[3P Chiêu/Chiêu x Tố] Fatalité (H++) (1)
Author: Moose
Sumary: 
Trong lúc tham gia truy đuổi một tên phù thủy lão làng, Lạc Vi Chiêu vô tình bị dính chú phân tách thân thể và linh hồn từ tên phù thủy đó. Hai bản thể này của Lạc Vi Chiêu có ngoại hình giống hệt nhau nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Mỗi đoạn yêu em Tố là giống thôi=))))
À. Hai Lạc Vi Chiêu không thôi thì hơi tầm thường nên tui thêm một chút gia vị nữa để mấy chương sau có thể cook được đa dạng ẩm thực hơn: Bùi Tố song tính :v
Bồ nào muốn 2LVC x 1 Tố kiểu truyền thống thì chờ một thời gian nữa tui ra oneshot về chủ đề này sau nhé.
=> Các bồ đã được cảnh báo đầy đủ. Giờ quay đầu vẫn kịp đấy. Còn nếu chọn tiếp tục là phải tự chịu trách nhiệm nha.
Tuyên thệ đạo đức: 
Tác giả không cổ xúy hay ủng hộ bất kỳ hành động bạo lực, áp bức, ép buộc nào. Chuyện gì xảy ra trong fanfic, ở yên trong fanfic=)))))))
Cảnh báo: 
H là chính, plot là phụ. 
Hi vọng mọi người không đọc fanfic này rồi nhầm lẫn hay so sánh với phim ảnh thật vì vốn dĩ nội dung trong đây hoàn toàn là giả. 
Câu chuyện này là giả. Thế giới này là giả. Bạn là giả. Tôi cũng là giả=))))
Chúc mọi người đọc fic vui vẻ! 
Trong quá trình đọc nếu cảm thấy khó chịu, hãy nhớ các bồ có thể dừng lại bất kỳ lúc nào!
.
Giới thiệu sơ bộ:
Vì trong này có 2 Lạc Vi Chiêu nên tui sẽ nói qua về cách xưng hô và gọi tên để tránh bị loạn nhé.
Lạc Vi Chiêu: tất cả những phần dịu dàng, tử tế và tốt bụng nhất trong bản ngã ban đầu của Lạc Vi Chiêu.
Vi Chiêu: phiên bản tổng hợp những phần đen tối và tàn bạo hơn tách ra từ Lạc Vi Chiêu. Nói là xấu nhưng ông này chỉ cọc cọc hãm hãm thôi. Không đến mức quá tồi tệ đâu. Bởi vốn dĩ Lạc Vi Chiêu cũng chỉ nóng tính chứ không xấu mà=)))))
Tốt: Lạc Vi Chiêu - anh
Xấu: Vi Chiêu - hắn
Giờ thì bỏ qua mấy đoạn râu ria mà vô thẳng vấn đề luôn nha!
.
.
.
Đã hơn một tháng kể từ ngày xảy ra sự cố Lạc Vi Chiêu phân đôi. Tên phù thủy kia sau khi buông chú lên Lạc Vi Chiêu đã liên tục phóng ra những câu thần chú chết người khác. Vì tính chất nghiêm trọng của tình huống lúc đó, đội đặc biệt đã phải đưa ra quyết định xử tử lão ta ngay tức khắc.
Kẻ duy nhất có thể hoá giải thuật phép đã chết. Sở Cảnh sát Tân Châu và Tổng cục phụ trách Ma Thuật Hắc Ám cũng đã bắt tay hợp tác, tìm đủ mọi cách, thử đủ phương pháp rồi nhưng họ thật sự không tìm được phương án nào có thể khiến hai thân thể của Lạc Vi Chiêu hợp lại làm một như cũ một cách an toàn được.
Trong lúc đó, Bùi Tố cũng đã bắt đầu làm quen dần với việc có hai Lạc Vi Chiêu cùng nhau quan tâm, chăm sóc cho cậu. Chỉ có điều cách thể hiện của bọn họ rất khác, nhiều lúc Bùi Tố có cảm giác không theo kịp được hai người họ. Nói đúng hơn, bọn họ vừa quá giống lại vừa quá khác.
Đêm đã khuya nhưng Bùi Tố vẫn chưa ngủ được, Lạc Vi Chiêu đi điều tra vẫn chưa về. Nếu như ngày trước cậu lo lắng một thì bây giờ mỗi lần anh chưa về cậu lo tận mười. Đơn giản là vì bây giờ bản thể Lạc Vi Chiêu đó của anh quá mức tốt bụng, quá mức dịu dàng, đâm ra lại rất dễ mủi lòng rồi dính bẫy của mấy tên tội phạm lắm chiêu trò.
