Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quỷ phu - phần I: Trở về Yến Tử ổ

Giấc mộng thứ nhất: Quỷ phu

《Ngôn niệm quân tử

Ôn kỳ như ngọc.》[1]

Phần I: Trở về Yến Tử ổ

Trên mặt Thái hồ ban chiều, vầng thái dương sắp lặn xuống chân trời, để lại những tia nắng le lói nhuộm mặt nước vàng úa. Trời sụp tối rất nhanh, sương xuống dày đặc, khiến không gian trở nên mờ mờ ảo ảo. Bên bến đò, mọi người ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời ngả bóng, liền lật đật neo thuyền lại, lục tục kéo lên bờ, ai về nhà nấy. Mới vừa chạng vạng tối, tất cả nhà chung quanh bến sông đã im ỉm cửa đóng then cài. Từ vài nhà vang ra tiếng tụng kinh gõ mõ đều đều, đều đều như một khúc cầu siêu.

Một chàng thư sinh trẻ tuổi mang gùi sách sau lưng đi tới, thấy cảnh ấy thì lấy làm lạ, nghĩ trong bụng: "Dân vùng này thật sùng đạo quá, nhà nhà đều tụng kinh niệm Phật."

Hắn đi tới bên bờ hồ, thấy một ông lão đang hối hả neo thuyền lên bờ, bèn mỉm cười, cúi người vái chào, nói:

"Tiểu sinh là người Thượng Ngu, từ quê nhà khăn gói đi lên kinh ứng thí, xin nhờ lão bá đưa sang bờ bên kia giúp cho."

Ông lão xua xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, bảo:

"Chàng trai trẻ, ta khuyên cậu đợi một đêm đi, sáng mai hãy lên đường, trời tối đừng có mà đi sang bên kia, kẻo họa rơi xuống đầu đấy!"

Thư sinh ngạc nhiên, hỏi:

"Lão bá hà cớ lại nói như vậy?"

Ông lão nào có kiên nhẫn giảng giải cho hắn ta, xua tay lia lịa rồi lật đật bỏ đi.

Chàng thư sinh thở dài, nhìn mặt hồ thăm thẳm trước mặt. Bờ hồ vắng tanh, không một bóng người, lấy đâu ra thuyền để đi nhờ sang bên kia? Ngày thi đã cận kề, lộ phí của hắn cũng hết nhẵn, không đủ tiền ở trọ một đêm, tối nay nếu không tìm được thuyền sang bờ bên kia, tới nhà người quen vay chút ngân lượng, thì cũng không biết phải tá túc ở nơi nào.

Đương lúc ấy, có tiếng mái chèo khua nước tới gần. Trên mặt hồ văng vẳng một tiếng ca mềm mại ngọt ngào, lãng đãng:

"Yên lung hàn thuỷ nguyệt lung sa,

Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.

Thương nữ bất tri vong quốc hận,

Cách giang do xướng "Hậu đình hoa." [2]

Chiếc thuyền nhỏ dần dần hiện ra trong sương khói, đầu thuyền buộc một ngọn đèn lồng leo loét, trên thuyền có một thiếu nữ, nàng vận một bộ xiêm y màu ngó sen tha thướt tựa mây trời, vừa nhịp nhàng khua mái chèo, vừa cất giọng hát du dương.

Thư sinh trông thấy nàng, vui mừng gọi lớn:

"Vương cô nương! Vương cô nương!"

Thiếu nữ nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn, đợi đến khi thấy rõ mặt hắn, nàng mới vội vàng tấp thuyền vào bờ, hỏi:

"Trương công tử? Sao công tử còn ở đây? Không phải huynh lên kinh ứng thí sao?"

Hóa ra, thiếu nữ này từng có duyên gặp thư sinh một lần. Mấy ngày trước, nàng đánh rơi ngân lượng ở Thượng Ngu, cũng may nhờ vị thư sinh này nhặt trả lại cho nàng, nàng mới có lộ phí đi tới Cối Kê này.

