Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngộ tiên - Chương 10: Chung chăn

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ
Chương 10: Chung chăn

Sư tôn lẳng lặng nhìn nàng, hỏi:
"Ngươi vừa đi gặp họ Lương kia?"

Dao Hoàn đang định đáp lời, chợt nhận ra sắc mặt sư tôn tái nhợt lạ thường, thần sắc cũng có vẻ bất thường, trên trán còn có một ấn ký đỏ sẫm như máu. Nàng vội bước tới gần, níu tay áo người, lo lắng hỏi:
"Sư tôn không được khỏe sao?"

Sư tôn nhẹ đẩy tay nàng ra, rồi lại che miệng khẽ ho khùng khục mấy tiếng, nói:
"Trả lời vi sư, có phải ngươi vừa đi gặp hắn?"

Dao Hoàn cầm giỏ sen lên, đưa cho sư tôn xem, hớn hở đáp:
"Hoàn nhi đi hái sen. Hôm nay là Trung Thu, cũng là sinh thần mười lăm tuổi của đồ nhi, Hoàn nhi vốn định làm chút bánh Trung Thu cho sư tôn ăn, nào ngờ giữa đường thấy Lương công tử đang gặp nạn, nên..."

Sư tôn nghe vậy, sắc mặt lại càng tái đi, ấn ký trên trán càng sậm màu hơn, trầm giọng hỏi:
"Chẳng phải vi sư đã căn dặn không được đến gần hắn hay sao? Hoàn nhi, ngươi có từng đặt lời nói của ta vào trong lòng không?"

Thường ngày sư tôn luôn bình thản lạnh nhạt, cứ như là kẻ nhìn thấu hồng trần, không còn sân hận. Lần đầu trông thấy người tức giận như vậy, Dao Hoàn hơi lúng túng, bèn quỳ sụp xuống bên chân người, lí nhí nhận lỗi:
"Hoàn nhi biết lỗi rồi, sư tôn đừng giận mà."

Sư tôn nhìn nàng quỳ bên chân mình, lòng hơi mềm đi một chút, ấn ký đỏ trên trán cũng nhạt đi. Người đưa tay đỡ nàng dậy, vòng tay ôm nàng vào lòng, khẽ hỏi:
"Hoàn nhi, nói cho vi sư biết, ngươi cảm thấy Lương công tử kia là người thế nào?"

Dao Hoàn không hề ngốc nghếch, vừa nghe đến đây đã hiểu ra, thầm hí hửng trong lòng. Nàng nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly, vờ như nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp:
"Lương công tử khác hẳn sư tôn. Nếu sư tôn là núi tuyết vạn trượng, trong trẻo mà lạnh lẽo, cao diệu vợi không thể với tới, thì Lương công tử là noãn ngọc Lam Điền, dịu dàng mà ấm áp, cho người ta cảm giác muốn gần gũi..."

Sư tôn nghe tới đây đã không muốn nghe tiếp nữa, thì thầm hỏi:
"Ngươi thích hắn đến thế sao?"

Dao Hoàn cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, đáp:
"Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, chung bất khả huyến hề. (1) Quân tử như thế, ai không đem lòng yêu mến chứ?"

Sư tôn nghe xong, sắc mặt đã trắng như giấy, bỗng bật cười tự giễu một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Thì ra... Nàng vẫn yêu hắn... Trong lòng nàng chỉ có hắn... Nàng quên ta, nhưng chưa từng quên hắn..."

Nói rồi, người bất chợt bật cười lớn, tiếng cười nghe thê lương thấu tận xương.

Bấy giờ, Dao Hoàn mới cảm thấy không ổn, dường như đêm nay sư tôn có gì đó bất thường, chợt nhớ tới Hoàng Giao từng nói với nàng, nguyên thần của sư tôn đang suy yếu, vào đêm trăng tròn rất dễ tẩu hỏa nhập ma, không được để người kích động. Ban nãy nàng chỉ vì một chút lòng riêng mà cố tình chọc tức người, lúc này vô cùng hối hận, bèn đứng dậy, muốn đi lấy lọ Định Thần đan cho sư tôn uống vào.

Nào ngờ, nàng vừa bước đi, lập tức cảm thấy eo mình bị vật gì lành lạnh quấn lấy. Dao Hoàn nhìn xuống, chỉ thấy cái đuôi lóng lánh vảy bạc của sư tôn quấn chặt quanh thắt lưng mình. Chiếc đuôi mềm mại lạnh lẽo thoáng chốc đã kéo nàng quay trở về bên cạnh sư tôn. Dao Hoàn còn đang ngơ ngẩn, đã bị đẩy ngã xuống giường. Ngay sau đó, một cơ thể lạnh toát đã đè lên người nàng.

Khoảnh khắc này, sư tôn đầu tóc rũ rượi, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái nhợt, chỉ có ấn ký trên trán càng lúc càng đỏ sậm hơn, trông chỉ ba phần giống thần tiên, bảy phần giống yêu ma.

