Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#5.

  Ta là Vương Mộc Thư,nhị tiểu thư của Vương phủ ở kinh thành.Tuy ta chỉ là con sâu lười nhưng Vương gia ta người nào cũng khiến người người ngưỡng mộ.

  Phụ thân -Vương Thiên Tường giữ chức quan nhất phẩm,cũng là cận thần của hoàng đế tỉ tỉ.Mẫu thân, Lam  Ngân được hoàng đế tỉ tỉ ban tặng danh phong.Còn danh phong gì thì ta chẳng hiểu,chỉ biết là rất cao quý. Tam muội tên Vương Trúc,năm nay 15 vừa độ xuất giá,nhưng cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành.Người ta yêu thương nhất là đại ca ta,Tể tướng Vương Tuấn Khải.

  Đại ca ta,văn võ song toàn,đệ nhất mĩ nam,binh thư nắm rõ,dịu dàng với người thân và luôn bất cần với kẻ ác.Ha ha.

  Bởi thế mà bao mĩ nhân liền nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho ca ca,tiếc là chỉ thấy một bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp của ca ca mà thôi.

  Phụ mẫu ta không ý kiến,ta cũng chẳng can thiệp,chỉ là khi có cô nương nào ngấp nghé,ta lại tót bụng nói với các nàng vài lời.

  Hôm nay ta đang ngồi ăn điểm tâm xem ca ca luyện võ,Trương tiểu thư chợt ghé qua.Nàng thấy ta cười nhẹ,sau đó cùng ta trò chuyện,nhưng căn bản ánh mắt nàng luôn đặt trên người ca ta đã bán đứng nàng.

  "Ngươi thích ca ca ta?" Ta cắn một miếng phù dung cao.

  "Nga?" Mặt nàng thoáng đỏ "Sao...ngươi biết?"

  Xuân ý trên mặt cùng biểu hiện ngươi lộ rõ rồi kìa,ta nghĩ. Với cả chuyện này ta cũng thấy đủ rồi.

  "Khuyên ngươi nên bỏ đoạn niệm này đi,thê tử của ca sớm đã định đoạt!"

  "Là...là ai?" Nàng ấp úng,mắt phủ một tầng nước.

  Ta không khách khí nhướn mày hướng đến ca ca.Trương tiểu thư nhìn theo,sau đó nàng trợn tròn mắt.Trên sân,ngoài ca ca ta vừa dừng kiếm nghỉ ngơi duy nhất chỉ có một người tâm phúc của ca đang dâng khăn lau mặt cho hắn. Từ góc độ ta nhìn vào liền là một mảnh hòa hợp.Ta híp mắt.Cẩu lương cũng quá nhiều rồi.

  "Tên người hầu đó? Hắn là nam tử mà!"

  Ta mở mắt,lạnh lùng.

  "Ca ấy không phải người hầu.Ngươi về đi,ta mệt rồi." Sau đó ta đi thẳng để lại Trương tiểu thư sững sờ.

...

   "Muội lại rêu rao chuyện ta và Nguyên Nhi?" Đại ca hỏi.

  Ta liếc nhìn Nguyên tẩu tẩu đang đỏ mặt ngồi nép bên cạnh cười khẽ.

  "Muội là đang giúp ca mà."

  "Nhóc con,muội sợ chưa đủ loạn sao?" Đại ca đưa chén trà cho tẩu tẩu,ánh mắt dịu dàng vô tận.

  "Loạn? Kẻ nào dám tách tẩu rẩu khỏi ca,muội liền cho kẻ đó,nam thành thái giám,nữ thì cưới nàng ta luôn."

  "Muội..." Ca trừng ta,nhưng quay sang Nguyên tẩu tẩu lại khác hẳn.

  Tẩu tẩu nhìn ta,nhẹ nhàng

  "Tiểu thư vẫn nên giấu thì hơn,ta sợ người khác biết sẽ gây sức ép."

  Tẩu tẩu vẫn luôn hiểu chuyện,ta thậm chí còn chẳng được như tẩu ấy.

  "Dạ."

