Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(26)

"Vương gia, chỉ một năm thôi, ta sẽ rời đi. Lúc đó thiên hạ này tùy chàng định đoạt, vị trí đế hậu cũng tùy chàng. Ẩn nhẫn một chút, thứ gì cũng mặc ý chàng thao túng."

Lúc Thoại Mỹ nói những lời này, nàng đang mỉm cười. Ý cười nhàn nhạt, đẹp đẽ động lòng người.

"Rời đi? Rời đi là không đủ, chỉ có vĩnh viễn biến mất mới khiến ta một lần nữa dám tín nhiệm ngươi."

Thoại Mỹ không hề tức giận, nét cười bên môi sâu thêm một chút, chỉ là ánh sáng trong mắt có chút ảm đạm đi.

Bọn họ từng là một cặp quấn quýt si mê, hiện tại lại đi đến bước đường này. Ai sai ai đúng, ai vô tội ai đáng chết đã không còn quan trọng nữa.

Một năm mà thôi...

Trộm được một ngày, liền thoả mãn một ngày.

"Một năm sau, ta tuyệt đối sẽ tuân thủ hứa hẹn, triệt để biến mất khỏi tầm mắt của vương gia."

Kim Tử Long nhíu mày nhìn nàng, hắn biết nàng là một nữ tử không theo lẽ thường. Nàng quật cường ngang bướng, truyền thuyết năm xưa một mình dẫn binh mang lương thảo tiếp tế vị biểu ca của nàng bị địch nhân vây hãm ở Bắc Cương đã khiến cả thiên hạ phải kính ngưỡng tôn quý nàng.

Nữ nhi của khai quốc Đại tướng quân, thân sinh dòng dõi võ quan, ngang tàn bất kham, có tình có nghĩa. Những kẻ như vậy, nếu nguyện ý vì ngươi mà liều mạng thì quả thật đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

[...]

Một năm sau.

Kinh thành xôn xao hỉ sự, tam thiếu gia Kim Tử Long cưới nữ nhi của khai quốc Đại tướng quân - Từ Thoại Mỹ làm chính thê.

Đêm động phòng, nến cháy đến sáng, tân lang lại không hề bước nửa bước vào phòng. Thoại Mỹ không giận, nàng vẫn mỉm cười với nha hoàn hầu hạ thay y phục, vẫn dịu dàng hỏi nàng ta vài chuyện lặt vặt trong vương phủ, không rõ là một khuôn mặt trời sinh biết cách che giấu hỉ nộ ái ố, hay là thật sự không để trong lòng.

Một năm, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài.

Mùa xuân, Kim Tử Long gặp mặt nàng hai lần. Một lần là hoàng thượng triệu cả hai vào cung, một lần là hắn muốn Từ tướng quân giúp đỡ nên tự mình đến gặp nàng. Dù vậy, bên ngoài vẫn lan truyền tin đồn Kim Tử Long hết mực sủng ái vị chính thê họ Từ này. Thoại Mỹ nghe thấy, ngồi bên cửa sổ ngẩn người rất lâu.

Mùa hạ, mùa hạ... hình như không gặp được. Rõ ràng vương phủ không rộng đến thế, nhưng Thoại Mỹ lại rất ít khi nhìn thấy người đó. Hẳn là ý của hắn.

Mùa thu, nàng đổ bệnh rất nặng. Kim Tử Long đến thăm nàng, hắn mang theo vài chiếc bánh quế hoa cùng vài kiện áo choàng ấm áp. Hắn nói mùa Đông sắp tới phải ra biên cương trấn thủ, nửa thu sẽ xuất phát, dặn nàng bảo trọng. Tiếc rằng, giọng hắn vừa lãnh đạm vừa hờ hững, chẳng giống như thật tâm dặn dò.

Hắn đi rồi, nàng đem bánh quế hoa giấu vào tay áo, không nỡ ăn. Ăn rồi sẽ không còn nữa...

Có lẽ hắn đến đây vì hy vọng nàng đem binh quyền Từ gia giao cho hắn. Con người Kim Tử Long rất có dã tâm, cũng đặc biệt có bản lĩnh, thứ hắn cần sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy, thứ muốn vứt bỏ... sẽ tuyệt không lưu tình.

Thoại Mỹ miên man suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười nhạt. Nàng biết, hắn quên cái hứa hẹn một năm kia rồi. Có lẽ hắn cho rằng đấy chỉ đơn giản là thủ đoạn tiếp cận của nàng, cho rằng nàng vì chuyện năm xưa mà hối hận, muốn chuộc lỗi. Kim Tử Long và nàng từng có một đoạn cố sự, tiếc rằng ai cũng muốn quên, liền dứt khoát không nhắc lại nữa.

Mùa thu trôi qua rất nhanh. Vốn tưởng có thể lén lút trộm thêm một đoạn thời gian. Thế nhưng người đã đi rồi.

