Nỗi oan giết chồng [5+6+7+8+9]
Nỗi Oan Giết Chồng (H+++)
Chap 5:
"Bỏ ra tôi muốn uống sữa!"_hắn trợn mắt ra lệnh cho cô.
Tịch Nhã lắc đầu không chịu nghe theo, lỡ như có ai thấy thì phải làm sao?:"Làm gì có sữa mà uống! "
Hàm Triết đang vui bỗng tức giận, kéo tay cô ra choàng vai mình, còn hắn thì chòm đầu tới dùng miệng mút lấy ngực cô, không thương tiếc cắn lên nụ hoa đang nhô trong miệng mình.
"Ưm... "
Tịch Nhã đưa tay đẩy đầu hắn ra nhưng Hàm Triết vẫn cứ như thế mà thỏa thích mút, hắn hút bầu ngực cô vào sâu trong miệng như đứa trẻ thèm sữa mẹ mình. Hắn liếm quay vùng đẫy đà trắng trẻo, mịn màng. Tay kia luồn qua khe nách cô bóp nắn bầu vú còn lại.
Ở phía dưới mật dịch của Tịch Nhã bị khiêu khích tiết ra rất nhiều, ướt cả quần tây của hắn.
Tịch Nhã xấu hổ cắn răng khóc, cô tại sao không thể mạnh mẽ để chống lại Hàm Triết cơ chứ? Cả đời này phải chịu hắn khuất phục sao?
Hắn nhả ngực cô ra, dính đầy nước bọt của mình liếm xuống bụng cô. Ngón tay rút ra đâm vào liên tục, bắt buộc cô phải rên lên thành tiếng:
"Ưm... Ngô... Đừng mà... Ư... "
"Hàm Triết.... Ân... Ưmmmmm....Ooooo dừng lại đi... "
"Chị dâu không dừng lại được, tôi sẽ làm cho chị sướng hơn."_hắn thả cô xuống đất, tay vẫn giữ trong âm đạo của cô tăng lực tay nhanh hơn đưa cô lên cao trào.
"Chị hút tôi chặt quá! Tay thôi mà, thả lỏng để tôi làm chị thích nào?"
Tịch Nhã chịu không được cơ thể truyền đến khoái cảm điên dại từng tế bào, cô ngửa mặt bị dục vọng chiếm lấy, điều khiển mà ngây ngất rên rỉ, đón nhận. Cô ôm chặt cánh tay hắn, cơ thể đã gần lên đỉnh, ưỡn ẽo theo hai ngón tay của hắn lên xuống. Đến khi sự tê tái, sung sướng nhất lây lan khắp cơ thể, dục vọng từ âm đạo bị đẩy lên đến đỉnh. Cô co giật liên tục hét lên một tiếng:
"A! "
"Chị dâu thích lắm sao? "_Hàm Triết ôm lấy cô, sợ cô bị mềm nhũn mà té xuống đất.
Tịch Nhã gục mặt lên vai thở hơi nóng vào cổ hắn, Hàm Triết thì thào vào tai của cô:
"Cởi quần cho tôi! "
Còn lân lân dục vọng trong người, phía dưới cô tham lam muốn được thỏa mãn nên đã dễ dàng để cho bị dụ dỗ vào bẫy. Hắn cầm tay cô, cô liền cởi khoá sau đó là quần tây của hắn, chỉ còn lại quần nhỏ mà thôi. Cô quỳ rập xuống đất vẻ mặt mê muội nhìn hắn, hắn giữ chặt đầu cô, ép cô nhìn vật nam tính kia sớm đã dựng đứng lên trong quần thành cái lều.
Tịch Nhã giật mình hoảng hốt muốn bỏ chạy, nhưng Hàm Triết sớm đoán được hắn lôi cô lên, xoay người cô quay lưng với mình, bắt Tịch Nhã chống tay lên bàn.
Hắn kéo quần xuống giữa chừng, đánh lên mông cô chát...chát... Ái muội nói:
"Chị dâu hôm nay cho tôi chơi phía sau. "
"Không... Đừng mà... "_Tịch Nhã sợ đau nữa lắc đầu kháng cự, nhưng vô ích hắn tách chân cô dạng ra hướng tới cái lỗ nhỏ, đâm mạnh vào khiến cô cứng ngắt người hút chặt.
"A! "
Hàm Triết tắc lưỡi gầm lên một tiếng :"A! "
Hắn cực kỳ thỏa mãn ôm chặt eo cô, đợi cô thả lỏng mới bắt đầu vận động, tay đưa lên phía trên nắm ngực cô xoa nắn đủ hình dạng, phía dưới không ngừng ra vào khiến Tịch Nhã ngây dại.
"Ưm đừng...ư trướng quá... ư...ân..."
