Đoản 14: Nhớ
"Ở nhà ngoan nhé, anh đi hai tuần thôi rồi sẽ về với em."
Tôi gật đầu rồi nhón chân lên chỉnh lại cổ áo cho anh sau đó kiểm tra hành lí của anh thêm một lần nữa. Anh người yêu của tôi rón rén lại gần rồi ôm lấy tôi từ sau lưng, gác cằm lên vai tôi, nhỏ nhẹ nói:
"Đừng có nhớ anh quá đấy nghe chưa? Đợi đến khi anh sang Mĩ rồi anh sẽ gọi cho em."
Tôi phì cười, giơ tay lên vuốt ve gò má của anh. Người này nói tôi đừng có nhớ anh quá nhưng lại cứ làm ra mấy hành động làm tôi lưu luyến không muốn để cho anh đi. Tôi nói với anh:
"Em có như anh đâu mà."
Đợt trước tôi được cấp trên cử sang thành phố bên cạnh có ba hôm thôi mà anh rối rít hết cả lên. Nếu không phải cũng đang có dự án lớn thì anh còn định xin nghỉ phép để đưa tôi đi. Mà cuối cùng anh cũng có ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi đâu mà. Anh vừa làm xong dự án liền chạy sang chơi với tôi.
Hình như người này coi tôi như là cuộn len còn bản thân mình là con mèo ấy. Cứ thấy cuộn len là con mèo liền vồ vập lao tới.
Tôi cười hạnh phúc rồi quay sang hôn nhẹ lên cánh môi của anh. Đang tính quay đi thì một bàn tay to lớn giữ lấy gáy của tôi, ép tôi quay trở lại. Hai đôi môi ấm nóng chạm nhẹ vào nhau sau đó quấn quýt không rời. Hôn được một lúc anh người yêu luồn tay vào sờ eo tôi rồi xốc áo lên của tôi lên. Anh thở dốc, mặt đỏ ửng, nói nhỏ:
"Em làm anh không muốn đi nữa rồi, bắt đền đấy."
Tôi cốc vào đầu anh một cái sau đó ngăn cái tay hư đang muốn làm loạn kia lại.
"Anh đừng có mà ăn vạ, không cho nghịch nữa, sắp tới giờ ra sân bay rồi đấy."
Anh dừng tay lại sau đó nhấc bổng tôi lên, cắn vào cổ tôi một cái rồi mới chịu đi.
Tôi xoa xoa cổ, nhìn theo anh rồi mắng yêu:
"Chỉ biết bắt nạt em thôi!"
Đợi cho đến khi anh ra đến sân bay, gọi điện báo cho tôi thì tôi mới đi ngủ. Mấy ngày nay tôi tất bật ngược xuôi chuẩn bị cho anh, cả người mệt rã rời. Tôi thở phào, cuối cùng thì tôi cũng có một giấc ngủ ngon lành. Tôi ngủ một mạch từ chiều tới tận tối. Lúc phố đã lên đèn tôi mới mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc. Tôi vừa mới ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường thì có người gọi vào số điện thoại của tôi.
Người gọi đến là mẹ chồng tương lai của tôi. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của mẹ, bà khóc nấc lên, nói chữ được chữ không. Tôi an ủi bà:
"Mẹ đừng rối, bình tĩnh nói cho con nghe có chuyện gì."
"Con... Con sang nhà... Nhà mẹ đi đã rồi nói... Hu hu."
Tôi vội vã mặc áo khoác rồi lái xe sang nhà bà ấy. Bố của người yêu tôi mất sớm, anh ấy được một tay mẹ nuôi lớn. Bà ấy cũng là một người có tư tưởng hiện đại, sau khi biết con trai mình là người đồng tính bà ấy không chửi mắng anh một lời. Ngày đầu tiên tôi ra mắt nhà người yêu bà ấy cũng rất niềm nở chào đón và đối xử với tôi rất tốt. Vậy nên tôi rất quý người mẹ chồng tương lai này.
Lo lắng bà xảy ra chuyện, lòng tôi nóng như lửa đốt, phóng xe như bay tới nhà mẹ anh. Vừa mở cửa tôi đã thấy mẹ anh nằm vật vã trên sàn nhà, khóc nấc lên. Tôi chạy nhanh đến đỡ bà dậy, vừa an ủi vừa hỏi han:
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa mà. Có chuyện gì xảy ra ạ?"
"Máy bay... Máy bay của Tử Niên... Rớt rồi."
Tim tôi nhói lên, tôi có cảm giác nó đã ngừng đập. Cả người tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng. Bên tai vẫn vang lên tiếng khóc xé ruột xé gan của mẹ. Tôi cười cười nhưng mắt mở to, từng hạt nước mắt to tròn rơi xuống. Tôi nói với mẹ bằng cái giọng khàn khàn:
"Mẹ đừng có trêu con như vậy chứ, con đau lắm."