Không ai trong vương phủ nhìn ra được sắc mặt vương phi của họ ngày càng tái nhợt bệnh trạng cả. Nàng che giấu rất kĩ, giống như Kim Tử Long năm đó đã nói vậy.

Hắn lúc đó nói...

"Mỹ nhi, nàng lừa gạt thật giỏi..."

Thâm tình dưới đáy mắt rút đi sạch sẽ, lời nói lạnh lẽo mang theo dao găm, ghim sâu vào lồng ngực nàng, càng giãy dụa càng đau đớn.

Một năm đã trôi qua, nói rằng lợi dụng, chi bằng nói Thoại Mỹ đem toàn bộ những thứ bản thân có đều đưa cho hắn, trải đường giúp hắn, để hắn có thể thuận lợi ngồi lên đế vị.

Nợ nần đã trả, ân oán cũng nên tiêu tan.

Nàng đem phong thư bản thân viết cho hắn gửi đến biên cương. Sắp xếp tất cả đã không kịp rời khỏi vương phủ nữa...

Phong thư ấy, cùng với tin tức vương phi bệnh nặng qua đời đến biên cương cùng một lúc.

Ly rượu trong tay Kim Tử Long rơi xuống, vỡ nát, vang lên một tiếng bén nhọn chói tai. Chinh chiến một đời, tin tức động trời thế nào cũng có thể vững vàng bình thản. Thế nhưng hiện tại, hắn không nhịn được mà run rẩy hai tay...

Không thể nào...

Người như Từ Thoại Mỹ, có thể chết vì quốc gia, chết vì thân nhân, nhưng tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một trận phong hàn mà qua đời...

Một nữ tử quật cường ngang tàn, đau đớn sợ hãi đều không rơi lệ, thậm chí đến ái nhân cũng có thể ruồng bỏ...

Làm sao... có thể...

Quá tầm thường!

Nhưng Kim Tử Long lại quên mất, nàng cũng là con người, có máu có thịt, có sinh lão bệnh tử mà con người nên có.

Phong thư từ ngàn dặm xa xôi đưa đến, lại chỉ vỏn vẹn vài con chữ.

"Tử Long, là ta phụ chàng. Sinh sinh tử tử, đời đời kiếp kiếp, nguyện vì chàng mà hy sinh bảo hộ."

Năm xưa, Kim gia bị loạn thần vu hãm, rơi vào cảnh tù đày lao ngục. Là Thoại Mỹ nàng hứa với Kim Tử Long, sẽ cứu lấy thân nhân của hắn, rửa sạch oan khuất cho Kim gia. Thế nhưng, thứ hắn chờ được lại là tin tức nàng đã rời khỏi kinh thành, dẫn quân đến Bắc Cương, cứu lấy biểu ca đang gặp nguy hiểm của nàng.

Hắn thì sao?

Hắn bị lãng quên rồi, bị vứt bỏ rồi. Giao ra tín nhiệm cùng tín ngưỡng, bị trả về là dối trá cùng lừa gạt trắng trợn.

Đợi Thoại Mỹ trở về, phụ mẫu Kim Tử Long đã vì cực hình tàn khốc mà qua đời. Hai ca ca của hắn không chịu nổi sự chà đạp khinh nhục ấy, dứt khoát tự sát chứng minh trong sạch. Cả một gia tộc, cứ thế bị giày xéo đến chật vật khổ sở.

Thoại Mỹ trở về rồi, nàng đem nhục nhã của Kim gia rửa sạch, thế nhưng Kim Tử Long lại hận nàng. Mà bản thân nàng, khi đến biên cương tìm gặp hắn, không cẩn thận bị kẻ khác hạ độc. Độc này không khiến nàng phải chịu đựng đau đớn giày vò, thế nhưng lại lặng lẽ phá hủy thân thể của nàng, bào mòn sinh mệnh, không quá một năm liền chết.

Thoại Mỹ biết, là nàng phụ hắn. Cho nên nàng dùng một năm cuối cùng ấy, tặng hắn những thứ tốt đẹp nhất mà nàng có.

Kim Tử Long trong đêm cưỡi ngựa trở về, hành trình gần nửa tháng bị hắn rút ngắn chỉ còn ba ngày. Nhìn thấy thi thể lạnh như băng, lại nghe vị biểu ca kia kể về việc nàng trúng độc, Kim Tử Long ngây người đứng đó, khuôn mặt tái nhợt.

"Mỹ nhi, nàng... quả thật rất giỏi lừa gạt. Một năm? Một năm! Như thế nào là một năm?"

Một câu này, giống hệt năm xưa Kim Tử Long châm chọc bật cười mà nói ra, từng tiếng âm trầm gằn bên tai nàng.

Hắn ở giữa linh đường vừa khóc vừa cười.

Khóc đến chật vật, tang thương.

Cười đến run rẩy, điên cuồng.

Ai sai ai đúng, ai lừa gạt ai thống khổ, ai phụ lòng ai, lại là ai vì ai mà hy sinh... tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #longmy