Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu thúc ác ma thật biến thái [4+5]

Nàng vẫn còn nhớ ngày vừa được tiểu thúc đưa về nhà ở, khắp mọi nơi đều xa hoa, lạ lẫm. Đối với một đứa trẻ sống trong côi nhi viện được nhận chu cấp từ các nhà hảo tâm thì cuộc sống như vậy chẳng khác gì trong mơ.

Nhưng nàng năm đó tuy là một đứa trẻ cũng có lòng hư vinh nhưng lại chưa bao giờ xem mình như một nàng công chúa về lại tòa lâu đài của mình. Cảm giác không phải là tự ti mà là xa cách.

Lời tiểu thúc nói với nàng lúc vừa ra khỏi cô nhi viện, Hứa Nguyệt Hy hiểu được câu có câu không. Nàng chỉ biết rằng thế giới này nơi nào cũng thật tàn khốc, cách duy nhất để sống yên ổn đó là phải lấy lòng vị tiểu thúc này.

Hứa Nguyệt Hy năm 9 tuổi ngây thơ và ngu ngốc, không hiểu được lấy lòng người khác chỉ biết rằng phải ở bên cạnh người đó, làm cho người đó vui lòng.

Nàng lúc nào cũng bám theo Hứa Vĩ Quân, những người hầu trong nhà còn nói nàng như cái đuôi của hắn. Nàng cũng không bận tâm, chỉ ngày ngày bên cạnh tiểu thúc, học cách nhìn sắc mặt mà đoán suy nghĩ của hắn.

"Tiểu thúc, người uống nước đi."

"Tiểu thúc, ta chuẩn bị nước tắm cho người rồi."

"Tiểu thúc, hôm nay người về thật trễ."

Hứa Vĩ Quân thời gian đầu không có phản ứng, chủ thầm lắc đầu thở dài nhưng lâu dần lại cảm thấy phiền phức.

"Hy nhi, ngươi là cháu của ta, không phải người giúp việc trong nhà. Sau này những việc như vậy để người khác làm đi."

"...vâng."

Nhưng mà những việc như nhìn sắc mặt tiểu thúc mà hành động hay chờ tiểu thúc về mới đi ngủ đã trở thành thói quen, không có việc gì thì lúc nào cũng bên cạnh tiểu thúc, nàng muốn bỏ cũng không thể nào làm được. May mắn là tiểu thúc của nàng cũng không tiếp tục phản đối những việc này.

***

Hôm nay lại là một đêm lạnh lẽo, tuyết rơi trắng cả một vùng trời. Sắc đen trắng trong đêm đông càng làm tăng thêm sự cô đơn, tịch mịch.

Đêm nay Hứa Vĩ Quân không ngủ được, mở mắt chỉ nhìn thấy căn biệt thự xa hoa vắng lặng, cảm giác cô đơn len lỏi vào từng tế bào trong người.

Đưa mắt nhìn xung quanh, căn biệt thự rộng lớn như vậy nhưng chỉ có một mình hắn.

Chợt nhớ ra nơi này vẫn còn có một người nữa ở đây. Nhưng lúc hắn đến mở cửa phòng nàng thì bên trong không một bóng người, nhìn ga giường có thể đoán được chủ nhân nó không thường xuyên ngủ lại đây.

Bỗng nhớ ra Hứa Nguyệt Hy sợ ngủ một mình, hắn lại bước vào một căn phòng khác.

Đúng như dự đoán, trong phòng này có hai người một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ.

"Thiếu gia?" nữ hầu gái giật mình nhìn thấy hắn đứng trước giường.

Hăn đưa tay lên miệng làm động tác im lặng. "Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?"

"Từ...từ lúc tiểu thư vừa về đây ở, cô ấy sợ bóng tối nên nằng nặc đòi tôi ngủ chung."

Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, bước tới bế cô ra khỏi chăn nệm ấm áp. Trời mùa đông lạnh lẽo, trên người Hứa Nguyệt Hy chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng tang, thân thể vừa rời khỏi chăn nệm vì lạnh mà co lại trong lòng hắn, tìm nơi ấm áp, khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ trong suốt như pha lê.

Đến khi Hứa Vĩ Quân đặt cô xuống chiếc giường trong phòng, Hứa Nguyệt Hy mới giật mình tỉnh giấc. "Tiểu thúc?"

"Ừm. Sợ bóng tối sao?"

"..." gật đầu, tóc mai trước trán theo đó khẽ động đậy che đi đôi mắt chứa đầy cô đơn của nàng. Định mượn giấc ngủ quên đi những đau buồn nhưng không ngờ lại bị tiểu thúc đánh thức.

Hứa Vĩ Quân chỉ nhìn chằm chằm nàng rất lâu, hắn có thể nhìn ra cô đơn gặm nhấm con người này từng ngày bởi vì hắn cũng như vậy.

Vươn tay ôm lấy cơ thể gầy gò, hắn chỉ còn nàng là người thân duy nhất, tuyệt đối không thể để nàng chịu khổ sở. "Còn có ta."

Âm thanh trầm thấp, ấm áp mang chút đè nén khiến tim nàng truyền đến cảm giác lạ lẫm.

Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống hai bên má, dù cố cắn răn không phát ra tiếng nhưng Hứa Vĩ Quân vẫn nghe tiếng nức nở trong cổ họng nàng "Tiểu thúc..."

Hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu nàng, cũng là ngày giỗ của tất cả người Hứa gia, ngày này ba năm trước cha nàng đã vì bảo vệ hắn mà hi sinh, mẹ nàng đã vì cái chết của cha nàng mà tự vẫn. Nỗi đau này chỉ có nàng mới có thể hiểu cũng như chỉ có hắn mới có thể chia sẻ cùng nàng.

Nàng gục đầu vào ngực hắn, chỉ biết gọi hai tiếng 'Tiểu thúc' , khóc đến khi mệt rã rời, gần như nước mắt đè nén suốt 2 năm qua đã được giải tỏa, lòng ngực cũng thấy nhẹ nhõm.

"Tiểu thúc, ta buồn ngủ...có thể đừng rời đi không?"

Hứa Vĩ Quân gật đầu, bản thân hắn cũng không muốn rời đi...

***

"Hoan tỷ tỷ, có phải tiểu thúc của ta vừa mới về đúng không?"

"Đúng vậy tiểu thư, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

"Tiểu thư...tôi khuyên cô không nên lên phòng thiếu gia vào lúc này đâu. Bởi vì Ngọc tiểu thư cũng ở trên đó..."

"Ngọc tiểu thư? Tại sao cô ấy lại ở đây và ta không được lên đó?"

Nữ giúp việc sắp bị cô ép cho phát khóc rồi, tuy tiểu thư nhà cô thông minh nhưng lại trong sáng hơn bất kì bạn bè cùng lứa khác. Nàng ta thật sự không biết nên nói thế nào cho Hứa Nguyệt Hy hiểu.

Vừa mới suy nghĩ cách khiến tiểu thư có thể hiểu, nữ giúp việc vừa đảo mắt một cái đã thấy cô chạy lên phòng tiểu thúc, liên tục gõ cửa.

"Tiểu thúc, người ở trong đó sao? Mau mở cửa cho ta a."

"Ai ya tiểu thư, thiếu gia bây giờ chắc đã ngủ rồi, người không nên làm phiền thiếu gia đâu."

"Ngủ rồi? Chẳng phải khi nãy ngươi nói còn có bạn của tiểu thúc đến đây nữa sao? Sao có thể ngủ được?"

"Chắc...chắc là họ đang ngủ chung với nhau..." mặt của Mộc Hoan đỏ ửng, thầm cầu nguyện tiểu thư đừng tiếp tục thắc mắc nữa.

"Ngủ chung? Ta cũng muốn ngủ chung với tiểu thúc nữa" nói rồi nàng tiếp tục gõ cửa.