"Ngô... Hàm Triết chậm thôi... A... Đau... ư...ư... ân... "_Tịch Nhã khó khăn đứng vững hai chân, phía sau hắn cứ mạnh mẽ đâm vào khiến cô khó chịu vô cùng.
Hàm Triết rất thích hôn lên cổ cô hắn dùng lưỡi liếm mút gặm cắn khiến cô tê tái, đau đớn, ướt át kích thích Tịch Nhã rên rỉ không ngừng, cô lại chịu đựng hắn hành hạ thêm lần nữa trong ngày.
"Chị dâu miệng trước, miệng sau của chị cái nào cũng chặt, khiến tôi sung sướng quá. Thích lắm! "
"Ư... Ưm... Ư.... Oooooooo... Ưmmm... "
"Tiếc cho anh hai tôi bỏ tiền ra mua mà không hưởng được chị, chị là của tôi. "_Hắn tà ác nói khiến cho cô càng thấy tội lỗi, nó bao lấy cô không dứt hắn không cho cô đường lui nào.
Tịch Nhã lắc đầu chống cự, hắn lại nhấp vào vài cái phát ra âm thanh dâm dục... Phạch Phạch... Đầy xấu hổ trong đêm tối.
"Ngô... Đừng nói... Ưm... Ư ư ư.... Nhẹ thôi... Ư...ư...ân... "
***
Chap 6
Hôm sau cơ thể Tịch Nhã ê nhức, cố gắng chống đỡ để đi xuống nhà ăn sáng. Cô sợ nếu cô không ăn thì Hàm Triết sẽ lại hành hạ cô, cô không muốn bản thân mình bị hành hạ thêm nữa. Dù cô không thể ngăn cản việc dâm loạn kia xảy ra, nhưng ít ra có thể kiềm hãm nó vài lần.
"Thiếu phu nhân người tỉnh rồi ạ! Đây là súp cua của người, cả sữa tươi nữa ạ. Thiếu gia đã dặn người phải ăn cho hết, nếu không ngài ấy sẽ phạt. "
Mặt của Tịch Nhã mỏng manh nhanh chóng đỏ lên, người hầu trong nhà hầu như ai cũng biết chuyện đáng ghê tởm của bọn họ rồi, cô thật xấu hổ không dám nhìn ai. Cúi gằm mặt xuống, đưa tay múc súp ăn.
Nhưng Tịch Nhã cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngước mặt lên khó hiểu nhìn người hầu hỏi:"Tại sao lại gọi hắn ta là thiếu gia? Phải là nhị thiếu gia chứ? "
"Thiếu phu nhân đó là ý của thiếu gia, người bảo đại thiếu gia chết rồi không cần gọi danh để phân biệt. "_ người hầu nán lại giải thích cho cô.
Tịch Nhã chỉ khẽ cười khinh một cái, hắn là muốn tôn bản thân mình lên sao? Ngay cả anh trai mà hắn cũng không tha, hắn muốn cướp đi của tất cả của anh trai mình hay sao?
Lúc mà chồng cô còn sống, dù chỉ ở đây có hai tuần là anh ấy mất. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự chèn ép của Hàm Triết lên chồng mình. Dù là anh trai nhưng Hàm Trác cũng phải nhún nhường hắn mười phần, dường như mọi thứ đều là Hàm Triết quyết định từ việc ở nhà đến việc lớn trong tập đoàn, Hàm Trác chẳng dám trái ý. Góp ý thì có, nhưng mọi thứ Hàm Triết làm phải công nhận rất giỏi, làm gì cũng chu toàn khó tìm được lỗi sai.
"Được rồi! Mọi người đi làm việc đi!"_ Tịch Nhã nhỏ nhẹ nói cùng người hầu, họ liền lập tức rời đi hết.
Tịch Nhã vô tình liếc mắt thấy ly cà phê chỗ hắn hay ngồi đã nguội, thì không kiềm được mở miệng hỏi:"Hàm Triết sáng nay lại không ăn sáng sao?"
"Dạ đúng rồi ạ! Thiếu gia uống cà phê xong lại đi như mọi ngày."_Người hầu đáp lại câu hỏi của cô, đi lại dọn ly cà phê .
Tịch Nhã lắc đầu khó hiểu, hắn làm việc cả ngày đến tối khuya như thế, lúc nào cũng uống cà phê không ăn sáng sức lực đâu dồi dào vậy? Còn có năng lực mà hành cô cả ngày lẫn đêm, hắn thật ghê gớm là ác ma chứ chẳng phải người rồi.
[...]