  Sau đó,ca ca huynh ấy muốn hôn tẩu tẩu,ta vội núp đi.Quái lạ,từ lúc nào ta thành không khí vậy?

...

  Năm ta 6 tuổi,đại ca 8 tuổi lần đầu ta gặp Nguyên tẩu tẩu.

  Ta cùng đại ca đi dạo phố,thấy một đám người đánh một ông lão ùng một đứa trẻ,miệng hô lớn "Dám ăn trộm đồ này!" , "cho mi trộm bánh nhà ta này"...

  Ông lão im lặng,cơ thể mệt mỏi.Đứa trẻ gương mặt bẩn thỉu nhưng ánh mắt sáng ngời.Nó nhỏ giọng,nhưng từ trong giọng nói toát ra sự kiên quyết,ngay thẳng "Ta không trộm!"

  Ta cùng đại ca lập tức tin tưởng.

  Vốn là người lỗ mãng,ta chưa được phép của đại ca liền hét lớn "Dừng tay!"

  Bọn người kia thấy ta liền lui ra "Vương nhị tiểu thư!"

  "Các người đây là làm sao?" Ca ca ta lên tiếng,giọng nói lạnh băng như băng tuyết trên đỉnh núi.

  "Bọn hắn ăn trộm một chiếc bánh bao,bọn tiểu dân chỉ dạy dỗ hắn."

  "Các  người xem,một ông lão gần đất xa trời cùng một đứa trẻ nhỏ như vậy,lấy một chiếc thì sao? Huống hồ,nó còn bảo không lấy!"

  "Tất cả chỉ là ngụy biện thôi công tử!"

  "Vậy ta liền trả tiền."

  "A?"

  "Hứ,đi mà lấy này" Ta nhếch môi khó chịu,ném một nắm bạc ra xung quanh.

  Ta liếc thấy đại ca lườm một cái nhưng rồi lại quay đi.Ta khẽ cười.Ta chỉ muốn dạy dỗ chúng một chút thôi.

  Đại ca tiến đến,nâng đứa trẻ kia lên,dìu ông già dậy.Ta cảm thấy hơi thở của ông lão rất mong manh.Quả nhiên,đi đến chỗ nghỉ của hai người,ông lão liền từ trần.Đứa trẻ khóc đến kinh thiên động địa,tựa hồ nhấn chìm cả thế gian.

  "Bớt bi thương." Đại ca nói.Ta trố mắt nhìn,lần đầu ta thấy ca dịu dàng như vậy với người lạ.

  "Vương lão đã nuôi tiểu dân gần 8 năm nay,sao tiểu dân không bi thương đây...Hiện tại chẳng còn ai tiểu dân quen biết..."

  "Ngươi tên gì?"

  "Tiểu dân tên Vương Nguyên."

  "Hảo.Liền làm tâm phúc của ta.Giờ chôn cất lão bá rồi trở về."

  Ta trợn tròn mắt.Thấy Vương ca nhìn,ta lại mỉm cười.Trong mắt ca ấy lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ngây thơ. Ta liền hảo cảm tăng lên.

  Dập đầu 3 cái,Nguyên ca chính thức vào phủ làm tâm phúc của ca ca.Phụ mẫu không can thiệp,tùy ý ca quyết định.

  Ta thấy ca dịu dàng cùng cẩn thận lau mặt cho Nguyên ca,tựa như đang chạm vào món đồ trân bảo.Ta nhìn Nguyên ca reo lên

  "Nguyên ca hảo soái a~ Làm tướng công muội nha!"

  Nguyên ca xấu hổ,lấy tay che mặt "Tiểu thư...Người đừng đùa."

  Đại ca nhìn "tiểu mĩ nhân" một cách ôn nhu,lại đá ta một cước.Từ khi Nguyên ca xuất hiện,ta không rõ bị bao nhiêu lần ca ca khi dễ.Ta thật không ngờ về sau vị trí số một trong lòng ca cũng đổi chủ luôn.

  "Ngươi cứ gọi ta là Khải,còn nó..." Ca nhìn ta "Ngươi cứ gọi nó nhóc con hay tiểu nha đầu đều được."