Trương Thiếu Khanh ngượng ngùng gãi đầu, đáp:

"Hôm kia tại hạ gặp một ông lão bị bệnh nặng trên đường, đã tặng hết lộ phí cho ông ấy, không có tiền đi xe ngựa, cho nên bây giờ mới tới được đây. Nếu đi bộ như thế này, không biết bao giờ mới đến kinh thành, tại hạ muốn đi thuyền sang bờ bên kia của Thái hồ, vay mượn người quen chút ít tiền, nhưng không rõ tại sao không thuyền gia nào chịu đưa tại hạ sang đó trong đêm. Vương cô nương sống ở đây từ nhỏ, chẳng hay có biết vì sao hay không?"

Thiếu nữ họ Vương lắc lắc đầu, khẽ nói:

"Tuy ta lớn lên ở nơi này, nhưng từ nhỏ chỉ quanh quẩn ở trên Yến Tử ổ, không thường xuyên vào bờ. Ta cũng không tìm được thuyền, cho nên mới mua lại cái thuyền này, tự mình chèo đi. Hay là công tử lên thuyền, ta đưa huynh đến Yến Tử ổ ở tạm một đêm, ngày mai lại cho người đưa huynh sang bờ bên kia."

Trương Thiếu Khanh vội khoát tay, bảo:

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, tại hạ cùng cô nương cô nam quả nữ, nếu ngồi cùng thuyền chẳng phải là không hợp lễ giáo hay sao? Huống hồ còn người thân của cô nương, tại hạ tự ý đường đột đến đó, sẽ làm cô nương khó xử..."

Vương cô nương mỉm cười, nói:

"Ta là nữ nhi nhà thương nhân, không biết nhiều lễ nghi như vậy. Ở Yến Tử ổ chỉ có biểu ca của ta, huynh ấy là người ôn hòa dễ gần, nhất định không để ý đâu, huynh đừng lo, lên thuyền đi."

Trương Thiếu Khanh chần chừ một lúc, cuối cùng mới bước lên thuyền, còn cố ý ngồi ở vị trí sát mép thuyền, cách nàng xa nhất có thể.

Vương cô nương cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không trêu y, lại tiếp tục khua mái chèo. Chiếc thuyền con rời bến, chầm chậm đi vào hồ nước mênh mông không thấy bờ. Bấy giờ, trời đã tắt nắng hẳn, cả một vùng sông nước chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn lồng leo loét soi đường, thiếu nữ lại dễ dàng nhận ra lối đi. Trương Thiếu Khanh thấy vậy, không khỏi buột miệng tán dương:

"Thái hồ mênh mông như vậy, cô nương lại vẫn không bị lạc đường trong đêm tối, trí nhớ thật là tài tình!"

Vương cô nương khẽ cười, nói:

"Từ nhỏ ta đã sống ở đây, đương nhiên là quen thuộc đường lối như lòng bàn tay. Nếu nói về trí nhớ, ta còn thua xa biểu ca, huynh ấy vừa nhìn qua bất cứ thứ gì cũng có thể nhớ kỹ, là kỳ tài hiếm gặp trên đời!"

Trương Thiếu Khanh nhìn thấy vẻ mặt tự hào của nàng khi nhắc tới vị biểu ca kia, liền hiếu kỳ, hỏi:

"Biểu ca của cô nương hẳn là rất tài giỏi?"

Thiếu nữ gật gật đầu, mỉm cười bảo:

"Tất nhiên rồi, biểu ca của ta là người giỏi nhất, cũng là người tốt nhất trên đời. Đáng tiếc... Biểu ca từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân, sức khỏe không tốt... Mấy năm nay không gặp, không biết bệnh tình của huynh ấy thế nào..."

Nói đến đây, giọng của thiếu nữ bỗng chùng xuống. Nàng với biểu ca là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên cạnh nhau trên Yến Tử ổ. Ba năm trước, phụ thân đến đưa nàng về Thượng Ngu. Sau đó, chiến loạn xảy ra, nàng cũng không có cách nào gửi thư liên lạc với chàng, trong lòng rất lo lắng. Phụ thân qua đời, nàng cũng chỉ còn một mình chàng là thân nhân, thế nên quyết định bán đi gia sản, tìm đến Cối Kê này chăm sóc biểu ca.