Buổi trưa Tịch Nhã ngồi ở nhà, cô ghét không khí ở biệt thự này nhưng mệt mỏi hơn khi cứ phải tự nhốt mình trong bốn bức tường, không khí ảm đạm trong phòng, tự biến mình thành kẻ trầm cảm. Cô ra ngoài phòng ít nhiều cũng trò chuyện với người hầu, dù cô không nói nhiều chỉ có họ kể chuyện cho cô nghe thôi nhưng cũng đỡ hơn ở một mình, cô đơn buồn tủi.
Hàm Triết đột nhiên trở về lúc trưa, điều mà ít ai thấy. Hắn đi vào nhà nhíu mày thấy cô đang ở quét nhà thì đi lại đá cây chổi, tâm trạng không tốt quát:"Sao chị lại làm những việc này? Người hầu đâu hết rồi hả? "
"Cậu... Cậu đừng trách họ, là tôi tự nguyện. Do Ngân cô ấy đau bụng nên tôi quét hộ thôi. "_Cô sợ hắn sẽ trách phạt đám người hầu tội nghiệp nên lên tiếng nói giúp, thật ra cô rãnh rỗi nên mới làm việc, chứ ngồi không rất mệt nha.
Hàm Triết nghe cô nói quan sát ánh mắt cô có gì đó không thật lòng, liền lớn tiếng gọi người hầu:"Tất cả ra đây hết cho tôi nhanh lên! "
Người hầu vội núp sau lưng của bác quản gia đi ra, nữ quản gia đã già bà đứng trước giờ có bị trách cũng không sao, chỉ tội cho những người mới vào làm bị đuổi coi như xong:
"Thiếu gia tha lỗi cho tôi không biết quản lý tốt mọi người, xin lỗi đã để phu nhân quét nhà cậu có trách thì trách tôi đi. "
"Bác Xuân bác không cần che giấu cho họ, ai tên Ngân bước lên một bước cho tôi. "_Hàm Triết liếc con ngươi sắc bén nhìn cả đám người hầu ra lệnh.
Mãi đến hai phút sau mới có một cô gái chậm chạp bước ra, Hàm Triết nhìn cô ta lạnh lùng hỏi:"Tên? "
"Dạ thiếu gia là Lưu Anh Ngân. "_cô người hầu rụt rè trả lời.
"Từ giờ cô không cần làm ở đây nữa!"
"Thiếu gia đừng mà... Tôi còn phải nuôi con tôi nữa, thiếu gia người làm ơn đi... Xin người, thiếu gia đừng mà..."
Nhìn Anh Ngân quỳ xuống chân hắn cầu xin, Tịch Nhã thấy tội nghiệp, có lỗi do cô mà cô ấy bị như vậy nên cũng xin xỏ hắn:
"Hàm Triết cậu đừng trách cô ấy nữa mà, mọi việc là tôi tự nguyện. "
Hàm Triết nhìn sang cô, ánh mắt khó chịu không vui bóp cằm cô:"Chị dám xin tôi? "
"Tôi..."_Tịch Nhã mắt long lanh đưa tay giữ lấy tay hắn, nhưng lực càng mạnh hơn.
"Được! Tôi tha cho cô ta, nhưng còn chị... Tôi sẽ trừng phạt sau. "
Hắn nói xong liền hất tay làm mặt cô quay sang một bên, ai cũng run sợ, Anh Ngân vội vàng thở phào. Từ giờ người hầu tự khắc tránh xa cô, đụng vào cô họ sẽ gặp nguy hiểm nha, được cô giúp không phải may mắn mà là xuôi xẻo.
Hàm Triết lên phòng lấy tài liệu rời đi, Tịch Nhã vẫn đứng đó nhìn hắn lo sợ. Hắn chẳng nhìn cô lấy một cái mà đi thẳng, Tịch Nhã đi lại đỡ Anh Ngân lên nhỏ giọng:"Xin lỗi! "
"Không sao đâu ạ, tôi phải cảm ơn người chứ thiếu phu nhân. "
***
Chap 7:
Buổi tối Tịch Nhã chưa dám ngủ cô chỉ ngồi trên giường lặng yên, không tương tư gì cả. Chỉ ôm gối nhìn về hướng cửa, chờ đợi nó bậc tung ra rồi ác ma sẽ về.
Tịch Nhã liếc mắt nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ tối, mọi hôm như vầy là còn sớm. Hàm Triết hay về sau 11 giờ, công việc hắn không biết sao nhiều như vậy, hắn là một kẻ có thể nói là tham công tiếc việc. Một người như thế không nghĩ lại là ác ma đáng sợ nhất, có phải vì hắn không có nội tâm chăng? Không có tình yêu, cảm nhận chỉ có công việc, cùng áp lực mà thôi.
Cạch.
Tịch Nhã ngước mắt lên nhìn cửa phòng đã mở ra, cô vội đứng dậy nhìn hắn bước vào. Hàm Triết mệt mỏi đưa tay xoăn tay áo lên, nhíu mày nhìn cô:"Chưa ngủ? "
"Tôi đợi cậu! "_Tịch Nhã rụt rè nhìn hắn trả lời, cô cố gắng đứng cho vững không dám lui ra sau.