Tiểu thư, người ngốc thật hay giả ngốc vậy?

"Tiểu thư, đừng gõ cửa nữa, chắc tiểu thúc của người đã ngủ say rồi."

"Hoan tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy? Còn liên tục ngăn cản không cho ta vào nữa? Chẳng lẽ tiểu thúc dặn người không cho ta vào sao?"

"Ai ya, tiểu thư à, cô cũng lớn rồi nên học ngủ một mình đi, tiểu thúc của cô dù gì cũng có đời sống riêng tư thôi."

Mộc Hoan vẫn còn định tiếp tục huyên thuyên, ngăn cản Hứa Nguyệt Hy thì nàng đã nhanh chóng mở cửa chạy vào bên trong.

Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng thấy thắc mắc. Bên trong là một cảnh nóng bỏng mắt, tiểu thúc nào quần áo xốc xếch đang cùng nữ nhân khác ôm nhau quấn quýt trên giường.

Thấy Hứa Nguyệt Hy bất ngờ xông vào, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ chỉ mặc một lớp áo mỏng tang lạnh lùng phóng ánh mắt về phía nàng.

"Cô ta là ai? Sao trong nhà của A Quân lại có một đứa nhóc thế này? Chẳng phải anh ấy vẫn chưa có vợ hay sao?"

"Ngọc tiểu thư, thật ra Nguyệt Hy tiểu thư là..."

"Hy nhi? Sao ngươi lại ở đây? Còn cô?" Hứa Vĩ Quân cuối cùng cũng tỉnh táo, thấy Hứa Nguyền Hy vừa mới xông vào phòng thì giật mình.

"A Quân, là anh uống say rồi được em đưa về nhà..." Ngọc Thu Điềm thấy Hứa Vĩ Quân vừa mới trong trạng thái say mềm đã tỉnh táo hẳn thì giật mình chột dạ.

"Tại sao tiểu thư lại ở đây?" hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn Mộc Hoan đang hoang mang, gằn từng chữ kiềm nén cơn phẫn nộ.

Hứa Vĩ Quân không thèm để ý đến lời giải thích của Ngọc Thu Điềm, dời ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Nguyệt Hy, trong mắt chủ còn lại ôn nhu và lo lắng "Hy nhi, ngươi đã thấy những gì?"

"Ta...tiểu thúc ta thấy hai người vừa ôm nhau."

"Ta không có ôm cô ta. Hy nhi, là ngươi nhìn lầm."

"Còn cô, đưa tôi về? Chẳng phải tôi đã bảo cô được phép bước chân vào đây sao?"

"A Quân em chỉ là..." vốn dĩ ả muốn mượn chuyện này để tiến tới với Hứa Vĩ Quân, dù gì trong mắt người ngoài Hứa gia đã trở thành cấm địa của thần linh, ả bước vào rồi thì sau này thì sau này địa vị trong mắt người ngoài cũng tăng lên không ít.

"Tiểu thúc, cô ấy là ai...?"

"Cút."

Hứa Nguyệt Hy giật mình, nhưng khi định thần lại thì tim nàng nhói đau một trận, "Ta...ta xin lỗi."
#4

"Ta...ta xin lỗi..." Nàng nhiều năm đi theo hắn, nhắm mắt cũng nhận ra tiểu thúc đang tức giận tột cùng, sợ hãi định lui ra cửa.

Ôm một bụng uất hận cùng tủi hờn, nàng định bỏ đi thì nghe tiếng của tiểu thúc vang lên từ phía sau "Ta không nói ngươi, ta nói cô, Ngọc tiểu thư."

Ngọc Thu Điềm nghe hắn chỉ đích danh muốn đuổi mình đi, vừa đắt ý biểu cảm lại đổi thành tức giận "Nhưng mà A Quân, dù gì người ta cũng đưa anh về nhà không thể nể mặt cho người ta ngủ lại một đêm sao?"