Điều an ủi duy nhất của Bùi Tố bây giờ là Vi Chiêu vẫn đang an ổn ngủ trong phòng. Lạc Vi Chiêu và Vi Chiêu phần nào đó chia sẻ chung một bộ cảm giác, khi một người bị thương người kia cũng sẽ cảm thấy đau ở vị trí tương tự. Vi Chiêu chưa có biểu hiện gì khác lạ chứng tỏ Lạc Vi Chiêu vẫn còn an toàn.
"Em chưa ngủ à?"
Tiếng thì thầm trầm khàn ngái ngủ vang lên từ phía sau lưng Bùi Tố. Bùi Tố giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một thân mặc quần thun thể thao dài, phần trên ở trần để lộ từng thớ cơ rắn chắc của Vi Chiêu đang đứng ở cửa ra ban công. Bùi Tố quay đi, tiếp tục nhìn xuống phía chân chung cư, đáp lại:
"Em chờ Lạc Vi Chiêu thêm một lát. Anh cứ ngủ trước đi."
Vi Chiêu mắt nhắm mắt mở, ngáp dài chán nản:
"Chắc đang dở chuyện xíu thôi, lát nữa nó khắc về. Em biết mà, nếu nó xảy ra vấn đề gì tôi sẽ là người nhận ra đầu tiên. Nhưng hiện tại tôi vẫn đang rất khoẻ."
Bùi Tố không đáp, cũng không có vẻ gì là sẽ quay vào trong. Trời sắp sang đông, gió đêm thổi mỗi lúc một mạnh. Bùi Tố chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng, không tránh khỏi bị lạnh mà rùng mình vài cái. Đúng lúc này, cậu cảm thấy có một thân hình nóng bỏng rắn chắc áp sát lưng mình, cánh tay gân guốc cứng đờ vòng từ sau ra trước, men theo hai bên cánh tay mà ôm chặt lấy thân hình lạnh lẽo mỏng như lá lúa của cậu.
Một loáng trước, qua đôi mắt khép hờ vì đang ngái ngủ của mình, Vi Chiêu thấy rất rõ dáng người nhỏ nhắn của Bùi Tố đang không ngừng run lên vì lạnh. Hắn nhìn không nổi nữa, liền rảo bước tới gần, trực tiếp dùng thân mình bao bọc lấy Bùi Tố.
Bùi Tố cứng người, vội vùng vẫy nhè nhẹ như muốn thoát ra khỏi cái ôm đó. Vi Chiêu như đoán được ý đồ đó của Bùi Tố, hắn thản nhiên siết chặt vòng tay hơn, cúi đầu vùi mình vào hõm cổ của cậu, thì thầm:
"Em luôn tỏ ra không thoải mái mỗi khi tôi cố gắng gần gũi với em. Tại sao? Tôi cũng là Lạc Vi Chiêu mà."
Bùi Tố im lặng không đáp. Vi Chiêu nói đúng, Bùi Tố luôn có cảm giác ngại ngùng, tránh né, không muốn có động chạm thân mật với hắn. Cậu cũng không thật sự biết lý do tại sao nhưng Bùi Tố vẫn luôn thấy thoải mái với Lạc Vi Chiêu hơn là Vi Chiêu này.
Cậu chỉ biết rằng, mỗi lần phát sinh động chạm thân mật với Vi Chiêu, chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu cậu liên tục reo vang. Điều hoàn toàn không xuất hiện khi cậu làm điều tương tự với Lạc Vi Chiêu. Bùi Tố vừa tìm cách gỡ cánh tay đang ôm ngang người mình của Vi Chiêu ra, vừa nghĩ ra một câu trả lời qua loa như muốn nói cho xong chuyện:
"Không phải em cố tình xa lánh anh. Chỉ là...phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi. Có lẽ là do vẫn chưa thật sự quen chứ không phải vì ghét bỏ anh mà làm vậy... A!!!"
Vi Chiêu đột ngột siết mạnh vòng tay, cười trầm thấp:
"Ra là vì "cơ thể" em không quen sao? Thế thì dễ rồi."
Trước khi Bùi Tố kịp nói thêm gì, Vi Chiêu đã cúi mình, nhấc bổng cậu lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
"Anh...! Không cần làm vậy! Em tự đi được!!!"