Hàm Triết đi lại nâng mặt cô lên, lạnh lùng hỏi:"Chị dâu chị đợi tôi về làm gì? Thỏa mãn chị sao? "
Lời nói mỉa mai xem thường từ miệng hắn phát ra, Tịch Nhã nghe rõ cũng chỉ có thể nuốt vào trong, không dám cãi lại, nhưng cô muốn giải thích:
"Không! Chẳng phải cậu nói là cậu sẽ phạt tôi chuyện lúc sáng sao? "
Hàm Triết liền nhớ lại, hắn vốn không định phạt cô hôm nay hắn rất mệt, chuyện kia lại quá nhỏ đi. Hắn cũng không phải loại người thích ức hiếp người khác, nhưng nghe cô nói như vậy thì hắn liền trả lời:
"Oh! Xém tý thì quên, chị..."_Hắn bóp cằm của cô, làm cho cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt hắn không có chút dịu dàng, mà là lạnh ngắt đến vô tình, khiến cho Tịch Nhã chẳng muốn để ý tới, hắn nói tiếp:"Sang phòng làm việc của tôi! "
Hắn buông tay ra đi về phòng của mình, vốn dĩ vào đây là chỉ muốn đến xem cô đã ngủ chưa thôi.
Tịch Nhã mãi hơn 30 phút sau mới đến, cô hít một hơi thật sâu gõ cửa, cốc cốc...
"Vào đi! "
Cô mang một khay cơm bước vào, Hàm Triết nhíu mày vẫn tiếp tục đánh máy tính nhưng lại hỏi cô:"Làm gì thế? "
"Tôi thấy cậu ít ăn sáng, không biết có ăn bên ngoài không nhưng mà cậu cũng hay bỏ bữa, nên tôi nấu cho cậu ít đồ ăn. Cậu ăn đi rồi hãy làm việc tiếp. "_Tịch Nhã cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống sofa đợi hắn.
Hàm Triết dừng tay đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh, con ngươi sắc bén nhìn cô không ngớt. Tịch Nhã né tránh ánh mắt đáng ghét kia đưa tay xới cơm vào bát bưng cho hắn, hắn lại thong thả dựa vào sofa, nghi ngờ hỏi cô:
"Hôm nay tốt như thế có ý gì? Chị đáng ra nên chán ghét tôi lắm chứ? "
Tịch Nhã vẫn cầm bát cơm trên tay, có chút dạn dĩ nhìn hắn trả lời:"Tôi làm vì Hàm Trác, anh ấy bảo tôi phải chăm sóc cậu thật tốt. "
"Anh trai ấy tốt nhỉ? Cho vợ mình chăm sóc em trai cả trên giường luôn sao?"_ hắn cố ý nói như thế cũng chỉ vì muốn khơi lại tội lỗi trong cô.
Tịch Nhã cầm bát cơm tay bắt đầu run rẩy, cô hít thở dồn dập cứ nhắc tới cái chết của chồng mình là cô lại ám ảnh không thôi.
"Đút tôi! "_nhìn sắc mặt cô thay đổi đột ngột Hàm Triết ngắn gọn nói.
Tịch Nhã đưa tay cầm lấy muỗng đút cơm cho hắn, muỗng vừa đưa tới miệng hắn đã hất ra, đá cả khay cơm xuống đất. Xoảng....xẻng... Chang...âm thanh vỡ đồ làm cô sợ hãi, trợn mắt nhìn mọi thứ lộn xộn dưới sàn nhà.
Hàm Triết siết chặt cổ cô, ánh mắt hắn dâng lên tia lửa giận đỏ rực, hắn dữ tợn nói:"Con đàn bà đê tiện! Cô dám dùng chiêu cũ để giết tôi như với anh tôi sao? "
"Ư... Ư... Tô... Tôi không... Không có... "_Tịch Nhã đau đớn giữ tay hắn, cô muốn gỡ nó ra nhưng không được.
Hàm Triết bóp mạnh hơn, lực tay tăng lên gấp hai khiến Tịch Nhã không thể thở nổi nữa, ánh mắt hắn có những tia máu đỏ rõ nét càng lúc càng rực hơn như có ai đốt thêm vào:
"Tịch Nhã cô nghĩ tôi là thằng ngu sao? Anh tôi có thể mù quáng yêu cô, tin cô. Nhưng tôi thì không! "
"Ư... T... Ô...I...không...ư...ô...có..."_ Tịch Nhã cố gắng vùng vẫy hai chân, ra sức lắc đầu. Hàm Triết những lúc như này hắn thật đáng sợ.