Lại là chất giọng õng ẹo, lúc này Hứa Vĩ Quân nghe thật chói tai. "Tôi không giết cô là may cho cô rồi, đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Hắn đã nói như vậy nhưng Ngọc Thu Điềm vẫn không cam tâm bỏ cuộc "A Quân, anh vì một con bé mà lớn tiếng với em sao?" vốn định chuốt say Hứa Vĩ Quân mượn cơ hội này mà bước vào nhà chính của Hứa gia, sau này thế nào cũng tiến một bước lớn trong mối quan hệ giữa hai người họ. Nhưng không ngờ trăm tính vạn tính, trong Hứa gia, nơi mà hắn luôn cấm người ngoài bước vào lại có thêm một nha đầu mà Hứa Vĩ Quân còn coi trọng hơn cả con gái ruột.

Lần này hắn không còn hơi sức để đáp trả nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ả ta như người sắp chết. Ánh mắt đó cho dù ả có mười lá gan đi chăng nữa cũng không dám ở lại quá lâu, nhanh chân cuống gói đi khỏi đây, cả quần áo cũng không kịp mặc lại chình tề.

"Hy nhi, lại đây." hôm nay hắn uống rất nhiều, sợ khi về nhà sẽ không khống chế được tổn hại nàng nên đinh qua đêm bên ngoài, khi nãy hắn vẫn tưởng cô ta và hắn ở trong khách sạn nên không để ý lắm, đến khi Hứa Nguyệt Hy bước vào mới tỉnh táo lại hẳn.

"..." cô vẫn đứng yên trước cửa phòng, không dám bước thêm bước nữa.

"Ta làm ngươi sợ sao?"

"Không phải... Ta biết người không bao giờ tổn thương ta."

Hắn thở dài trong lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng "Hy nhi, ngươi lại chờ ta về rồi mới ngủ nữa sao?"

"Tiểu thúc, ta quen ngủ với người rồi."

Hứa Vĩ Quân lại thở dài trong lòng, không biết từ khi nào Hứa Nguyệt Hy đã hình thành thói quen phải ngủ chung với hắn, cũng may đêm nay đã về nhà không thì có phải sẽ để nàng đợi cả đêm?

Hắn bước đến nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, động tác rất thành thục và cẩn trọng như đã làm rất nhiều lần.

Vừa định lên tiếng, tiểu thúc nàng đã lên tiếng trước "Ngủ đi."

Chỉ một câu nói cũng đủ khiến cô yên lòng. Lúc gần chìm sâu vào giấc ngủ, nàng nghe loáng thoáng giọng của Hứa Vĩ Quân bên tai "Ngươi đó, cũng nên tập ngủ một mình nếu không thì ta không chắc bản thân có làm chuyện gì có lỗi với cha ngươi không."

oOo

Hắn ngồi bắt chéo chân trên giường, nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng. Hứa Nguyệt Hy vừa mới tắm xong, những giọt nước chưa khô làm cho chiếc áo ngủ mỏng manh dính sát vào cơ thể, ẩn hiện những đường cong của thiếu nữ 14 tuổi.

Nàng cũng ý thức được thần sắc kì lạ ẩn trong đôi mắt tiểu thúc, ở bên cạnh người bao nhiêu năm nhưng lại không biết được người đang vui vẻ hay tức giận nhưng vẫn theo thói quen bước đến ngồi trên đùi hắn.

Hắn cũng không từ chối, kéo cả người nàng vào lòng cánh tay đặt trên vai dần dời xuống eo nhỏ.  Một bàn tay kia lại đặt trên hai quả đồi, cách một lớp áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự đàn hồi của nó. Cánh tay dưới eo lại hung hãn kéo cả váy ngủ nàng lên, cảnh xuân phơi phới lộ ra ngay trước mắt.

"Tiểu thúc? Người đang làm gì vậy?"

