng về, sẽ là một sự mạo phạm đối với vẻ đẹp ấy. Dung mạo của người trước mắt nàng, chính là một vẻ đẹp như thế.
Thế nhưng, Lý Nguyệt Nương không kinh ngạc vì dung nhan của chàng ta. Nàng ngây ngẩn, chỉ bởi dưới đuôi mắt trái của chàng ta có một nốt lệ chí muôn phần yêu mị.
Giống như Tiểu Bạch của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com