💩Đoản💩: Tiểu Đào
Năm đó, hoa đào nở hồng rực...
Nàng khắp người đầy vết thương lớn nhỏ, trên đầu quấn băng dày, chịu đựng cơn đau tỉnh giấc. Hơi ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là mảnh rừng đào hồng phấn bên khung cửa sổ, vài cánh hoa đào nương theo gió rơi trên người nàng. Một căn nhà gỗ đơn sơ, giường trúc diện tích vừa phải, mùi hoa đào và mùi thuốc Đông Y nhàn nhạt tràn ngập phòng. Nàng kéo chăn, nhìn cánh hoa đào trên giường, ngẩn người. Nàng...rốt cuộc là ai?
Năm đó, nàng tỉnh dậy không kí ức, bị trọng thương, thê thảm không tả nổi. Trái ngược với hắn khi gặp nàng, hắn dung mạo thanh khiết như trích tiên, một khí chất cao quý thoát tục khiến người khác tự cảm thấy bản thân hèn mọn như cát bụi, một thân trường bào màu trắng ưu nhã bước vào, đem thuốc đến thay cho nàng.
Hắn nói, hắn là sư phụ của nàng
Hắn nói, là nàng không cẩn thận bị ngã xuống vực, đập đầu vào đá, mới gây mất trí nhớ
Hắn nói, nàng gọi Tiểu Đào, là nữ oa tròn 7 tuổi
Hắn nói, nàng đừng sợ, hắn sẽ bảo vệ nàng, cả đời sẽ bảo vệ nàng.
Nàng ở rừng Đào, hảo hảo luyện võ công 10 năm. Đó là khoảng thời gian tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời nàng, không có ưu tư, không có tranh đấu, không có máu tanh, và...có người đó kế bên.
Hắn chăm sóc nàng. Hắn rất dịu dàng, khoan dung, yêu thương nàng như người phụ thân, như người huynh trưởng. Hắn chưa bao giờ nặng lời với nàng một câu.
Nàng thích nhất là được hắn xoa đầu. Thích ôm lấy thắt lưng vũng chãi của hắn. Thích được vùi đầu vào lồng ngực hắn, hít thở mùi hoa đào trộn với thuốc Đông Y chỉ duy thuộc về hắn. Thích cảm giác mỗi dịp sinh thần được ăn mì Trường Thọ tự tay hắn nấu. Thích mỗi dịp năm mới ngồi dưới cây đào hồng to nhất, đặt một chậu than ấm áp, cùng hắn uống rượu đào mà nàng tự tay ủ. Thích nhìn hắn luyện võ giữa rừng đào. Thích mỗi khi hắn nắm tay nàng dạy võ công. Thích...haizzz nàng thích rất nhiều thứ từ sư phụ. Nàng, thích sư phụ mất rồi.
Năm nàng 17, nàng lần đầu tiên rời khỏi rừng Đào.
Hóa ra, sư phụ nàng có thân phận rất cao. Hắn là giáo chủ Ma Giáo, giết người không chớp mắt, luôn làm chuyện trái với luân thường đạo lý khiến cả thiên hạ căm phẫn.
Tiểu Đào nghe thế chỉ cười cho có lệ, nực cười, sư phụ hiền lành như vậy, thanh khiết như vậy, làm sao là đại ma đầu như thiên hạ đồn thổi được?
Hắn nói, hắn sở dĩ trên rừng Đào, một vì dạy võ công cho nàng, thứ hai nữa, vì trốn tránh kẻ thù của hắn.
Chưởng môn Hoa Sơn, võ lâm minh chủ đương nhiệm, vì chướng mắt tài năng của hắn mà bao lần đều muốn bày mưu hòng giết chết hắn. Chỉ có giết chưởng môn kia, thì hắn mới có thể sống.
Thế là, nàng nghe lời hắn, cùng hắn hành tẩu giang hồ. Nàng cùng hắn ngoại trừ chém giết thì cũng chỉ có chém giết. Sáng tập kích các danh môn chính phái, tối đến ngủ cũng sợ bị ám sát, chính vì vậy thần trí luôn cảnh giác tỉnh táo. Một nữ tử ngây thơ như nàng lần đầu giết người, ngoài mặt nàng tỏ vẻ bình thường, nhưng mỗi lúc một mình, nàng bị ám ảnh bởi tiếng khíc xin tha, những khuôn mặt kinh hoàng trước khi chết, những lời quyền rủa không ngừng vang lên trong tâm trí nàng.
Càng về sau, nàng cũng dần quen thuộc. Không còn ám ảnh với người đã chết, không còn ngây thơ, cũng không còn hay mỉm cười như trước. Thay vào đó là dung mạo lãnh huyết băng giá, tính toán âm mưu giết chóc, thậm chí...còn hưng phấn mỗi khi nghe mùi huyết.
