Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngộ tiên - Chương 13: Tỏ lòng

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 13: Tỏ lòng

Rõ ràng chân tay Dao Hoàn đang mềm nhũn ỉu xìu, lại vẫn có sức đẩy sư tôn ra, đủ thấy rằng cơn giận không nhỏ.

Sư tôn lo lắng cho sức khỏe của nàng, cũng không màng đến gì khác, ngồi xuống cạnh giường, bưng bát thuốc nghi ngút khói lên, dịu giọng dỗ:
"Hoàn nhi, tỉnh dậy rồi thì mau uống thuốc đi."

Dao Hoàn quay mặt sang hướng khác, hừ một tiếng, nói:
"Hoàn nhi không uống, chết sớm càng tốt, đỡ cho sư tôn nhìn ta mà nghĩ tới Bích Dao..."

Sư tôn nhíu mày, tỏ vẻ không vui, bảo:
"Đang yên đang lành, nói chuyện chết chóc làm gì."

Ngừng một lúc, người vươn tay kéo nàng vào lòng, khẽ thở dài, nói:
"Từ lúc Hoàn nhi gặp vi sư đến nay, có từng nghe vi sư nhắc tới Bích Dao? Rõ ràng chỉ có mình Hoàn nhi cứ luôn nhắc tới Bích Dao, sao lại trách vi sư nghĩ tới người đó?"

Dao Hoàn cứng miệng, biết mình vô lý, nhưng nhớ tới cảnh trong mơ kia, rồi liếc nhìn bức họa trên tường, lòng lại càng hờn tủi, khụt khịt mũi nói:
"Sư tôn còn trách Hoàn nhi... Rõ ràng là sư tôn chỉ thích Bích Dao kia, xem Hoàn nhi như là thế thân, đừng nghĩ Hoàn nhi không biết..."

Sư tôn lại thở dài, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng dỗ dành. Người chần chừ một lúc lâu, mới cười khổ, thì thầm:
"Hoàn nhi thông minh như vậy, ắt đã đoán ra Bích Dao là ai, đúng không? Tại sao còn phải tốn công ghen tuông với nàng ấy?"

Dao Hoàn muốn đẩy người ra, nhưng bấy giờ sức lực lại trở nên yếu ớt, không sao đẩy nổi, ấm ức tới trào nước mắt, nức nở bảo:
"Không phải, Bích Dao là Bích Dao, Dao Hoàn là Dao Hoàn. Dao Hoàn chỉ là một người phàm bình thường, không có ký ức của Bích Dao, cũng không có suy nghĩ của Bích Dao, sao có thể xem như là một người chứ? Sư tôn thích là Bích Dao, không phải Dương Dao Hoàn. Bao năm nay, Dao Hoàn luôn ở bên sư tôn, nhưng người vẫn treo bức họa của Bích Dao trong phòng, ngày đêm nhìn ngắm nhung nhớ. Người thà là nhìn bức họa, cũng không chịu nhìn ta..."

Nàng nói tới đây, cổ họng đã nghẹn ứ, bèn quay mặt đi, úp mặt vào chăn bông, hờn dỗi nói:
"Sư tôn xấu lắm, Hoàn nhi không thèm để ý tới người nữa, người đi tìm Bích Dao kia đi!"

Sư tôn dỗ mãi cũng không được, chỉ đành tự uống cạn bát thuốc, sau đó cúi xuống, xoay mặt nàng lại, rót thuốc vào miệng nàng. Dao Hoàn ra sức giãy giụa, nhưng sức lực yếu ớt, chẳng thể chống cự lại, chỉ đành vừa uống vừa khóc thút thít, oán trách:
"Sư tôn xấu xa... xấu xa... Rõ ràng không thích người ta còn muốn làm như vậy... Háo sắc... Lưu manh..."

Sư tôn mặc cho nàng mắng chửi, đút xong thuốc rồi, lại không nỡ rời khỏi làn môi mềm mại của nàng, vừa âu yếm vuốt ve, vừa dịu dàng dỗ:
"Hoàn nhi, đừng bướng bỉnh, nàng chỉ là người phàm, trong một lúc tiếp nhận nhiều linh lực như vậy, cần phải uống thuốc này điều hòa lại, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng."

Dao Hoàn luôn dễ dàng bắt được trọng điểm, lập tức ngừng khóc, ngước đôi mắt sưng húp lên, hỏi:
"Linh lực? Tại sao sư tôn lại truyền linh lực cho Hoàn nhi?"

Sư tôn khẽ ho một tiếng, cười đáp:
"Xưa nay người và rồng không thể kết làm phu thê, bởi vì long khí quá cường hãn sẽ hại chết phàm nhân yếu ớt. Vi sư truyền cho Hoàn nhi chút linh lực để hộ thân thôi, đừng lo lắng."

Dao Hoàn thoáng chốc quên mất mình đang giận dỗi, nàng lo lắng níu tay áo sư tôn, hỏi:
"Nhưng mà linh lực đâu phải tự dưng có được, sư tôn cũng phải cực khổ tu luyện mới có, truyền cho Hoàn nhi như vậy không ảnh hưởng gì tới người sao?"