Vi Chiêu đi phăm phăm vào trong phòng, hạ Bùi Tố xuống đệm rồi nhanh nhẹn dùng thân mình đè lên, túm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cậu giữ chặt trên đỉnh đầu, dùng cả cơ thể ghìm cậu dính sát xuống đệm. Bùi Tố hoảng sợ, tiếng chuông báo nguy hiểu lại gióng lên từng tràng dài gấp gáp, cậu vùng vẫy điên cuồng, thét lớn:
"Vi Chiêu!!! Bỏ em ra!!!"
Vi Chiêu tất nhiên không nghe, hắn vùi mặt vào hõm cổ Bùi Tố, bắt đầu hé miệng rải một loạt vết cắn mút từ nhẹ đến mạnh xuống da thịt non mềm ở đó. Bùi Tố giãy giụa một hồi cũng thấm mệt, cậu bất lực buông thõng bản thân, gằn giọng:
"Vi Chiêu! Cơ thể em luôn bài xích anh có lẽ là vì anh vẫn luôn hành động tùy tiện như vậy. Lạc Vi Chiêu sẽ không bao giờ..."
"Hahaha!"
Tạm rời môi khỏi cần cổ trắng ngần của Bùi Tố, hắn bật ra một tràng cười mỉa mai cắt ngang câu nói đó của cậu. Hắn ngẩng đầu lên một chút, dùng ánh mắt hấp háy nhìn lướt từ cái cổ chi chít vết hôn đỏ rực xuống phần ngực trắng lấp ló sau lớp vải lụa. Vi Chiêu điềm nhiên đưa tay cởi từng cái cúc áo trước ngực Bùi Tố, cất giọng cợt nhả:
"Bùi Tố! Em ngây thơ thật đấy! Em thật sự tin rằng Lạc Vi Chiêu chưa từng nổi ham muốn hay có hành động nào quá giới hạn khi ở gần em sao? Những đêm ngủ chung, em nghĩ nó không tranh thủ lúc em ngủ say...làm một vài chuyện không đứng đắn à?"
Bùi Tố đơ người, tạm dừng chống trả, tập trung suy nghĩ về câu nói vừa xong của Vi Chiêu. Từ trước khi bị phân đôi, Lạc Vi Chiêu luôn nhấn mạnh chuyện sẽ trao quyền chủ động cho Bùi Tố. Sau đó anh cũng chưa bao giờ có bất kỳ hành động quá phận nào nên cậu thật sự tin rằng Lạc Vi Chiêu sẽ không bao giờ...
Đến đây, cảm giác ấm áp xen lẫn ướt át nơi đầu nhũ kéo Bùi Tố về với tình huống hiện tại. Vi Chiêu nhân cơ hội Bùi Tố đang phân tâm, tranh thủ lột bỏ cái áo ngủ của Bùi Tố. Hai đầu nhũ hồng nhạt nổi bần bật trên làn da trắng sứ không tì vết đang không ngừng vươn lên như đang mời gọi.
Không chút chậm trễ, Vi Chiêu dùng một tay bóp dôi phần thịt trắng ở một bên ngực Bùi Tố lên, cúi người ngậm lấy đầu vú dựng đứng đó, vừa mút mát thịt mềm nơi đó, vừa khéo léo dùng răng nanh cạ cạ một vòng quanh hạt đậu nhỏ.
Trong miệng ngậm đầu nhũ, đầu mũi cao chìm trong thịt vú, Vi Chiêu hít mạnh một hơi, mùi da thịt tươi non mơn mởn của mỹ thiếu niên tràn ngập khoang mũi. Thơm thật! Những bằng này vẫn chưa đủ thoả mãn, Vi Chiêu buông bàn tay đang giữ hai cổ tay Bùi Tố ra, chuyển xuống xoa nắn bên vú còn lại.
"A... Đừng... Đừng làm vậy...ư..."
Trước ngực vừa nhột vừa ngứa, lâu lâu lại truyền đến cảm giác tê tê đầy hưng phấn. Bùi Tố oằn mình, cố chống lại cảm xúc kỳ lạ đang nhen nhóm bùng lên ở sâu trong người. Hai cổ tay vừa được giải phóng đã vô thức vòng một vòng quanh đầu của Vi Chiêu, vày vò mái tóc xù của hắn.
Tranh thủ lúc Bùi Tố đang bị khoái cảm làm xao nhãng, Vi Chiêu khéo léo cởi bỏ phần vải vóc vướng víu còn lại trên người cậu ra. Thân người nuột nà trắng nõn của Bùi Tố hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt trong phòng ngủ ấm áp.
"Khoan... Khoan đã..."