Người vươn tay chạm vào má nàng, nhè nhẹ vuốt ve, không ngừng lẩm bẩm nói:
"Nha đầu không có lương tâm. Vi sư nuôi dưỡng ngươi bấy nhiêu năm, cưng chiều như trân bảo, yêu thương tận tâm can, bất chấp mọi giá để che chở ngươi bình an. Hắn là cái gì chứ? Tại sao ngươi lại vì hắn mà phản nghịch lại vi sư? Ngươi còn oán trách vi sư vô tình máu lạnh... Ha ha, nếu vi sư thật sự vô tình vô ái, thật sự công tư phân minh, ngươi nghĩ mình còn có thể bình yên nằm ở đây ư?"

Dao Hoàn không hiểu gì cả. Nàng không nhớ mình phản bội sư tôn khi nào, oán trách sư tôn khi nào. Bốn năm nay nàng vẫn một lòng si mê sư tôn, nào có nghĩ tới ai khác?

Tiểu cô nương dụi dụi đầu vào bàn tay lạnh lẽo của sư tôn, ấm ức cãi lại:
"Sư tôn, Hoàn nhi không có, sư tôn nói oan cho Hoàn nhi..."

Bàn tay sư tôn dịu dàng xoa đầu nàng, miệng lại cười lạnh, nói:
"Oan ư?"

Những ngón tay thon dài của người mân mê bờ môi đỏ mọng của nàng, thì thầm:
"Tu trăm năm mới được cùng thuyền, tu ngàn năm mới được chung chăn gối sao? Đúng là vọng tưởng! Ngươi do vi sư nuôi lớn, thân thể này cũng là vi sư ban cho ngươi, vốn dĩ là người của vi sư..."

Sư tôn vừa dứt lời, Dao Hoàn đã rùng mình một cái, khẽ bật lên tiếng rên:
"A... Sư tôn..."

Thì ra, chẳng biết từ lúc nào, bàn tay của người đã trườn tới trước ngực nàng, luồn vào cổ áo, vuốt ve đôi ngọn bồng đảo mềm mại.

Dao Hoàn đã mềm nhũn cả người ra trong vòng tay của người, chẳng còn biết trời đất tháng năm nữa.

Sư tôn cúi xuống, hôn lên môi nàng. Dao Hoàn học một hiểu mười, nhanh chóng nồng nhiệt đáp lại người.

Nàng ngoan ngoãn thuận theo như vậy, sư tôn rất hài lòng, ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng, khẽ nói:
"Đồ nhi ngoan, bây giờ vi sư dạy cho ngươi một cách tu luyện mới."

Dao Hoàn mở đôi mắt mênh mang sóng tình nhìn người, mơ màng hỏi:
"Sư tôn, cách gì vậy?"

Sư tôn không đáp, chỉ đưa tay cởi bỏ thắt lưng của nàng. Mấy lớp xiêm y là đà rơi xuống đất, chỉ còn lại da thịt nàng như ngọc như ngà trần trụi rơi vào ánh mắt sư tôn.

Dao Hoàn dù bạo dạn đến mấy cũng hơi thẹn thùng, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt người.

Bấy giờ, sư tôn cao cao tại thượng của nàng lại cúi xuống, âu yếm hôn lên từng tấc da thịt nàng. Dao Hoàn cuộn mấy đầu ngón chân lại, trân người ra mặc người bài bố.

Vào khoảnh khắc tiến vào trong nàng, sư tôn kề sát bên tai nàng, khẽ cười nói:
"Bảo bối, học cho thật kỹ. Đây gọi là song tu."

Dứt lời, chỉ thấy tiểu đồ nhi thét lên một tiếng, yêu mị đến tận xương. Nàng bật khóc, oán trách:
"Sư tôn, đau quá..."

Sư tôn thương xót hôn lên mắt nàng, rồi lại lạnh lùng nói:
"Lẽ ra có thể bớt đau một chút, ai bảo ngươi không ngoan, có đau mới ghi nhớ kỹ được."

Dao Hoàn liếc nhìn người, ánh mắt nửa si nửa oán. Sư tôn thở dài, phất tay một cái, mắt nàng đã bị một mảnh lụa che lại.

"Muốn sống sót qua đêm nay... thì đừng nhìn ta như vậy."

Dao Hoàn không trông thấy được gì, chỉ nghe câu nói đó vang lên bên tai.

Sau đấy, nàng không còn biết gì nữa, cả người như tê dại đi, chỉ cảm nhận được một thứ duy nhất...

... Sư tôn.

Ngoài kia, trăng vừa tròn, đèn lồng thắp sáng muôn nhà, người người hân hoan đón Trung Thu.

Trong này, giỏ sen còn lăn lóc trên bàn, ngọn nến cháy sắp cạn, bạch y tiên nhân rơi xuống thần đàn, cùng nàng chìm vào hoan lạc cõi trần gian.

Cứ thế, đêm sinh thần thứ mười lăm của Dao Hoàn đã trôi qua.

.....

(1) Trích bài "Kỳ úc" trong Kinh Thi, nghĩa là: [Nước Vệ] có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế. Trang trọng nghiêm túc, xiết bao uy nghi. Vinh diệu rạng rỡ thay! [Nước Vệ], có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com