"Hy nhi yên lặng nào." bàn tay của Hứa Vĩ Quân như con rắn nước, liên tục lần mò khắp nơi trên cơ thể Hứa Nguyệt Hy.

"Nhưng mà tiểu thúc, người làm ta thật khó chịu."

Những ngón tay luồng vào bên trong váy, dừng lại trên hai đỉnh đồi màu hồng phấn bên trong lớp áo ngủ khẽ xoa nhẹ hai quả đồi mềm mại. Vẫn cảm thấy chưa đủ, đầu ngón trỏ và giữa bắt lấy hai hạt đậu nhỏ ấn mạnh, day day xung quanh.

Mềm mại bầu ngực trong lòng bàn tay làm hắn lại nhớ đến nhiều ngày trước nàng dựa vào vai hắn ngủ quên. Áo ngủ hai dây mỏng như cánh ve một bên ẩn ẩn nụ hoa nhô lên, bên còn lại lọt hẳn ra ngoài, hắn định chạm vào sửa lại dây áo cho nàng nhưng tay lại 'vô tình' chạm vào đầu hoa khiến chúng nảy lên.

Hắn thầm chửi bản thân khốn nạn một ngàn lần trong lòng nhưng vẫn không thể thoát khỏi những ý nghĩ đen tối đó.

"Ân, tiểu thúc người..." hành động bất ngờ của tiểu thúc khiến nàng vô thức rên khẽ trong cổ họng.

Nàng định cuối xuống nhìn xem tiểu thúc đang làm gì thì trước mắt bỗng tối sầm, một bàn tay Hứa Vĩ Quân nhanh chóng che đi đôi mắt của cô.

"Đừng nhìn."

"Tại sao ta lại không được nhìn?"

"Đợi khi ngươi đủ tuổi rồi ta sẽ cho ngươi nhìn, nhìn đến khi chán vẫn phải nhìn."

"Nhưng mà người định làm gì vậy? Ân? Thật đau." những ngón tay của hắn vẫn chưa chịu tha cho hai nụ hoa nhỏ, nắn đến mức cả hai đầu đều sưng đỏ.

Lúc nàng không để ý, cự long trong quần hắn bỗng ngóc dậy, cứng rắn chọc vào mông nàng.

Nàng giật mình khỏi cơn mê loạn, đưa tay ra phía sau tìm kiếm thứ làm nàng khó chịu "Tiểu thúc, có cái gì đó chọc vào mông ta a."

Bàn tay mềm mại của Hứa Nguyệt Hy cách một lớp quần vuốt ve cự vật, làm cho nó càng nhô cao cứng rắn hơn. Hứa Vĩ Quân thở một hơi nặng nhọc, cư nhiên bị tiểu nha đầu này kích thích đến mất hết lí trí.

Hắn nhanh tay bắt lấy bàn tay không yên phận của nàng, dùng cà vạt trói hai bàn tay lại, miệng khẽ thì thầm vào tai Hứa Nguyệt Hy "Hy nhi, đừng động bừa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường."

Hứa Vĩ Quân liếm lấy vành tai mẫn cảm, làm nàng một phen kinh hãi. "Tiểu thúc...người a..."

Bàn tay to lớn dời từ hai quả đồi xuống bên dưới quần lót thò vào bên trong chạm đến vùng nhạy cảm. "Ân...tiểu thúc...đừng...đừng động nơi đó..." nàng theo phản xạ khép hai chân lại, hơi thở từ khi nào trở nên dồn dập.

Tay hắn bị kẹp lại bên trong, cảm nhận được hơi ấm nàng bao bọc càng muốn tiếp tục chạm vào hai cánh hoa. "Hy nhi ngoan, để tiểu thúc làm ngươi một chút chắn chắn ngươi sẽ thích."

Đầu hắn chôn vào hõm cổ nàng, hít hà mùi hương sữa tắm vẫn còn đọng lại trên cơ thể, không nhịn được cắn nhẹ vào xương quai xanh để lại trên đó một vết đỏ ửng.

