Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Someday Oneday Everyday

Mối quan hệ giữa tôi và chị rốt cuộc nên gọi là gì cho hiện tại. Tôi ghét hiện tại, tôi ghét những gì diễn ra của hiện tại. Tôi ghét nó bởi vì bất kể thời khắc nào tôi cũng chẳng có chị ở bên mình

Tôi nhớ Thiện Anh, tôi muốn đến gặp Thiện Anh nhưng mỗi khi tôi nói muốn gặp chị thì chị lại một mực bảo rằng có công việc, không có thời gian dành cho tôi

Tôi cũng có công việc của mình, tôi của hiện tại có những dự án phim đang chờ đón tôi phía trước. Kể từ khi chúng tôi rời khỏi công ty, T-ARA tạm ngừng những hoạt động chung, thay vào đó là có những dự án của riêng mỗi người. Muốn gặp nhau cũng là một điều khó khăn.

Tôi có mua một căn nhà riêng để thuận tiện cho việc đi đóng phim, đó là mục đích thứ nhất. Còn mục đính thứ hai của tôi là cùng chị chung một nhà. Ngày trước, chị thường lui tới nấu những món ăn mà tôi yêu thích cùng tôi ăn. Bây giờ, số lần chị đến dường như rất ít có khi mấy tháng chị cũng không đến

Khi còn ở ký túc xá, bên cạnh tôi luôn có Thiện Anh. Mỗi sáng thức dậy, chị luôn là người thức trước chuẩn bị thay cho tôi mọi thứ để đi quay phim. Tôi luôn có cảm giác chúng tôi chính là một gia đình. Còn nhớ có lần Thiện Anh nói với tôi "Em là đứa trẻ mà chị tự tay nuôi lớn" "Chị không thể tìm thấy được một điểm nữ tính nào từ em".  Thật cũng đúng thế nhỉ, tôi là một người rất đơn giản, cũng là người không quá chăm chút gì cho bản thân nhưng có Thiện Anh mọi thứ đều được chị chuẩn bị tươm tất

Mỗi tối trở về, dù cho thời gian có khuya đến bao nhiêu, Thiện Anh cũng nguyện ý ngồi chờ đợi tôi trở về

Ngày ấy bất kể ngày hay đêm Thiện Anh luôn dành cho tôi sự chân thành chờ đợi, đối với tôi chị ấy là một phần không thể thiếu đi trong cuộc đời. Nhưng hiện tại mọi thứ tôi đều có chỉ thiếu mỗi mình chị

Giáng sinh năm nay có lẽ tôi lại tiếp tục thiếu đi Thiện Anh bên cạnh. Tôi còn nhớ giáng sinh năm trước, Thiện Anh nói với tôi cùng hội bạn thân đi du lịch đến hòn đảo Koh Samui ở Thái Lan nên không thể cùng tôi đón giáng sinh. Tôi đành chấp nhận thiếu chị, một mình tôi trong căn nhà quẩn quanh không có mục đích. Giáng sinh năm ấy có lẽ là giáng sinh lạnh lẽo nhất đối với tôi

Mùa đông năm nay đã đến rồi, ngồi trong nhà nhìn ra ô cửa sổ có thể thấy được tuyết rơi chầm chậm nhưng lạnh lẽo cả một vùng trời. Nghĩ đến lòng tôi bây giờ, cũng lạnh lẽo như thế

Bộ phim mà tôi đóng hiện tại đã kết thúc, tôi cũng không có dự án nào mới. Đành ở nhà ngủ đông thôi. Ngày mai là đến Giáng Sinh rồi, Thiện Anh hiện giờ cũng không có đang ở Hàn Quốc. Tôi thừa biết, ngày mai chị cũng không thể cùng tôi đón giáng sinh nhưng mà vẫn muốn hỏi chị có về hay không

Lấy điện thoại soạn những dòng tin nhắn gửi đi đến nơi chị, chờ đợi rất lâu cũng không thấy chị hồi âm. Trời cũng đã tối, thời tiết cũng là đang lạnh nhất của năm, Thiện Anh đi đâu giờ này được. Tôi thật lòng cũng không rõ

"Chị đang làm gì? Đã trở về khách sạn chưa?"

Chờ đợi đến ngủ đi tự bao giờ tôi không hay biết, nhưng tâm trí vẫn mơ màng nhắc nhở tôi phải chờ đợi Thiện Anh. Tiếng rung chuông tin nhắn reo lên, tôi bất giác vui mừng mà mở lên, đúng thật là Thiện Anh đã hồi âm

"Đã trở về khách sạn"

Tôi vừa đọc tin nhắn của chị vừa nhanh tay soạn tin gửi cho chị

"Thời tiết đang rất lạnh, nhớ giữ ấm. Đừng để bị cảm thì không hay"

Mấy mươi giây sau Thiện Anh cũng đáp lại

"Em cũng nhớ giữ ấm. Ngủ sớm đi, đừng chờ đợi chị"

Thiện Anh luôn rất mực quan tâm tôi bây giờ lại vô cùng lạnh nhạt với tôi, tôi tự mình cười chua xót

"Thiện Anh, em rất nhớ chị"

"Ừm! Sẽ cố gắng sắp xếp gặp em. Chị hơi mệt rồi, sẽ đi ngủ. Chúc Ngủ ngon"

"Chúc Ngủ Ngon"