Sở dĩ Hàm Triết phản ứng như vậy là vì ngày anh hắn chết, cô đã nấu cho Hàm Trác bữa ăn đầu tiên, khi anh ấy ăn xong liền ngã ra chết tại chỗ. Bác sĩ bảo trong thức ăn có độc càng làm cho Hàm Triết một mực cho rằng cô đã đầu độc anh mình để được tự do, vì thế bây giờ cô nấu ăn lần đầu cho hắn. Hắn càng không nên ăn, dù là một miếng.
Hàm Triết bỏ tay ra nhìn cô vội vàng hít thở lại, cô ôm cổ mình cảm thấy may mắn như được sống lại lần hai.
Tịch Nhã hít thở đã thông liền đứng dậy đi qua dọn dẹp đống đổ nát kia, Hàm Triết tức giận đá mảnh sứ vào người cô, khiến tay cô bị xước dài chảy máu. Hắn thờ ơ không thấy, lạnh lùng nói:"Chị dọn xong thì quỳ trước cửa cho tôi. Chừng nào tôi cho chị đứng, mới được đứng. "
"Được!"_Tịch Nhã nuốt đắng đồng ý với ý lệnh của hắn, cô xoay cánh tay để hắn không thấy chỗ mình chảy máu, ôm khay cơm rời đi khỏi phòng.
***
Chap 8: H+
Hàm Triết ở trong phòng cả đêm, chẳng đối hồi đến cô phải quỳ ngoài kia mệt mỏi, muốn gãy hai chân. Hắn nghỉ ngơi trong phòng làm việc luôn, vì thông với phòng ngủ.
Đến sáng, hắn mới bước ra khỏi phòng sau khi đã tươm tấc quần áo cả rồi, lúc đi qua chỗ tối qua cô nhặt những mảnh sứ vỡ, ánh mắt nhạy bén của hắn vô tình thấy vài giọt máu màu đỏ trên sàn đã khô.
Hắn nhíu mày đi ra mở cửa, cửa vừa hé thì Tịch Nhã đã ngã vào chân của hắn, Hàm Triết trợn mắt ôm lấy cô, vỗ mặt cô sốt ruột:"Tịch Nhã chị sao vậy? Tịch Nhã tỉnh lại cho tôi! "
Hàm Triết ôm cô về phòng, đặt cô nằm lên giường, hắn đưa tay rờ trán cô. Hình như đã sốt rồi thì phải, hắn gọi người hầu mang thuốc lên. Họ nhìn thấy cô nằm yên trên giường, hai đầu gối đã sưng đỏ thì động lòng thương xót, khi sáng họ dậy đã thấy cô quỳ như thế, không biết đã bao lâu nữa.
"Thiếu gia thuốc đây ạ! "
Hắn nhìn khay nhỏ người hầu mang lên có thuốc nước và khăn lau, hắn cẩn thận lấy khăn vắt ráo nước đặt lên trán cô. Lấy thuốc nghiền nát, đổ nước vào cho cô uống. Quản gia thấy tội liền lên tiếng:"Thiếu gia có cần gọi bác sĩ không ạ? "
"Không cần!"_hắn lạnh lùng trả lời, bình thản đứng dậy đi về lại phòng mình.
Lúc hắn rời đi làm, hắn căn dặn người hầu trong nhà:"Lát nữa nhớ cho cô ta ăn biết không."
"Vâng ạ! "
[...]
"Alo thiếu gia! "
Hắn đang bận việc ở công ty hôm nay đột nhiên người hầu gọi như thế, khiến cho hắn khó chịu còn có cảm giác không tốt:"Nói! "
"Thiếu phu nhân đã tỉnh rồi ạ! Cô ấy cũng đã ăn cháo nhưng mà... "
"Nhưng sao? "_Hắn mất kiên nhẫn hỏi, cô ta lại tính giở trò gì nữa đây?
Người hầu nghe giọng hắn có chút sợ hãi trả lời:"Dạ thiếu phu nhân ăn cháo xong lại tiếp tục đến cửa phòng của người quỳ ạ. "
Chưa nghe hắn trả lời chỉ nghe âm thanh tút tút truyền đến trong điện thoại.
[...]
Phải 7 giờ tối hắn mới về biệt thự, người hầu ra nghênh đón hắn sắc mặt ai cũng không tốt. Lúc sáng quản gia gọi còn tưởng hắn sẽ về liền, không ngờ tận bây giờ mới về.
"Thiếu gia! "
Cạch... Cạch... Cạch...
Hàm Triết đi lên lầu, nhìn cô bộ dạng mệt mỏi cố gắng quỳ trước cửa phòng mình. Hắn đi lại, Tịch Nhã biết được người tới, vẫn cúi gầm mặt :"Cậu đã về rồi! "
"Đứng lên đi! "_âm thanh lạnh lẽo ra lệnh cho cô phát ra từ miệng hắn. Hắn không nghĩ cô lại chịu nghe lời như vậy, hay do cô ngu ngốc, đến giờ vẫn còn quỳ.
