Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 27: Không thể không yêu

Chu Chính Đình vừa từ YH concert về, mệt muốn chết ~~~

Kí túc xá thì lộn xộn, bọn trẻ con thì léo nhéo, Thừa Hạo phát cẩu lương lung tung, anh càng lúc càng chịu không nổi nữa rồi.

Anh đội trưởng mặt nhăn mày nhó trốn tiệt về phòng. Dạo này không được gặp Khôn Khôn, lão tử chính là đang cực kì khó chịu trong người!

Nằm vật xuống giường, anh khép mắt lại, thả lỏng cơ thể. Cho dù nhớ tên đó đến phát điên, cũng vẫn phải kiềm chế một chút, hảo hảo nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe. Anh mà ốm thì việc để cho ai làm kia chứ.

Tiếng bọn Thừa Hạo từ ngoài truyền vào trong phòng:

- Đồ cam thối, hôm nay em thấy anh nhìn mấy tỷ tỷ Everglow nhiều lắm luôn! Đi chết đi, đồ háo sắc!

- Justin, hôm nay mọi người đều rất đẹp, cảnh đẹp thì ai lại không muốn nhìn cơ chứ...

- Con mẹ nó anh có giỏi thì đi theo người ta luôn đi! Bày đặt ngắm cảnh, lão tử còn chưa đủ soái hay sao!

Anh bật cười. Hai cái đứa ngốc này, lúc ở xa thì gào thét gọi hồn nhau lắm cơ, cứ anh nhớ em em nhớ anh, gặp nhau liền cãi cọ, không thì lại bày trò nghịch ngợm. Chỉ khổ cho thân anh cả, suốt ngày phải dẹp loạn.

Cười một lát, Chu Chính Đình liền thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Phải rồi, anh với Khôn ngày đó cũng rất thường xuyên xảy ra cãi vã, giận dỗi từ những chuyện bé xíu. Hình như hầu hết đều chỉ giận một lát, rồi Khôn chủ động kéo anh lại ôm ôm là mọi chuyện trở lại như bình thường.

Bây giờ thì hiếm lắm. Đến cơ hội gặp nhau còn ít như này, lấy đâu ra thời gian và sức lực mà giận dỗi, cãi cọ nữa chứ.

----------------------------------------------------------------------------------

Vẫn nhớ, có một ngày nắng rất đẹp, khung cảnh ở Đại Xưởng cực kì thơ mộng. 

Anh với Khôn chạy ra mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, tiện thể đi dạo với nhau một chút. Còn nhớ quả đầu vàng vàng lấp lánh trong nắng của em ấy với màu áo lớp A hồng hồng ciu te đã làm tim anh đập mạnh như thế nào.

Hồi đó Chính Đình vẫn còn cao hơn Khôn 2 phân, em bé thấp hơn xíu chạy đằng trước, nắm tay em bé đằng sau thật chặt. Hai người cười nói rất vui vẻ.

Tự nhiên Khôn hào hứng đập đập tay anh:

- Chính Đình, nhìn kìa, hôm nay Duệ ca vẫn cực kì mê người! Từ khi để kiểu tóc đấy, anh ấy thực sự rất rất đẹp luôn đó ~

Chính Đình nhìn sang, đúng là cậu ấy rất đẹp.

- Chính Đình, mau nhìn, hôm nay Lý Hy Khản đẹp dã man! Người ta gọi cậu ấy là Sát thủ thiếu nữ đó! Em cũng thấy cậu ấy rất đáng yêu...

...Lại nhìn tiếp, công nhận là rất đẹp.

- Chính Đình...

- Khôn, anh muốn về rồi.

Khôn vẫn không hiểu, ngơ ngác hỏi:

- Mới đi được có một chút mà...

Chính Đình đen mặt:

- Anh muốn về, không muốn đi tiếp nữa.

Vậy là hai tên ngốc lại dắt nhau về kí túc xá.