Sư tôn hơi ngẩn ra, dường như không ngờ rằng nàng nghe vậy lại chẳng vui mừng, chỉ lo lắng cho người. Sư tôn đưa tay xoa đầu nàng, khẽ hỏi:
"Chẳng phải Hoàn nhi luôn mong tu tiên hay sao, bây giờ có ngàn năm linh lực trong người, tu luyện sẽ dễ dàng hơn người bình thường gấp trăm ngàn lần, lẽ nào nàng lại không thấy vui?"

Dao Hoàn lắc đầu, đáp:
"Hoàn nhi muốn thành tiên chẳng qua chỉ là để ở bên sư tôn đến trời tàn đất tận. Nếu mà có hại đến sư tôn thì thà rằng ta làm người phàm còn hơn, tu tiên làm chi chứ?"

Sư tôn sững người ra, không ngờ nàng lại nói những lời này. Một lúc sau, người mới đưa tay xoa xoa đôi gò má mềm mịn của nàng, cười bảo:
"Vi sư có mấy vạn năm tu vi, cho Hoàn nhi vài ngàn năm linh lực thì có là gì chứ? Nha đầu ngốc, đừng lo nghĩ nhiều."

Dao Hoàn chau mày, vẫn cứ lải nhải:
"Mặc kệ ra sao, tóm lại sau này sư tôn không được tùy tiện cho Hoàn nhi linh lực nữa, nếu không... nếu không Hoàn nhi sẽ bỏ mặc sư tôn!"

Sư tôn bật cười, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
"Nghe Hoàn nhi cả."

....

Có lẽ là do quá mệt, Dao Hoàn nói chuyện được một lúc bèn ngủ thiếp đi.

Đến khi trời sụp tối, nàng mới mơ màng thức dậy, thấy chân tay đã có lại chút sức lực, vô cùng vui mừng.

Dao Hoàn chậm rãi đứng dậy, đang định tìm xem sư tôn ở đâu, bỗng chợt sững người ra, ngây ngẩn nhìn bức tranh ở góc tường.

Bức họa của Bích Dao đã được gỡ xuống, thay vào đó là bức tranh khác. Khung cảnh trong tranh là thư phòng của gian trúc viện này, nơi sư tôn thường dạy nàng viết chữ. Tranh vẽ một bạch y tiên nhân đang ngồi bên án thư viết chữ, thiếu nữ áo xanh tựa đầu vào vai người ngủ thiếp đi. Chỉ vài nét đan thanh đơn sơ, lại khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ.

Thoạt nhìn, thiếu nữ trong tranh trông rất giống Bích Dao kia. Nhưng Dao Hoàn vừa nhìn đã biết, người đó là nàng.

Có một ngày nọ, sư tôn dạy nàng viết chữ, nàng lười biếng ngủ thiếp đi trên vai sư tôn. Đến khi thức giấc, sư tôn vẫn lặng im ngồi đó, không hề dịch chuyển, cũng không nhúc nhích, chỉ sợ làm nàng tỉnh giấc.

Dao Hoàn còn đang ngây ngẩn bần thần, từ sau đã có người vòng tay qua eo ôm lấy nàng.

"Hoàn nhi thích không?" Người đó kề bên tai nàng, khẽ hỏi.

Dao Hoàn chỉ thấy mũi cay xè, cổ họng nghèn nghẹn, hỏi:
"Sư tôn... vẽ khi nào vậy?"

Sư tôn mỉm cười, nhéo chóp mũi nàng một cái, đáp:
"Hôm đó có nha đầu lười ngủ gật, vi sư vốn định vẽ lại làm bằng chứng phạt một phen, cuối cùng lại không nỡ."

Dao Hoàn đỏ bừng hai má, hừ một tiếng, bảo:
"Sao sư tôn không treo ngay lúc đó, mà bây giờ mới treo lên?"

Nàng đơn thuần, nhưng không ngốc, không dễ dàng bị lừa gạt, luôn bắt được trọng điểm để hỏi.

Sư tôn thở dài, nói:
"Nếu lúc đó để nàng trông thấy, đời nào lại chịu xuống núi xuất giá?"

Dao Hoàn tủm tỉm cười, hỏi:
"Vậy bây giờ Hoàn nhi không cần xuất giá nữa sao?"

Sư tôn lại thở dài, khe khẽ thì thầm:
"Tính tình ương ngạnh như vậy, ngoài vi sư ra còn ai chiều chuộng được nàng? Không gả cho vi sư thì còn gả cho ai?"

Dao Hoàn không đồng tình, cãi lại:
"Ai nói không có ai? Chẳng phải còn Lương công tử nguyện lòng cưới Hoàn nhi đó sao?"

Sư tôn nhíu mày, giọng lạnh đi ba phần, bảo:
"Sau này đừng nhắc tới họ Lương kia nữa, vi sư không thích."

Dao Hoàn phụng phịu nói:
"Sư tôn nhớ nhung Bích Dao thì được, lại không cho Hoàn nhi nhắc tới Lương công tử, thật là không công bằng!"

Sư tôn cười khổ, chợt hỏi:
"Hoàn nhi, có biết vì sao tên nàng cũng có chữ Dao, vi sư lại chưa từng gọi nàng là "Dao nhi" không?"

Dao Hoàn ngẩn ra, đúng thật không hiểu lý do.

Sư tôn áp mặt vào cái gáy trắng ngần của nàng, ánh mắt nhu tình như nước, giọng êm như tiếng đàn, nói:
"Vi sư chưa từng muốn xem nàng là thế thân của Bích Dao. Hoàn nhi chỉ là Hoàn nhi mà thôi."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com