Tịch Nhã như được cất bớt đi vài phần mệt nhọc, cô chống tay xuống đất từ từ đứng lên đối diện với hắn. Hàm Triết nắm tay cô kéo vào trong phòng, đẩy ngã cô xuống ghế sofa.
Hắn cũng nhanh chóng nằm lên người cô, tìm đến môi cô hôn mạnh bạo xuống, hàm răng trắng sắc nhọn kia không ngừng cắn lên hai cánh môi màu đỏ, cái lưỡi ma quái kia thuần thục đi vào sâu trong miệng của cô, hút lấy mật ngọt bên trong.
Tịch Nhã buông lỏng hai tay mặc kệ hắn muốn làm gì làm, cô đã kiệt sức rồi. Hàm Triết thấy cô nằm yên bất động như khúc gỗ, càng chán ghét. Nhưng cái miệng của hắn lại la liếm xuống cần cổ trắng ngần, gặm cắn như thói quen cho nó trở thành những dấu răng, rỉ máu.
"Ư...đau... "
Nghe Tịch Nhã bắt đầu mở miệng, hắn ngóc đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đầy sự nhẫn tâm . Bàn tay cởi bỏ những cúc áo pijama của cô ra, nhưng do nóng vội mà hắn xé tan luôn.
Xẹt...
Tịch Nhã đưa tay muốn che lại, nhưng bị hắn thô bạo đẩy ra, hắn kéo áo ngực cô đẩy lên trên, bàn tay to lớn cầm bầu ngực cô đưa vào miệng mút.
"Ư... Ưm... "_Tịch Nhã yếu ớt rên rỉ trong miệng, hai chân không thể cựa quậy còn bị hắn đè lên đầu gối rất đau.
Hàm Triết hút ngực cô vào sâu trong miệng mình, bàn tay mò vào trong quần dài của cô, Tịch Nhã khẽ cong chân lên nhưng đau quá lại thẳng ra như cũ, khiến cho động tác tay hắn dễ dàng hơn. Hắn luồn vào luôn trong quần lót của cô, mờ mẫn kích thích âm đạo khô khốc của cô, khiến cô nhăn mặt.
Hắn ngước gương mặt quỷ quyệt của mình lên, Tịch Nhã mở trưng mắt nhìn chầm chầm, hắn bình tĩnh nói:"Chị có biết tại sao tôi giữ chị ở lại không? Có biết vì sao tôi lại giấu bí mật của chị đã giết anh tôi với mọi người không? "
"..."_Tịch Nhã im lặng lắc đầu, cô cũng rất muốn biết lý do đây.
"Đó là bởi vì đối với một kẻ độc ác, mưu hại chồng như chị thì không thể bị trừng phạt dễ dàng được, cho dù là chết. Tôi sẽ hành hạ chị chẳng khác gì địa ngục, tôi sẽ khiến cho chị biết thế nào là sống không bằng chết."
Từng lời nói phát ra từ miệng hắn kèm theo rất nhiều sự giận dữ, cô biết Hàm Triết rất ghét cô, hắn làm sao lại che giấu giùm cô chuyện kia mà không có mục đích được.
Cô nghe tiếng khóa quần tây mở ra, tiếng dây nịt vứt xuống sàn nhà. Tịch Nhã vội nhắm mắt, cô biết con mãnh thú đã thức dậy rồi, nó chuẩn bị ăn cô.
Hàm Triết nhìn hành động của cô, mặt mày nhăn lại, khóe miệng hạ xuống cho thấy hắn đang rất nóng giận, hắn kéo quần cô xuống đặt cự long trước cửa huyệt của cô. Tịch Nhã cảm nhận được nó nhưng tại sao lâu như vậy mà hắn chưa vào? Cô tò mò mở mắt, lập tức Hàm Triết đâm mạnh vào. Khiến cô cong người lên hét lớn:
"A! "
"Chị dâu cảm giác tra tấn như này thế nào? Thích hơn nhiều phải không? "_Hắn cầm ngực cô bóp nắn đủ hình dạng, phía dưới không ngừng ra vào, cửa huyệt cô lại khít, kẹp hắn cực chặt khiến hắn cực sảng khoái.
"Ngô...không đừng mà...ân..."
Nhưng ngược lại, Tịch Nhã phải chịu đau đớn tột cùng, sự hành hạ bằng tình dục này cô thật chịu không được, cô chỉ muốn chết đi mỗi khi hắn đâm vào mà thôi. Cô chán ghét hắn ở trong cơ thể mình, chán ghét đụng chạm của hắn.