Hắn trúng độc
Tiểu Đào nàng một tấc không rời hắn, nàng nhìn hắn càng lúc càng yếu ớt, hơi thở mong manh, nàng...thật sự rất sợ hãi. Nàng khóc, khóc thấm ướt cả một mảng lớn trên y phục hắn.
Hắn lại xoa đầu nàng. Hắn nói, chỉ cần giết chết chưởng môn Hoa Sơn kia, lấy thuốc giải là có thể cứu được hắn.
Nàng lập tức lên kế hoạch ám sát chưởng môn Hoa Sơn
Đệ tử danh môn chính phái chết dưới tay nàng nhiều vô số. Bạch y của nàng nhiễm máu mà biến thành huyết y diễm lệ, rực rỡ như tu la dưới địa ngục.
Nàng khống chế chưởng môn Hoa Sơn, giữa danh môn chính phái đòi thuốc giải cho sư phụ.
Đám người danh môn chính phái chối bỏ không ngừng.
Nghĩ đến sư phụ bị độc dược hành hạ, đau đớn không thôi, nàng tức giận, thật sự tức giận. Nàng không chút nghĩ ngợi gì nữa, vung kiếm, cắt đứt tĩnh mạch của chưởng môn Hoa Sơn.
Nhưng mà, ông ấy từ ái nhìn nàng, ông ấy bật khóc. Trong mắt ông ấy, không có sợ hãi, không có oán hận, thậm chí là vui sướng và nhẹ nhõm!
Ông ấy...ông ấy gọi nàng hài tử, nữ nhi bảo bối?
Tâm Tiểu Đào chấn động, đau, đau như hung hăng bị nhéo
Hắn xuất hiện, khỏe mạnh, hoàn toàn an ổn như trước, nào có dấu hiệu trúng độc chứ. Hắn vỗ tay, khen nàng ngoan, khen nàng tốt. Hắn cười, cười xinh đẹp như thần tiên nhìn chưởng môn Hoa Sơn đang mất máu hấp hối. Hắn nói, hắn lại thắng
Tiểu Đào hoảng loạn, đây là sao, nàng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???
Chưởng môn Hoa Sơn không đáp, buồn bã nói với nàng, nữ nhi ngốc của ta... mệnh thật khổ
Tiểu Đào nàng không hiểu, vẫn không hiểu. Ông ấy khó nhọc vươn tay, lau nước mắt cho nàng, cười thật tươi. Lúc đó, nàng mới nhận ra, nguyên lai, nàng đã sớm khóc, lệ châu chảy không ngừng trên má.
Một vệt kí ức xẹt qua
Hắn vươn tay bóp cổ nàng, tao nhã cong môi cười nhìn nàng nước mắt giàn giũa gào thét thê lương
Hắn hỏi, ngươi cuối cùng cũng nhớ lại?
Ha ha ha, thật trớ trêu! Nàng chỉ là công cụ trả thù của hắn, một quân cờ của hắn! Nàng đã tự tay giết chết phụ thân sinh của nàng, đó là phụ thân sinh của nàng!!!
Hắn bắt cóc nàng, giữa đường vì nàng quá phiền, tiện tay ném nàng rơi xuống vực. Sau đó, ngẫm nghĩ về kế hoạch thành công, hắn lại ẩn nhẩn cứu nàng, đem nàng về rừng Đào dạy dỗ.
Tất cả, từ lâu đã nằm trong âm mưu của hắn...
Hắn đâm một nhát dao vào tim nàng
Tiểu Đào thê lương nhắm mắt, khẽ cất giọng hỏi
Nàng hỏi, rốt cuộc...hắn...có tình cảm với nàng không?
Hắn mím môi, đáp trả bằng cách rút mạnh con dao ra.
Nàng ngã xuống trong vòng tay phụ thân sinh của nàng, khóe mắt vươn lệ óng ánh
Nàng nhớ, nhớ về lần đầu tiên tỉnh lại. Rừng đào năm đó hồng nhuận, cách hoa đào rơi khắp nơi, theo gió tung bay, cảnh đẹp tựa thiên giới.
Năm đó, nàng lần đầu gặp hắn. Nam tử thuần khiết tựa trích tiên, dịu dàng ôn thuận như nước.
Năm đó, mùi hoa đào cùng mùi thuốc Đông Y thoang thoảng tràn ngập chóp mũi nàng, ngấm sâu vào tim nàng.
Năm đó....
Lời hứa bảo vệ nàng suốt đời?
Tất cả....đã là quá khứ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com