Bà không nói gì cả, dựa vào người tôi rồi ngất đi. Tay tôi run như cầy sấy, đem hết sức lực trong cơ thể ra mới có thể mở điện thoại lên, tìm kiếm tên chuyến bay của anh. Trên màn hình hiện lên thông báo của cục hàng không, thông tin về vụ rơi máy bay. Trong số hơn năm trăm hành khách không có bất kì ai sống xót. Tay tôi buông thõng xuống, điện thoại rơi xuống sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai.
Tôi lắp bắp gọi tên anh: "Tử Niên... Tử Niên..."
Giây phút đó cả thế giới của tôi như sụp đổ. Đau đớn liên tục kéo đến làm tôi không thể thở nổi. Tóc tôi rối bù xù, dính bết vào trên mặt do những hạt nước mắt đang không ngừng tuôn xuống.
Tôi khó chịu lắm, có cảm giác cho dù tôi có khóc hết nước mắt thì vẫn cảm thấy khó chịu.
[...]
Đến tận khi cầm hũ tro cốt của anh trên tay tôi vẫn không thể tin vào sự thật. Tôi chỉ ngủ một giấc thôi mà? Tại sao khi tỉnh dậy anh người yêu của tôi đã biến thành một hũ tro cốt rồi? Chẳng phải anh còn nói tôi phải ngoan đợi anh trở về sao? Tôi ngoan thế này, vậy mà anh lại thất hứa.
Tôi đứng trước mặt đoàn người đến thăm viếng rơi nước mắt. Tôi vốn nghĩ mình là một đứa con trai mạnh mẽ, cái gì cũng có thể vượt qua được nhưng bây giờ, khi thực sự đối mặt với chia cắt sự mạnh mẽ của tôi đã bị đạp đổ một cách dễ dàng. Anh mới đi được bốn ngày thôi mà tôi đã nhớ anh rất nhiều. Tôi không biết sau này tôi phải sống thế nào?
Tôi không thích đi chơi một mình, tôi muốn có người ôm tôi lúc ngủ. Tôi muốn được nghe anh gọi tôi là bé con...
Tôi đang rất hạnh phúc cơ mà? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
Tôi ôm chặt lấy hũ tro cốt của anh như muốn khảm nó vào người mình. Thậm chí còn không cho mọi người đem anh đi. Tôi cứ ôm lấy hũ tro cốt, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
"Tử Niên, anh thật độc ác! Sao anh cứ trêu em vậy? Em hứa em sẽ ngoan mà, buổi tối em sẽ nằm yên không xoay ngang xoay dọc, sẽ hôn anh vào mỗi buổi sáng, sẽ học nấu ăn để chia sẻ với anh... Chỉ cần anh trở về bên cạnh em, cái gì em cũng sẽ làm..."
Tôi gào lên nhưng âm thanh bị nghẹn lại trong cổ họng. Tôi bất lực, cố gắng hét nhưng không thốt lên được bất cứ âm thanh nào cả. Tôi như con cá điên cuồng vùng vẫy trên cát, trong lòng cầu mong một con sóng sẽ đến cuốn tôi đi, giúp tôi thoát khỏi sự bất lực tột cùng này. Nhưng đến cuối cùng lại chẳng có con sóng nào đến hết cả, tự tôi phải đối mặt với tất cả.
[...]
Sau khi chôn cất anh yên nghỉ tôi trở về ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Tôi đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của anh ra rồi chui vào đó. Tôi không khóc nữa nhưng mắt vẫn đỏ hoe, mọi thứ xung quanh bị nhòe đi. Tôi thu người ngồi trong tủ, lấy áo sơ mi của anh chùm lên người rồi nhắm mắt.
Trước đây tôi từng đọc một câu chuyện nói về việc người vợ sống chết không chịu ra khỏi nhà sau khi chồng mất. Hồi đó tôi không hiểu nhưng bây giờ chính tôi đã cảm nhận được cảm giác đó. Cái cảm giác an tâm khi nhìn lại những đồ vật của người mình yêu, thần kinh được thả lỏng khi ngửi thấy mùi của anh ấy.
[...]
Một năm sau khi anh mất, tôi vẫn không thể nào bước ra khỏi bóng tối. Gia đình và bạn bè hết mực khuyên tôi đi tìm hạnh phúc mới nhưng tôi không thể bắt đầu được một mối quan hệ. Tôi không quên được anh.
Tôi cứ sống một mình như vậy. Tôi vẫn ở trong ngôi nhà chung của tôi và anh, vẫn gọi mẹ anh là mẹ. Hằng ngày vẫn sẽ đi làm kiếm tiền sau đó đi du lịch. Tôi đến những nơi chúng tôi từng đến với nhau, chụp những bức ảnh ở đúng vị trí hồi trước chúng tôi từng chụp. Tôi tìm tất cả ảnh của tôi và anh sau đó đóng nó thành album đặt trên đầu giường.
Nhìn bóng dáng cô đơn của mình trong những bức ảnh tôi mắng anh:
"Đồ điêu toa, anh bảo chúng ta sẽ nắm tay nhau đến già cơ mà. Em mới 28 tuổi thôi, vậy mà anh nỡ lòng nào để em cô đơn như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com