Lúc này phần ý thức mới quay về với cơ thể. Bùi Tố mở choàng mắt, vội giơ chân lên, muốn khép lại nhưng Vi Chiêu đã chen thân mình vào giữa từ khi nào. Nỗ lực khép chân của cậu biến thành kẹp chặt hai bên hông dày của hắn. Bùi Tố đưa tay đẩy mạnh hai vai của Vi Chiêu, quát lớn:
"Đồ khốn nạn. Mau tránh ra!!! Um...hmm..."
Vi Chiêu rời miệng ra khỏi nhũ hoa đã sớm bị tra tấn đến nhàu nhĩ, tìm đến đôi môi mềm mọng của Bùi Tố, dứt khoát chặn lại toàn bộ tiếng mắng chửi. Hắn mạnh mẽ tách mở khuôn miệng nhỏ, chen cái lưỡi cứng rắn của mình vào trong, tìm đến cái lưỡi mèo mềm oặt, run run trốn sâu ở trong của Bùi Tố, cuốn lấy nó. Cảm nhận Bùi Tố đang giãy giụa, con thú trong hắn càng bùng lên dữ dội, hắn nghiêng đầu, đè chặt Bùi Tố, cuồng nhiệt hôn.
Vi Chiêu hành động mạnh mẽ, dứt khoát hơn hẳn với Lạc Vi Chiêu bình thường. Vậy cũng phải! Vốn dĩ hắn đã là phần tập trung toàn bộ những gì đen tối nhất, dữ dằn nhất và bạo lực nhất trong Lạc Vi Chiêu rồi. Bùi Tố bị hôn đến không thở nổi, đưa tay đập đập lên ngực Vi Chiêu, chủ động kéo đầu mình ra chỗ khác.
Một tay hắn đưa lên, giữ chặt gáy Bùi Tố, không cho cậu trốn khỏi nụ hôn tàn bạo. Tay còn lại lần mò xuống dưới, vuốt ve bụng nhỏ mịn lì, nhéo nhéo cái eo mỏng của Bùi Tố một hồi rồi lướt dọc theo rãnh bụng xuống dưới. Bàn tay dày hơi thô ráp nhanh chóng chạm tới âm hành dài dài nhỏ xinh đang có dấu hiệu cứng nhẹ.
Vi Chiêu thích thú, phần này của Bùi Tố không những mịn màng mà còn nắm rất vừa tay. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa, gảy gảy từ cái lỗ sáo ở trên đỉnh xuống phần đầu nấm hơi phình ra, rồi tiếp tục đến phần thân thon thon và kết thúc ở gốc. Ngón tay di chuyển thêm một đoạn ngắn nữa, Vi Chiêu liền chạm phải một thứ khiến hắn hết sức bất ngờ. Dưới gốc âm hành của cậu còn có thêm một hoa huyệt nhỏ xinh.
Vi chiêu dứt ra khỏi nụ hôn, cười lớn. Phải rồi, Bùi Tố đã từng thẹn thùng mà nói chuyện này với Lạc Vi Chiêu. Đây cũng là lý do chính cho việc Bùi Tố và Lạc Vi Chiêu ở chung đã lâu nhưng vẫn chưa phát sinh quan hệ. Bùi Tố tự ti về bộ phận khác người này của mình.
Bùi Tố đỏ bừng mặt, thả lỏng toàn thân, rưng rưng nước mắt nhìn lên trần nhà thở dốc. Vẫn đang ở giai đoạn dạo đầu nhưng Bùi Tố đã mệt lử rồi, cậu quyết định buông xuôi, mặc kệ cho Vi Chiêu muốn làm gì thì làm.
Vi Chiêu ngồi dậy, tách mở đôi chân dài trắng của Bùi Tố, banh rộng sang hai bên xếp thành hình chữ M, trực tiếp quan sát thật kỹ "món quà" trời ban này. Hoa huyệt này nhỏ hơn bình thường một chút, hai bên cánh hoa hồng nhạt mong manh hơi khép lại, ấp lấy nụ hoa hồng đậm nhỏ xíu ở trong. Ở giữa nụ hoa nho nhỏ đó là một dòng nước trong veo trơn nhớt không ngừng rỉ ra như suối. Nhìn thôi đã thấy vừa mềm mại vừa ngon mắt. Bùi Tố bị nhìn đến ngại, cậu quay gương mặt đỏ bừng sang một bên, ra sức khép chân lại, lắp bắp:
"Đừng...đừng...nhìn nữa!"
Vi Chiêu dùng sức bấu lấy thịt đùi trong của Bùi Tố kéo lại gần sát bên mình, vắt hai cẳng chân thon dài của cậu lên vai. Hắn hạ mình, ra sức ép đôi chân của cậu xuống ngực, để ngửa hoa huyệt hồng nhạt lên trên rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đôi má hây hây hồng của cậu, cất giọng khản đặc:
"Không cần ngại ngùng đến vậy. Tôi và Lạc Vi Chiêu vốn dĩ vẫn là một."