Nàng tâm trạng rối bời, hai tay bị Hứa Vĩ Quân trói lại vối dĩ cũng không còn sức kháng cự, trước mắt chỉ một màu u tối hoang mang mơ hồ trải nghiệm cảm giác kích thích lạ lẫm mà tiểu thúc mang đến.

Cả cơ thể nàng nóng rực khó chịu, dưới nơi cánh tay tiểu thúc chạm đến càng căng thẳng, hai đùi cứ liên tục ma sát nhưng làm thế nào cũng không thể thỏa mãn cảm giác ngứa ngáy  khó chịu này.

Hứa Vĩ Quân thấy hai đùi này động đậy biết nàng mẫn cảm khó chịu nhẹ nhàng dùng ngón giữa vuốt ve hai cánh hoa hồng phấn, rất nhanh giữa hai cánh hoa một dòng nước ấm nóng chảy ra.

"Ahhh...tiểu thúc...người...ân....đừng a...." Hứa Nguyệt Hy khó chịu vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi khoái cảm lạ lùng này.

"Hy nhi, ngoan nào..." giọng hắn cũng khàn đặc mùi dục vọng, cự long bên dưới lại căng trướng khát khao muốn chôn sâu vài hoa huyệt mềm mại ẩm ướt.

Đầu hắn nặng nề gác lên cổ nàng, hơi thở nóng rực phả vào người càng làm tăng thêm nhiệt độ cơ thể cả hai. Hắn cắn chặt răng, một ngón tay lại tiến vào hoa tâm.

"Ahh....ân....tiểu thúc...."

"Hy nhi, nơi này của ngươi thật chặt, thật mềm cũng thật nhỏ." nhỏ như vậy sao có thể chưa được cái của hắn đây?

"Đ-đừng...ưm...tiểu thúc...không cần a..." giọng nàng yếu ớt run rẩy, cả người như bị điện giật tê tái không thể kháng cự.

Hứa Vĩ Quân lại đưa ngón tay vào sâu bên trong chạm vào lớp màng mỏng manh thì thầm vào tai nàng. "Hy nhi, bên trong này của ngươi có một lớp màng ngươi ngàn vạn lần không được để rách nó, cũng không được để bất kì ai chạm vào nơi này. Ta muốn là người làm rách nó, được chứ?"

Hứa Nguyệt Hy nghe được nhưng chẳng hiểu gì hết, nhưng lại không dám cãi lời tiểu thúc nhất là ngay lúc này "H-hảo a..."

Hơi thở cô càng ngày càng gấp, lượng không khí hít vào không đủ để duy trì sự tỉnh táo chỉ còn cách tiểu thúc nói gì nghe đó.

"Hy nhi, ta sẽ làm ngươi thích chết..."

Hứa Nguyệt Hy còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói đã bị ngón tay của Hứa Vĩ Quân làm cho thần hồn điên đảo. "A...người...đừng động....aaa...ngón tay...ân...không cần..."

Bộ dạng Hứa Nguyệt Hy nửa phản kháng nửa thuận theo, bên trong hoa huyệt càng co thắt dữ dội mút lấy ngón tay hắn khiến Hứa Vĩ Quân khó lòng dừng lại.

Hắn ôm chặt nàng trong lòng ngực, bắt hai đùi non phải mở ra đón nhận kích thích.

Từ tầm mắt của hắn có thể thấy rõ hai bầu ngực trắng nõn lấp ló dưới áo ngủ mỏng như cánh ve bên dưới một bãi nhầy nhụa vẫn không có dấu hiệu ngừng tiết ra làm ướt đẫm ga giường.

Mắt Hứa Vĩ Quân đục ngầu nhưng vẫn cố giữ lại lí trí cuối cùng, nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay hắn lại đâm mạnh vào hoa huyệt.

Rất nhanh sau đó Hứa Nguyệt Hy đã lần đầu đạt cao trào.


Nam9 ko sạch nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com