Trương Thiếu Khanh thấy vẻ buồn rầu của nàng, an ủi:

"Người tốt sẽ có kết cục tốt, cô nương đừng lo lắng."

Vương cô nương gật gật đầu, lại chuyên tâm chèo thuyền.

Độ chừng nửa canh giờ sau, nàng đột nhiên reo lên:

"Đến rồi! Trương công tử, phía trước chính là Yến Tử ổ!"

Thái hồ rộng lớn mênh mông, trong lòng của nó có cả trăm đảo lớn nhỏ, mà Yến Tử ổ là một trong những đảo lớn nhất, nằm ở giữa hồ, rất khó tìm đường đến đây.

Trương Thiếu Khanh theo tầm mắt của nàng, nhìn thấy một hòn đảo hiện ra trong sương mờ. Không rõ phải chăng là ảo giác, hắn luôn cảm thấy hòn đảo này có gì đó quạnh quẽ âm u, không có chút sinh khí, chẳng giống như một nơi có người ở.

"Vương cô nương, cô có đi nhầm hay không? Nơi này vắng lặng như vậy, không giống như có người." Hắn do dự quay sang hỏi nàng.

Thiếu nữ họ Vương lắc lắc đầu, khẳng định chắc nịch:

"Ta lớn lên ở đây từ nhỏ, sao mà nhầm được! Biểu ca vốn thích an tĩnh, có lẽ vì thế nên gia nhân không dám làm ồn thôi."

Nói đoạn, nàng tấp thuyền vào đảo, neo thuyền lại, sau đó cầm lấy đèn lồng, bước lên bờ.

Trương Thiếu Khanh trông thấy nàng bước đi, chỉ đành theo phía sau. Ban đêm, sương xuống dày đặc, phủ mờ lối đi, may là nàng rất thông thuộc từng ngóc ngách trên đảo, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa một tòa nhà lớn. Cổng lớn vẫn đóng im ỉm, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng leo loét tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Trương Thiếu Khanh bỗng nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt qua sóng lưng, hắn rùng mình một cái, hỏi nàng:

"Vương cô nương, cô có cảm thấy lành lạnh không?"

Thiếu nữ thản nhiên nói:

"Ở đây bốn bề là nước, đương nhiên ban đêm sẽ lạnh rồi."

Nàng vừa nói, vừa đưa tay đẩy cửa bước vào.

Cửa không khóa, nàng vừa đẩy nhẹ, nó đã kẽo kẹt mở ra. Thiếu nữ thầm nghĩ, chắc là gia nhân lại quên khóa cửa, thật là đãng trí mà.

Bước vào bên trong, chỉ thấy cả một tòa phủ đệ im lìm chìm trong bóng tối. Trương Thiếu Khanh run lên một cái, bỗng nhiên nảy sinh ý muốn bỏ chạy.

Thiếu nữ họ Vương kia lại không hề sợ sệt, nói:

"Chắc biểu ca đã đi nghỉ, huynh ở đây chờ ta, ta vào trong tìm biểu ca."

Trương Thiếu Khanh vừa nghe vậy, đã hốt hoảng nói:

"Ta đi với cô!"

"Biểu ca không thích gặp người ngoài, để ta vào báo trước một tiếng, huynh chờ một chút, ta sẽ trở ra ngay." Thiếu nữ lắc đầu từ chối, sau đó nhanh chóng bước vào trong gian chính viện, bóng nàng thoáng chốc đã khuất dạng.

Trương Thiếu Khanh chỉ còn một mình trơ trọi, đối mặt với bóng tối mịt mùng kia, trong lòng vừa sợ vừa run, chỉ biết lầm rầm đọc kinh niệm Phật.

Thiếu nữ đi đến trước cửa một gian phòng, vui mừng gọi:

"Biểu ca! Biểu ca! Mật Nhi trở về rồi!"