Bàn tay thô ráp của hắn vừa mò xuống đã lập tức sờ trúng một điểm tròn tròn nhỏ nhỏ hơi gồ lên ở ngay phía trên hoa huyệt. Vi Chiêu dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy hòn ngọc minh châu bằng thịt đó, vần vò. Bùi Tố giật nảy mình, cánh tay gầy lóng ngóng với với xuống muốn gạt tay Vi Chiêu ra, lắp bắp giữa từng đợt rên rỉ:
"A.... Chỗ... Chỗ đó....ưm...."
Không bị phân tâm bởi tiếng rên rỉ ngọt ngào của Bùi Tố. Vi Chiêu hoàn toàn tập trung vào chuyên môn trước mắt. Bàn tay nóng bỏng tạm thời tha cho hột thịt nhỏ, tìm xuống dưới. Chạm vào cấm huyệt mà Lạc Vi Chiêu vẫn luôn thèm khát nhưng phải kìm nén lại suốt bao lâu nay.
Âm đạo của Bùi Tố quả nhiên rất nhỏ, hai cánh hoa như nhận ra nguy hiểm mà vô thức run lẩy bẩy, khép lại như muốn che chắn cho miệng huyệt. Ngón tay thô ráp của Vi Chiêu vừa chạm vào, cánh hoa yếu ớt mềm mại không chịu nổi co rụt lại, một dòng dâm thủy ngọt ngào lập tức phun ra ngoài.
Mỉm cười hài lòng trước thân thể mẫn cảm của Bùi Tố, Vi Chiêu tăng lực, mạnh bạo dùng ngón trỏ và ngón áp út banh rộng môi thịt múp míp, trượt ngón giữa vào trong, chà sát trực tiếp ngay bên trên nụ hoa nhỏ xíu chưa một lần bung nở.
"Ư.... Nhẹ... Nhẹ một chút...a..."
Xúc cảm thô ráp đối nghịch với da thịt non nớt mềm mịn ướt lép nhép khơi gợi lên một số cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong Bùi Tố. Dương vật trước bụng cậu trướng đau, âm đạo lẫn cúc huyệt căng cứng, chưa trực tiếp chịu đâm chọc đã liên tục tiết ra dâm thủy ồ ạt, co bóp như có nhịp điệu riêng của chính mình.
Bùi Tố cong mình, thót bụng, cố uốn éo éo mông như muốn tìm cách thoát khỏi bàn tay độc ác của Vi Chiêu. Hắn chà sát bên ngoài nụ hoa chán chê, cảm thấy hoa huyệt bắt đầu tiết dâm thủy thành dòng nhưng để giảm bớt đau đớn khi giao hợp, Bùi Tố phải ướt hơn một chút nữa.
Hắn liền chuyển mục tiêu tấn công lên hòn ngọc minh châu phía trên. Đầu ngón tay xoa nhẹ một vòng khắp trên đỉnh lẫn dưới chân hột thịt nhỏ cứng. Tiếp theo liền chuyển sang cấu cấu, ấn ấn, bấm nhẹ móng tay lên rồi lại dùng cả năm đầu ngón tay nắm lấy hột thịt, vày vò như muốn bóp nát nó. Hột le nhanh chóng bị kích thích đến cứng đờ, sưng to đỏ mọng như quả chín.
"A...hmmm....ư....hức......"
Bùi Tố vật vã trước những khoái cảm chưa từng trải, cậu nửa muốn hắn dừng lại, lại nửa muốn tiếp tục. Xúc cảm tê dại giật giật theo từng động tác ngắt nhéo của Vi Chiêu truyền từ giữa hai chân ra khắp cơ thể. Hai huyệt khẩu của cậu vô thức co bóp như đang thèm khát một thứ gì đó, dâm thuỷ trong veo chảy ròng ròng, nhỏ tong tong xuống ga giường phía dưới mông.
Nhận thấy Bùi Tố đủ độ "chín", Vi Chiêu chuyển tay xuống âm đạo nhỏ, chen hai ngón tay vào giữa, banh hai cánh hoa mỏng mềm như lụa ra rồi tìm đến nụ hoa e ấp ướt đẫm sương mai. Xoa xoa đầu nụ hoa một hồi, hắn không chút do dự cắm thẳng một ngón tay vào giữa nụ hoa chúm chím vẫn đang khép chặt, trượt vào mỗi lúc một sâu.