Về đến cửa kí túc xá, Khôn kéo tay áo Chính Đình, hớn hở lôi qua phòng mình:

- Anh qua phòng em chơi đi, Jeffrey nấu mì trứng đấy.

- Anh mệt rồi, muốn về phòng nghỉ.

Chính Đình hất tay cậu, hầm hầm quay lưng lại đi một mạch. Cái tên EQ thấp này, trong khung cảnh lãng mạn như vậy cũng làm lão tử tụt hứng được, phục nhà ngươi thật đấy!

Khôn vẫn ngơ ngác. 

What? :D Bộ hôm nay mình lôi ổng đi dạo nhiều quá hay gì? :D

Tối đến, Khôn đem chuyện hôm nay kể cho Tử Dị nghe. Liền bị cười vào mặt:

- Như vậy mà ông cũng không hiểu tại sao Chính Đình giận luôn á hả?

Thái Từ Khôn lắc lắc đầu. Ủa bộ ổng giận thiệt hả? :D

Tử Dị vỗ vỗ trán cho bớt tăng xông rồi kiên nhẫn giải thích:

- Ông làm cậu ấy ăn giấm rồi, ăn nguyên một hũ giấm to đùng. Ai đời lại có cái tên như ông, đi với người yêu mà cứ bô bô khen người này người kia đẹp, là Jeffrey thì đã táng tôi sml rồi :)

Thái Từ Khôn gật gật. Hóa ra là bạn ý ghen...

Chu Chính Đình đang nằm lướt weibo trong phòng thì nghe tiếng Justin:

- Khôn ca mau vào đi, anh Chính Đình ở trong phòng đấy.

Chu Chính Đình bực bội rúc vào chăn. Khôn Khôn đáng ghét, hôm nay nhà ngươi có đến ta cũng không tiếp.

Thái Từ Khôn thấy thế cũng chui vào chăn, ôm ôm anh, giọng nũng nịu:

- Chính Đình ~

- Cậu đi ra đi, tôi không muốn thấy mặt cậu :)

Thái Từ Khôn rúc đầu vào vai anh, giọng biết lỗi:

- Em xin lỗi mà, em không biết là anh ghen, lần sau em không thế nữa, tha lỗi cho em đi mà ~ :<

Anh lén nhìn về phía sau, thấy mặt em người yêu xụ xuống, liền bật cười ôm lấy cậu:

- Tạm chấp nhận! Nếu có lần sau anh sẽ phạt em quỳ bàn giặt, biết chưa? 

- Biết ~

- Sau này phải hợp tác với mỹ nhân nào đó biểu diễn, phải nói cho anh, không được giấu, hơn nữa phải giữ mình!

- Em nhớ rồi ~

--------------------------------------------------------------------------------------

Chu Chính Đình đang mơ màng hồi tưởng, dần dần chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại.

Anh nhấc máy, giọng ngái ngủ:

- Văn Quân, anh biết rồi, anh xuống ăn cơm ngay đây ~

- Chính Chính, là em.

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Chu Chính Đình tỉnh cả người. Giọng nói trầm thấp ấm áp của Thái Từ Khôn làm anh trong phút chốc chỉ có bay đến bên ôm lấy cậu ấy.

Thái Từ Khôn ngập ngừng:

- Hôm nay trên sân khấu em biểu diễn cùng một đội nhảy của các tỷ tỷ. Em sẽ không làm những gì khiến anh không vui, anh... nhớ xem em biểu diễn.

Chu Chính Đình mỉm cười. Cái người này... lúc nào cũng vậy, lâu như thế rồi mà vẫn nhớ câu nói ấu trĩ của anh ngày đó mà báo cáo. Mỗi lần biểu diễn đều báo cáo như vậy, thực ngốc.

Nhưng tên ngốc họ Thái đó, chính là khiến anh không thể không yêu.







--------------------------------------------------------------------------------------

Thi xong rồi nè ~

#Sữadâu










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com