Chẳng có ai đáp lời nàng.

Thiếu nữ lấy làm lạ, đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om om, chỉ có ngọn đèn lồng của nàng soi sáng. Đột nhiên, một cơn gió lướt qua, thổi tắt đèn lồng. Cùng lúc đó, có đôi tay bất chợt ôm lấy nàng từ phía sau.

Thiếu nữ giật mình, đánh rơi đèn lồng.

Đến khi quay đầu nhìn lại, lờ mờ nhìn thấy dung mạo người phía sau kia, nàng mới thở ra một cái, hờn dỗi nói:

"Biểu ca, sao huynh không thắp đèn? Lại còn dọa muội nữa!"

Nàng với tay thắp lên một ngọn đèn dầu. Ánh sáng dần lan tỏa khắp căn phòng, cũng soi rõ dung mạo của nam tử đang ôm lấy nàng. Chỉ thấy chàng ta mặt như quan ngọc, bạch y tựa tuyết, mái tóc đen óng buông dài xuống lưng, tuy thần sắc có phần tái nhợt bất thường, vẫn là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong, đẹp như một áng thơ cổ.

Chàng ôm lấy nàng, khẽ nói:

"Mật Nhi, cuối cùng muội cũng về rồi."

Vương Mật Nhi gật gật đầu, mỉm cười nói:

"Muội về rồi, sau này không đi nữa."

Nói đoạn, nàng đỡ chàng đến bên giường, lo lắng hỏi:

"Bệnh tình của biểu ca đã đỡ hơn chưa? Mấy năm nay muội viết thư gửi cho huynh, nhưng vẫn không chuyển đến nơi này được, muội lo lắm."

Biểu ca xoa đầu nàng, khẽ cười, đáp:

"Bệnh của ta đã không sao, muội đừng lo lắng."

Vương Mật Nhi lấy từ tay áo ra một lá bùa nhỏ, vui vẻ bảo:

"Lá bùa bình an này muội xin ở Hàn San tự, biểu ca mang bên người đi, sẽ được an khang đó!"

Biểu ca thoáng nhíu mày, nhưng thần sắc rất nhanh đã khôi phục như thường. Chàng khẽ ho, nói:

"Trong bùa này có trầm hương, bệnh của ta mà ngửi thấy trầm hương thì lại trở ho."

Vương Mật Nhi nghe vậy, vội ném lá bùa sang một bên, nói:

"Vậy thì không cần nó nữa."

Nói đoạn, nàng đứng dậy muốn rót một tách trà cho chàng, nhưng ấm trà lại cạn khô. Nàng lẩm bẩm:

"Gia nhân làm sao vậy, trà hết rồi cũng không nấu ấm mới cho huynh..."

Biểu ca cười cười, nói:

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta cũng không thấy khát. Mật Nhi ngồi xuống đây đi."

Nàng nghe lời, ngồi xuống mép giường, vốn muốn nắm lấy tay biểu ca, nào ngờ đầu ngón tay vừa chạm vào bàn tay chàng đã thoáng rụt lại.

Nàng hoảng hốt, hỏi:

"Biểu ca, sao tay huynh lại lạnh như vậy?"

Trong trí nhớ của nàng, biểu ca cũng giống như cái tên của chàng vậy, Mộ Ôn Ngọc, ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.

Tại sao hôm nay, bàn tay của chàng lại lạnh lẽo như băng?

...................

*Chú thích:

[1] Trích trong bài "Tiểu nhung 1" của Kinh Thi, có nghĩa là:

"Nói rằng ta nhớ người quân tử

Chàng ôn hòa ấm áp như ngọc."

[2] Bài "Bạc Tần Hoài" của Đỗ Mục, Trần Trọng San dịch thơ:

"Khói trùm nước lạnh, trăng lồng cát,

Thuyền đậu Tần Hoài, cạnh tửu gia.

Cô gái không hay buồn nước mất,

Bên sông còn hát "Hậu đình hoa"."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com