Bùi Tố cảm thấy hạ thân mình bị một ngón tay thô ráp chọc vào, ngoáy tròn một vòng bên trong động thịt non mềm ướt át, cậu oằn mình vùng vẫy:
"Ahhh!!! Khoan...chưa được...đợi một chút. Vi Chiêu....hức..."
Bùi Tố bị bất ngờ, cậu không nghĩ lại đi đến bước này nhanh như vậy, vội tìm cách kéo dài thời gian. Trái với Bùi Tố đang muốn làm chậm tiến trình, Vi Chiêu có vẻ nóng vội, hắn chỉ hận không thể một nhát thọc thẳng dương vật vào trong cái lỗ thịt nhỏ xíu này, lấy đi sự trinh nguyên mà hắn vẫn luôn thèm khát bấy lâu nay. Nhưng nếu làm vậy Bùi Tố sẽ rất đau, Vi Chiêu đành mang chút dịu dàng cuối cùng còn sót lại ra, liên tục trấn an Bùi Tố:
"Không sao! Cố chịu thêm một chút!"
Vi Chiêu chăm chú moi móc bên trong động thịt nhỏ hẹp, nhưng hắn cũng không thể đi quá sâu vì vừa vào được một chút đầu ngón tay đã va phải một màng thịt dày. Mỉm cười hài lòng, Vi Chiêu lướt lướt ngón tay vòng quanh màng thịt đó, chọc nhẹ như khiêu khích, cảm nhận động thịt bóp lại, hút chặt lấy ngón tay hắn theo mỗi lần chọc như đang thèm khát níu giữ. Vi Chiêu thu ngón tay về, giải phóng phần thân trướng đại của mình.
Bùi Tố thấy Vi Chiêu rút ngón tay ra, chưa kịp an tâm đã thấy hắn mang hung khí thô dày tím lịm của hắn ra, đặt nó nằm dọc theo hoa huyệt mềm nhũn của cậu. Không vội đâm ngay vào trong, Vi Chiêu dùng côn thịt trượt qua trượt lại ở phía ngoài miệng hoa huyệt. Bùi Tố lim dim mắt, ưỡn người lên, hé miệng thở dốc. Cậu cảm nhận rất rõ côn thịt cứng đờ nổi gân lục cục của hắn liên tục ma sát phía ngoài của mình.
Hoa huyệt mềm mại cảm nhận kích thích từ dương vật khô khốc, thô ráp, rất tự nhiên tiết nước dâm ra liên tục như tự bảo vệ bản thân khỏi ma sát. Động tác cọ cọ, mài mài của Vi Chiêu khiến dâm thủy của Bùi Tố phủ ướt khắp phần thân khổng lồ của chày thịt. Bùi Tố cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy rất rõ gân mạch uốn quanh, bao bọc thân gậy tím sẫm tưởng như sắp chuyển đen dựng lên sừng sững đang hướng về phía cửa mình.
Đến tận khi khắp một vòng dương vật khô khốc đều đã ướt nhẹp, Vi Chiêu mới dừng động tác cọ cọ lại, đặt đầu khấc thấm đẫm dịch nhờn chống thẳng vào giữa nụ hoa, từ từ đẩy vào. Đầu rùa to như trái trứng vịt hung hãn tách hai môi thịt ra, kéo giãn âm đạo vốn nhỏ hẹp thành một lỗ tròn khổng lồ. Lớp thịt âm đạo đỏ tươi mềm mại quấn chặt lấy đầu chày thịt đen thô, hai cánh hoa mong manh bên ngoài cũng vô thức ôm chặt đầu rùa, run lên từng chặp nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự tiến vào hung hăng của nó.
Bùi Tố đột ngột cảm thấy có một vật thô to cứng đờ chọc giữa nụ hoa chúm chím của mình. Phía dưới bắt đầu truyền lên từng cơn nhói đau nhè nhẹ. Cậu hoảng hốt, vội khua tay muốn đẩy Vi Chiêu ra, lắp bắp:
"Từ từ.... Chậm... Chậm một chút..."
"Mới đầu sẽ hơi khó chịu. Thả lỏng nào!"
Vi Chiêu đương nhiên sẽ không chậm lại, hắn cất giọng khàn đặc do bị dục vọng bao trùm trấn an Bùi Tố rồi cần mẫn đẩy vào. Tiến vào thêm một khoảng liền cảm thấy quy đầu của mình bị một lớp màng thịt chặn lại. Hắn nhe nanh cười, điều khiển côn thịt chọc chọc nhẹ nhàng vào lớp màng mỏng đó một chút rồi mới dùng sức thộc mạnh.