Hàm Triết cúi đầu hôn xuống môi cô, đùa giỡn bắt ép môi lưỡi cô day dưa với mình, nước mắt Tịch Nhã bắt đầu rơi xuống trên hai gò má. Hàm Triết nhận thấy nhưng không dừng lại, mà càng khiến những cú nấc vào sâu hơn.
"Ưm... Đau... Quá... Ngô... Ân... Ư..."
***
Chap 9:
Tịch Nhã thức dậy trên sofa của phòng làm việc hắn, trên người chỉ còn chiếc mền bông, quần áo đã bị vứt lung tung rồi. Cô ê ẩm ngồi dậy, xoa bóp cổ và hông mình nhìn Hàm Triết đang mặc áo sơmi.
Hàm Triết biết cô đã dậy, cái liếc mắt cũng không có, lạnh lùng ra lệnh:"Còn ngồi đó làm gì? Qua đây mặc quần áo cho tôi. "
Tịch Nhã ngơ ngác nhìn hắn chưa tiếp thu kịp lời nói, hắn khó chịu gắt:"Chậm chạp quá vậy! Bộ chị chưa từng làm cho chồng mình sao? "
"À! Tôi qua liền! "_Tịch Nhã vội vã lấy quần áo mặc vào, tay chân lượm thượm chạy lại cài áo cho hắn.
Nhìn đôi tay thuần thục mềm mại của cô, hắn cầm lấy đưa lên miệng cắn mút. Tịch Nhã khẽ kêu đau, nhăn mặt không dám rút lại:
"Đau! "
"Cứ đụng vào chị, chị lại kêu đau. Nhàm chán! "_Hàm Triết vứt tay cô một cái mạnh, hắn liếc con người chán ghét nhìn gương mặt mệt mỏi của cô.
"Chị đi về phòng đi! Làm cho tươi tỉnh vào, tôi không muốn thấy bộ dáng nhếch nhát trong nhà tôi. "
Tịch Nhã gật đầu lủi thủi đi về phòng, cô làm vệ sinh xong thay quần áo bộ ở nhà rất giản dị. Tóc búi cao ngồi trước bàn trang điểm cũng chỉ thoa kem dưỡng da, do dự không biết có nên đi xuống hay không.
Nhưng rồi một lúc sau cô lại chỉnh gọn tóc tai đứng dậy mở cửa đi xuống nhà. Cô nhìn thấy Hàm Triết đang lười biếng ngồi uống cà phê, nhẹ nhàng đi lại bên cạnh hắn. Hàm Triết lấy chân đẩy ghế ra cho cô, Tịch Nhã bất ngờ ngượng ngùng ngồi xuống, nhỏ giọng:
"Cảm ơn! "
Hắn thờ ơ đọc báo chẳng thèm để tâm tới cô, người hầu dọn thức ăn ra là bánh mì. Tịch Nhã định ăn một mình lại nhìn hắn, cô do dự lấy bánh mì bỏ thịt hoặc trứng ốp la vào, đặt lên dĩa cho hắn.
Chính mình tự ăn sau, cô ăn rất từ tốn, bình tĩnh. Hàm Triết đưa tay bóc bánh mì bỏ vào miệng, mỉa mai nói cô:"Người hầu làm tôi còn dám ăn! Chị làm tôi sợ chết lắm! "
Tịch Nhã im lặng cúi đầu không dám ngước mặt lên, cô thấy rất xấu hổ. Hắn còn ở trước mặt nhiều người nói như vậy, họ sẽ nghĩ cô như nào đây. Cô đã cố giải thích nhiều lần rồi nhưng hắn vẫn giữ suy nghĩ của mình, không chịu nghe cô. Cô có cố làm gì nữa cũng vô ích.
"Hôm nay cậu không đi làm sao?"_ cô hơi thắc mắc, mạnh dạn mở miệng hỏi.
"Không! Ở nhà hành chị! "_thật ra hôm nay là thứ bảy, mọi hôm hắn muốn làm việc nhưng nay không hiểu sao lại có hứng ở nhà.
Tịch Nhã khó khăn nuốt nước bọt, hắn ở nhà như vậy cô lại phải khổ nữa rồi đây. Hai người ăn xong thì hắn ra bể bơi, cô cũng theo sau. Hôm nay hắn muốn xuống nước bơi lội, thay quần nhỏ rồi nhảy xuống dưới. Nước quăng tung tóe lên trên mặt cô, Tịch Nhã chậm rãi ngồi lên ghế phơi nắng, nhìn hắn vươn tay, sải chân dưới nước. Thân hình cường tráng, làn da màu đồng rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn dù mỗi ngày đều chạm qua nhưng nay cô mới thấy được rõ mắt.