  Ta bĩu môi.Lại nghe tiếng bụng sôi.Ta khúc khích cười,lại tiếp túc ăn "phi tiêu".

  Nhìn Nguyên ca ăn hình như có chúy thỏa mãn.Ăn cong,ca hướng về ta và đại ca cười.Giây phút ấy,đại ca ngẩn người cùng đôi tai khẽ đỏ. Khải ca nhà chúng ta xấu hổ a~~

  Từ đó,hai người họ liền dính như hình với bóng.Nhưng thỉnh thoảng ta lại không cam tâm đi trêu trọc một hồi.Chẳng hạn như, khi đại ca bón đồ ăn cho Nguyên ca ta liền bất ngờ thò đầu vào,vô tình Nguyên ca bị sặc,cuối cùng ta bị ăn điểm tâm tới nghẹn.Kì thực ta cũng đau lòng ca ấy mà...QAQ...

  Đại ca dịu dàng vô biên với Nguyên ca,đối với ta lại như với kẻ địch.Ta đau đớn khôn nguôi...

  Tam muội nói "Sao tỉ không cùng đại ca nữa mà ngồi đây nghe kể tiếu lâm?"

  Ta thở dài "Ta bị ra rìa,muội muội..."

  Tam muội xinh đẹp khả ái nói "Xê xê ra a,tỉ làm xiêm y muội dính nước miếng giờ..."

  Ta liền lao vào đánh nó.

  Năm ta lên 12,vô tình thấy Khải ca của chúng ta hôn trộm Nguyên ca.Ta liền tỉnh ngộ.Hóa ra đại ca có ý chọn Nguyên ca làm tẩu tẩu. Nhìn cái gương mặt thỏa mãn của ca ca,thật là....vô sỉ.

  Ta bắt đầu gọi Nguyên ca bằng tẩu tẩu.

  "Tẩu tẩu,thêu khăn giùm muội a."

  "Tẩu tẩu,đồ ăn này khó ăn quá,tẩu làm cho muội đi."

  "Sáng hảo tẩu tẩu."

  Nguyên tẩu xấu hổ bỏ chạy,đại ca lại nhìn ta vẻ hài lòng.Xế,muội mới không để ý ca,muội là để ý tẩu tẩu.

  ...

  "Ngươi xem,tiểu thư nhà này..."

  "Phụ thân,nhi tử đã có ý trung nhân?"

  "Là ai?" Phụ thân cau mày.

  "Nhi tử không thể nói,vẫn là người chết tâm đi,nhi tử không thành hôn với vị tiểu thư nào."

  Một lần lại hai lần,mẫu thân cũng nói giúp,tiếc là sáu bảy lần,cả hai người đều bỏ cuộc.

  Các tiểu thư đến,ca không tiếp. Tẩu tẩu khó xử nhìn vị đại ca đang ôm cúng lấy lại nhìn ta.Vậy là ta đành ra tay. Vài lần,lỡ miệng nói đến tẩu tẩu,sau là nói thuận miệng luôn.Ca ca cũng không nói gì nhiều,tẩu tẩu ôn nhu như nước lại chỉ suy tư thôi.

  Kì thật nếu muốn ta chọn tẩu tẩu,ta chỉ ưng mình Nguyên tẩu. Đại nam nhân thì sao? Tẩu ấy rất tốt.Tam tòng tứ đức tẩu đều hơn ta mà. Ta chỉ xem lòng không xem vỏ.

  Ta nhớ lần đại ca bị bệnh,tẩu tẩu tự mình chăm sóc,khuyên cũng không rời.Khi ca khỏi liền sụt xuống vài kí,làm ca ta thương tâm một thời gian dài.

  Khi ca ta ra quân,trở về bị thương nặng, tẩu ấy cắn răng không khóc,lại chăm sóc ca lần nữa,không ai có thể như vậy.

  Mùa hè làm đồ mát,mùa đông làm quần áo ấm.Khi ca ta phiền lòng,tẩu cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ ca.

  Hảo tẩu tẩu.