"Ahhh! Đừng.... Đừng vào vội mà...hức...."
Lớp màng mỏng manh chắn giữa âm đạo cũng chỉ có thể khiến chày thịt to lớn dừng lại khoảng chừng một vài giây, sau đó liền bị quy đầu tàn nhẫn phá vỡ. Một dòng chất lỏng ấm nóng bao phủ lên trên quy đầu cứng.
"AGGG!!! Đau... Ra ngoài... Rút nó ra... Mau rút nó raa.....!!"
Bùi Tố thét lớn, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống gối. Cơ thể mềm mại non nớt oằm lên vì đau đớn, làn da trắng nõn nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người. Thân dưới đã bị chế trụ, không có cách nào trốn thoát được nên Bùi Tố chỉ đành chuyển sang lúc lắc thân trên, hai tay không ngừng cào cấu khắp tấm lưng trần vạm vỡ của Vi Chiêu, gương mặt nhỏ đặt trên vai hắn khóc sướt mướt.
Âm đạo Bùi Tố nhỏ xíu, chặt khít không một kẽ hở, từng thớ thịt mềm không ngừng co bóp, cắn mút rấm rứt khắp thân dương vật. Chày thịt căng tức như sắp nổ tung nhưng cũng không thể tiến vào thêm chút nào, hắn tức giận gầm lên:
"Chết tiệt! Bùi Tố, thả lỏng một chút!"
Bùi Tố bị đau nên vô tình căng chặt toàn bộ cơ thể, phía dưới cũng vì thế ép chặt lại. Cậu nhận ra bản thân càng căng thẳng sẽ càng đau đớn, liền ra sức hít thở sâu, ép bản thân thả lỏng hết mức.
Vi Chiêu âm thầm cảm thấy huyệt thịt của Bùi Tố mềm ra, chảy nước, hắn nhe nanh cười, thuận theo từng đợt cắn nhả mà húc mạnh một cái, nơi giữa hai chân của hai người rốt cuộc cũng dán sát vào nhau không một kẽ hở
"Hmmm.... Sâu....sâu quá....a...hức..."
Tiếng rên rỉ đè nén sâu trong cổ họng Bùi Tố bật ra không kiểm soát, cậu run rẩy ngâm nga. Chỉ cần hơi nhúc nhích một chút liền có thể cảm nhận được côn thịt như con trăn khổng lồ liên tục cọ sát, ngọ nguậy bên trong mình. Cảm giác trướng bụng vô cùng rõ rệt, Bùi Tố lập tức mở rộng chân, không dám động đậy dù chỉ một chút, miệng huyệt mấp máy, mật dịch cuồn cuộn nhỏ xuống đệm giường bên dưới, thấm ướt cả một mảng.
Trước mắt Vi Chiêu mờ đi vì dục vọng, hắn cứ thế đâm rút, càng thêm ép sát thân thể to lớn tráng kiện, dương vật nhắm ngay huyệt mềm non nớt, không ngơi nghỉ phút nào mà xuyên xỏ tận sâu vào trong. Môi thịt bên ngoài cũng bị kéo ra đẩy vào theo từng nhịp đưa đẩy, dâm thủy kèm máu tươi trào ra theo từng nhịp kéo đẩy kèm theo âm thanh phụt phụt đầy dâm dục.
Sau một hồi trừu sáp, Vi Chiêu chán tư thế này rồi liền xoay người nằm xuống, lật Bùi Tố lên bên trên mình. Tư thế này khiến toàn bộ trọng lượng của Bùi Tố dồn xuống nơi giao hợp, dương vật cắm đặt biệt sâu, Bùi Tố khóc hết nước mắt, đôi tay gầy nhẳng áp lên bờ ngực cường tráng của Lạc Vi Chiêu, cả người không ngừng run rẩy.
Phía dưới đau rát vì vừa bị phá thân, giờ lại bị bón căng như sắp rách, Bùi Tố cảm thấy không ổn, cậu muốn rút ra. Bùi Tố chống hai đầu gối sang phần đệm hai bên hông của Vi Chiêu, dùng sức đẩy mông lên. Hai chân vô lực nhũn nhoẽt muốn sập cả người xuống nhưng Bùi Tố vẫn cố gắng chống cự, dùng thêm trợ lực từ hai cánh tay từ từ kéo mình lên.