" Tịch Nhã! Chị qua đây! "_Hàm Triết ngôi lên trên, lạnh nhạt gọi cô.
Lời nói luôn thích ra lệnh khiến cô không thể cãi lại, trong lòng thầm thở dài, nhưng vẫn không tình nguyện đi qua. Vừa tới gần bể bơi, Hàm Triết đã đợi sẵn đưa tay kéo chân cô thật mạnh, khiến cô mất thăng bằng mà té xuống nước.
"A.... Ưm... Ưm... "
Cô không biết bơi nắm chặt lấy tay hắn, bị ngộp nước vô cùng sợ hãi. Hàm Triết thấy cô như vậy còn hả hê đứng nhìn, mặc cho cô khó khăn vùng vẫy. Mãi tới lúc cô gần sắp chìm, hắn mới kéo cô lên ôm lấy cô, để cô dựa lên vai mình hít thở.
Tịch Nhã khó khăn hít lấy không khí, cô còn tưởng hắn sẽ để cô chết chứ. Đợi đến khi thở đều trở lại, cô mạnh bạo cắn lên xương vai hắn. Hàm Triết nhíu mày, chút sức đó làm sao khiến hắn đau được chứ. Hắn vẫn ôm cô, thấy sự bạo dạn của cô liền cười cợt:
"Hôm nay còn dám cắn tôi sao? "
Tịch Nhã rụt rè nhìn hắn, giọng yếu ớt biết mình đã sai lầm khi làm vậy liền mở miệng nói:
"Xin lỗi tôi không cố ý! Tại cậu...Cậu rõ biết tôi không biết bơi... Tại sao... Tại sao còn đẩy tôi xuống nước chứ?"
"Dám trách tôi sao? Chị ăn gan hùm à? "_Hàm Triết trợn mắt vẻ mặt hung dữ nhìn cô.
Tịch Nhã lắc đầu không dám nhìn hắn, chỉ im lặng chờ hắn phạt mình. Hắn ôm cô xoay lại để cô lên tay, kiểu tập bơi khiến Tịch Nhã hốt hoảng:
"Cậu làm gì vậy? "
"Tập bơi! Yên đi đừng hư hỏng, tôi thả tay ra đó! "_Hàm Triết hôm nay có lạnh lùng nhưng hình như ôn nhu nhẹ nhàng hơn, hắn chưa hành cô, cô cũng không dám nghĩ hắn sẽ tha cho. Lỡ đâu cuối ngày lại nổi hứng phạt cô thì sao.
Tịch Nhã nằm trên tay hắn, hắn giữ cô tay có chút thả lỏng, nhẹ giọng nói:"Cử động tay chân đi, thấy tôi bơi chưa? Bơi đi! "
Cô cố nhớ lại lúc mà hắn bơi, hai tay chậm rãi vùng vẫy trong nước phối hợp hai chân đập đập. Hắn rất kiên nhẫn để cô bơi đến khi thạo hơn, thì buông tay. Tịch Nhã vẫn hăng hái bơi, đến khi nhìn lại thấy hắn đứng xa mình thì giật bắn người, còn tưởng hắn đang đỡ chứ. Cô vì sợ mà quên mất cách bơi, chìm xuống nước. Hắn thở dài đi qua nắm tóc cô kéo lên, chán ghét nói:"Không có khả năng! "
Hắn ôm cô lên bờ, đi qua ghế nằm Tịch Nhã ngồi co rúm lại tâm tư còn chút hoảng loạn, hắn đưa khăn cho cô, Tịch Nhã đón lấy lau khô tóc cho hắn. Người hầu quét dọn nhìn mà còn tưởng mình bị hoa mắt, thiếu gia nay sao lại nhẹ nhàng như vậy, không hành hạ thiếu phu nhân nữa sao. Mọi lần điều hành hạ đến chết đi sống lại cơ mà, thật là tính khí thất thường.
"Lần sau mua đồ bikini cho chị, chưa thấy ai đi bơi mà mặc pijama cả. "
Tịch Nhã xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm:"Trên người chi chít vết hôn làm sao dám mặc! "
Hàm Triết khó chịu đưa tay bóp cầm cô, Tịch Nhã lo lắng nhìn hắn, ánh mắt hắn khó chịu mở miệng nói:
"Hôm nay chị quá gan rồi đấy! Nói gì cũng chống đối lại tôi. Chị không sợ tôi sao? Hả? "
"Sợ... Sợ... Tôi sợ cậu! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, cậu muốn làm gì làm. Tôi đều nghe theo mà! "_Tịch Nhã vội chỉnh miệng, cô chỉ sơ ý nói thôi không ngờ chọc hắn giận. Hàm Triết hừ lạnh buông tay ra, nằm thoải mái phơi nắng kệ cô ngồi bên cạnh mình, run rẩy đề phòng.
#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com