  Năm ta 17,hoàng đế tỉ tỉ ban hôn cho ca ca.Chuyện này khiến phụ mẫu mừng rớt nước mắt,ta và tẩu tẩu sững sờ,cùng ca ca hóa mặt than.

  Cứ như vậy ca vào triều phản đối,hoàng đế tỉ tỉ mắng ca,ca im lặng,khi tỉ tỉ nhắc đến Nguyên ca,ca ca ta liền hóa sói muốn giết người.Tỉ tỉ liền cho ca về suy nghĩ.

  "Gì chứ? Ta chẳng cần công chúa công chiếc gì,ta chỉ cần Nguyên nhi!" Đại ca ta nói.

  Phụ mẫu van xin ca ca,tam muội khuyên nhủ ca ca.Ca đều lạnh một mảnh.Nguyên ca tới khuyên,hôm sau ta thấy dấu đỏ trên cổ chi chít cùng bộ dạng khập khiễng của tẩu tẩu.

  "Ế? Tẩu bị muỗi đốt à?"

  "A? Đúng vậy?" Tẩu đỏ mặt,khập khiễng bước đi

  Tẩu ngốc quá,ta cũng 17 rồi mà,huống hồ...ha ha...

   ...

  "Muội nói giúp ta cùng bệ hạ đi,ta biết muội cùng nàng ta rất tốt!" Đại ca ta nhìn ta,có vẻ như cầu xin..

  "Ách..."

  "Muội muội..."

  Ta nhìn tẩu tẩu,lại nhìn đại ca,cười.

  "Cứ giao cho muội,hai người tin tưởng."

  Ờ.Sau đó quả thật là đại ca và đại tẩu được bên nhau.Nhưng mà...sao lại để ta thành thân với hoàng đế tỉ tỉ hả? Công lí đâu? Công lí đâu?

...

  Ta và hoàng đế tỉ tỉ đứng trước rừng cây cùng đại ca và đại tẩu.

  "Hai người nỡ bỏ muội lại nơi cung cấm lạnh lẽo ư?" Ta thút thít.

  "Đã có hoàng đế đệ phụ nơi này,muội đừng lo lạnh lẽo." Đại ca cười.

  "Ân." Hoàng đế tỉ tỉ cũng cười.

  "Cám ơn muội,Tiểu Mộc" Nguyên tẩu 
xoa đầu ta.

  "Có gì cám ơn chứ..." ta nhe răng."Đi đường bình an,trở về liền đem tiểu tiểu Khải và tiểu tiểu Nguyên cho muội bế nha!"

  "Linh tinh" Đại ca cốc đầu ta,bế tẩu tẩu lên ngựa,ung dung rời đi.

  Ta hét lớn "Thượng lộ bình an,sớm sinh quý tử...."

  Tẩu tẩu vẫy tay,đại ca không quay lại nhưng ta vẫn nghe tiếng cười khẽ.Hoàng đế tỉ tỉ ôm lấy ta, "Hồi cung thôi,lạnh."

  Ta cong mắt,xoay người trở về.

  Đại ca và đại tẩu ngao du giang hồ.Ta cùng hoàng đế tỉ tỉ sống yên ổn nơi cung cấm.Tam muội thành thân sinh hạ 3 nhóc tì vui vẻ Vương phủ nhà ta. Còn gì bằng đây ?!

...

  Nhiều năm sau đó...
 
  "Ta không ăn,ngán lắm rồi!" Ta khó chịu.

  "Nàng là mang thai,sao có thể không ăn." Hoàng đế tỉ tỉ dỗ dành. " Nếu hài tử này mà yếu đuối thì Bảo nhi,Thương nhi làm sao đây?"

  "Ta không ăn!!!"

  "Vậy,để tẩu tẩu làm cho muội ăn!"

  Ta mở to mắt,hướng về phía cửa,sau đó vừa hét lớn vừa lao ra đón họ.

  "Ca ca,tẩu tẩu,tiểu tiểu Khải,tiểu tiểu Nguyên a~~~~~"

  Hết.

 
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com