Vì Bùi Tố dồn sức xuống chân nên thịt đùi trong và thịt âm đạo cũng căng cứng theo, bóp chặt lấy chày thịt thô dày, khiến phần rút ra lại càng thêm khó khăn. Dương vật của Vi Chiêu như khối sắt nung cứng đờ, nóng bỏng dính chặt lấy vách thịt non trong âm đạo, Bùi Tố chật vật rút ra đến đâu, vách thịt mỏng truyền tới cảm giác như bị dao cứa khắp xung quanh rõ ràng tới đấy.
"Ư... Ư.... Hức..."
Vi Chiêu mỉm cười nhàn nhã ngửa đầu ra sau, giương đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cảnh Bùi Tố vừa khóc thút thít vừa chật vật tự chống tay, rút mông mình ra khỏi chày thịt sừng sững của hắn.
Khi Bùi Tố đã nhấc ra được gần hết, dịch nhờn kèm máu tươi trào ra mỗi lúc một nhiều. Bùi Tố thở gấp, thót bụng, trong lòng khấp khởi vui mừng vì sắp thoát được thì Vi Chiêu đột ngột vươn tay nắm hai bên mông đang vểnh cao của Bùi Tố, vừa bóp vừa tách ra rồi dùng sức dập mạnh cánh mông của cậu xuống dưới.
"AHHHHHHH!!!!!"
Dã vật thô đen gần ra đến bên ngoài giờ lại đột ngột chọc sâu, đầu rùa cứng như đá đâm đến tận tử cung. Bùi Tố cảm nhận rõ ràng một trận bỏng rát dọc theo hành lang nội bích kéo đến tận cửa tử cung sâu bên trong.
Bùi Tố ngửa đầu khóc thét, đau đớn khiến hàng phòng vệ trong cậu sụp đổ, cả người đổ rạp lên trên thân mình rắn chắc của Vi Chiêu, úp mặt vào vai hắn nức nở. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Lạc Vi Chiêu một thân đầu tóc rối bù, tay ôm cả chồng hồ sơ đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng dâm mỹ trong phòng.
Trước mặt anh là Bùi Tố không mảnh vải che thân nằm úp phía trên người Vi Chiêu, quay lưng về phía cửa, mông vểnh cao. Vi Chiêu nằm ở phía dưới, hai tay hắn vòng ra phía trước, coi bờ mông nộn thịt của Bùi Tố là bột mì mà ra sức vày vò, nhào nặn, mỗi lần hắn tách thịt mông cậu ra rồi ép vào là một lần dâm thủy trong suốt ở cúc huyệt Bùi Tố tràn ra, chảy xuống bộ phận đang giao hợp phía dưới. Dương vật sẫm màu của hắn cắm sâu trong âm đạo đỏ hỏn của Bùi Tố, Bùi Tố khóc rấm rứt, nằm sấp, mông vểnh cao bám vai Vi Chiêu, cả người không ngừng run rẩy.
Lạc Vi Chiêu buông thõng hai tay, tệp hồ sơ dày cộp rơi tự do xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp phòng nhưng đấy không phải là những gì anh đang bận tâm. Từ góc nhìn của Lạc Vi Chiêu, hoa huyệt nhỏ xíu của Bùi Tố vẫn đang ra sức nuốt lấy côn thịt tím lịm rì rằn của Vi Chiêu. Từ phía trong ri rỉ từng dòng nước nhờn, tinh dịch rơi rớt và vài sợi máu chảy dọc theo phần còn lại của chày thịt xuống dưới. Phải rồi! Đây là lần đầu tiên của Bùi Tố, lần đầu tiên mà anh vẫn luôn cố sức giữ gìn cho cậu.
Lạc Vi Chiêu nghiến răng, nắm chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh vào gang bàn tay như muốn xuyên thủng làn da mỏng manh. Lạc Vi Chiêu sau khi tách đôi vẫn luôn rất dịu dàng, hoà nhã, đây thật sự là lần đầu tiên anh tức giận đến mức muốn một tay bóp chết bản thể kia của mình đến vậy. Lạc Vi Chiêu lao tới, gầm lên:
"CHẾT TIỆT!!! ANH CÓ Ý THỨC ĐƯỢC VIỆC MÌNH ĐANG LÀM KHÔNG???"
Đối diện với một Lạc Vi Chiêu đang bừng bừng lửa giận. Vi Chiêu vẫn rất điềm tĩnh. Hắn nhẹ nhàng tách mở cánh mông múp míp của Bùi Tố, khéo léo luồn hai đầu ngón tay vào trong, banh hậu huyệt trống rỗng của cậu ra, cất giọng chán chường:
"Làm gì mà ồn ào thế? Nhường mày cái miệng nhỏ này trước đó."
.
- Hết chương 1 -
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com