Kết thúc cuộc trò chuyện vỏn vẹn vài tin cùng Thiện Anh, tôi tự nghĩ vì sao chúng tôi ngày càng xa cách đến thế. Cứ như thế này thì đoạn tình cảm chúng tôi sau này sẽ thế nào đây. Nghĩ đến đây tôi cũng không còn can đảm để nghĩ thêm đến kết quả của sau này

Tiếng chuông cửa nhà vang lên bên tai tôi, kỳ thực giờ này còn ai đến nữa. Đã 22 giờ đêm rồi, chẳng lẽ nào...nhưng ngay lập tức tôi gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên đi, mở cửa xem người bên ngoài là ai

Tôi khá bất ngờ vì người trước mặt mình, trên tay còn mang theo một số đồ dùng nữa

"Quả thật em còn chưa ngủ"

"Chị"

Thiện Anh mỉm cười trên sự ngây ngốc của tôi, bước vào nhà, đi vào bếp

"Thời tiết như thế này, có món Tokbokki cay nóng mà Trí Nghiên yêu thích cùng với loại rượu mà chị yêu thích, còn gì tuyệt vời hơn nữa em thử nói xem có phải không?"

Nói rồi chị chăm chỉ nấu ăn dưới ánh nhìn chăm chú và ngạc nhiên của tôi. Lòng của tôi chợt tan biến đi những sự đau lòng, nỗi nhớ da diết trong tôi suốt năm tháng qua. Không khí hiện tại bây giờ trong căn nhà này chính là bao trùm tất cả những gì hạnh phúc nhất mà tôi từng muốn có. Hình ảnh Phác Thiện Anh đang miệt mài nấu ăn, và hình ảnh hiện tại tôi đang ôm lấy eo chị từ phía sau như vậy chẳng phải rất vô cùng hạnh phúc hay sao. Cảm giác này, tôi lại được một lần nữa đắm chìm

"Cứ tưởng giáng sinh năm nay em lại một mình đón, nhưng năm nay đã khác"

"Trí Nghiên, chị xin lỗi"

Tôi khẽ cười trước lời xin lỗi ngọt ngào của chị, thơm nhẹ vào tóc Thiện Anh một cái, hít lấy mùi tóc quen thuộc của Thiện Anh. Cảm giác vô cùng thoải mái

"Vì điều gì?"

"Vì đã vô tâm với em, vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em, vì đã bỏ mặt em lâu như vậy"

"Biết lỗi nhận lỗi là tốt, nhưng còn chưa đủ"

Thiện Anh vội quay mặt qua nhìn tôi, dừng mọi hành động đang làm

"Chưa đủ? Vậy như thế nào mới đủ"

"Như thế nào, chút lát nữa chị sẽ biết. Còn bây giờ..."

Thiện Anh chị ấy dường như nhận ra được ý định bên trong lòng tôi, vội lấy ngón tay che đôi môi tôi đang định hôn lấy chị

"Còn Tokbokki và rượu"

"Đơn giản thôi, chuyển món ăn tối thành món ăn sáng. Còn bây giờ ăn món thịt Gấu Trúc siêu cấp thơm ngon, tuyệt vời hơn cả Tokbokki a"

Tôi không để Phác Thiện Anh có cơ hội chối từ, kéo chị vào nụ hôn của tôi cùng nhau đắm chìm. Thừa nhận tôi rất nhớ cảm giác ân ái cùng Thiện Anh nhưng tôi cũng không vội làm chị không kịp thích ứng, cứ từ từ mà dẫn chị vào thiên đường tình ái mà chính tôi vẽ nên

Thiện Anh vô cùng khiến tôi hài lòng, chị đón nhận nụ hôn của tôi nhiệt tình như vậy, cảm giác hạnh phúc hơn cả

Cùng Thiện Anh trở về phòng của chúng tôi, đặt nhẹ chị xuống giường an phận. Để xem, để tôi ngắm nhìn Thiện Anh lâu một chút, một chút nữa. Vẫn là ánh mắt lay động lòng người, vẫn là nụ cười chị trao chất chứa bao nhiêu ngọt ngào. Vẫn là Thiện Anh luôn dịu dàng với tôi ngày nào, vẫn là Phác Thiện Anh mà tôi mong nhớ hiện tại đang ở trước mặt tôi

"Nghiên a~~vô cùng nhớ em"

Nói rồi, chị chủ động kéo tôi vào nụ hôn của chị. Nhẹ nhàng mang đến cho tôi vị ngọt ngào từ đôi môi, mang đến cho tôi những gì mà tôi mong đợi nhất

Một khoảng thời gian trôi qua, chúng tôi cùng nhau ân ái kéo dài đến qua ngày mới cũng đồng nghĩa là giáng sinh đã đến rồi. Vậy là giáng sinh năm nay, tôi đã có chị ở bên mình, không còn lạnh lẽo và cô đơn nữa. Thay vào đó là hạnh phúc bao trọn lòng tôi, trái tim tôi cũng là lúc đó mà cháy lên ngọn lửa nồng nhiệt của tình yêu, tình yêu mà tôi dành trọn cho mỗi một người tên Phác Thiện Anh

Tôi chỉ mong đến một ngày nào đó, một ngày và mỗi ngày, chị ấy đều đến bên tôi như một giấc mơ và trao cho tôi nụ hôn thật ngọt ngào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com