Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💩Đoản💩: Tiểu Đào

Đã qua mùa hoa, hoa đào rơi đầy sân, những cánh hoa mềm mại xinh đẹp lúc trước, giờ chịu cảnh bị người đời giẫm đạp dày vò, tựa như...tâm tình thiếu nữ đã tan vào hư vô. Cây đào vẫn ở đó, nhưng, nó không còn gì nữa, trơ trọi cô độc giữa thế gian.

Trong căn phòng hoa lệ, một nam nhân ngồi trên huyễn tháp, ngây người nhìn cây đào duy nhất trơ trọi bên ngoài.

Hắn trả thù được rồi, hắn đã trả thù tên chưởng môn Hoa Sơn được rồi!

Nhưng...tại sao hắn không cảm thấy vui?

Ngày đó, giữa đại điện phái Hoa Sơn, trước mặt tất cả các danh môn chính phái trong giang hồ, hắn đã tự tay giết đồ nhi hắn, Tiểu Đào.

Hắn, giáo chủ Ma giáo cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không động tâm với một nữ hài, còn là nữ nhi của kẻ hắn hận nhất.

Hắn rời đi

Hắn cũng không mang theo nàng về

Hai ngày sau, hắn được thuộc hạ thông báo, xác chưởng môn được khâm liệm, tổ chức lễ tang long trọng. Nhưng còn Tiểu Đào, tội nghiệt quá nặng, cho dù là đích nữ nhi của chưởng môn cũng không thể tha, phạt tiên thi. Đáng lí còn bị ném ra bãi tha ma, nhưng được phái Hoa Sơn cầu tình, đem thi thể hỏa thiêu.

Lúc ấy hắn đang luyện công, ngực ẩn đau, hỏa nộ công tâm phun một ngụm máu đen...

Ha ha, thật là trớ trêu cho hắn mà! Hắn cuối cùng cũng hiểu, hắn, hắn là rùa rụt cổ, hắn không dám thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho nàng. Hắn yêu nàng, yêu rất nhiều. Tay siết chặt thành quyền, hắn bây giờ hối hận, cực kỳ hối hận.

Nhưng, nàng đã đi rồi, hắn phải làm sao để bù đắp cho nàng?

Đúng rồi, Tiểu Đào của hắn rất thích rừng đào, hẳn là, nàng muốn được về rừng đào, cùng hắn ủ rượu, cùng hắn luyện công.

Chợt nhớ tới lời thuộc hạ bẩm báo, hắn lập tức đứng bật dậy, lau máu trên khóe miệng, khinh công rời đi.

Tiểu Đào, Tiểu Đào, hãy ráng cầm cự! Vi sư...vi sư lập tức đến cứu ngươi đây

Giữa đại sảnh phái Hoa Sơn, xác Tiểu Đào trói trên cột đang bị tân chưởng môn Hoa Sơn quất trường tiên liên tiếp vào thân xác. Xác Tiểu Đào đã sớm không còn nhìn ra hình dáng tuyệt thế mỹ nhân như ban đầu, chi chít vết roi, y phục màu trắng nhuộm máu, màu hồng li ti rực rỡ như cách hoa đào điểm trên bạch y rách nát, mùi tanh hôi của máu và tử thi bốc lên nồng nặc.

Đánh xong, tân chưởng môn Hoa Sơn thở dài, y phân phó : "Dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của sư phụ, các ngươi hỏa thiêu nàng, sau đó đem cốt rải dưới chân núi. Haizzz, nàng cũng là bị lợi dụng thôi, đáng thương!"

Chúng đệ tử vâng lệnh, xếp củi và mùn cưa dưới xác Tiểu Đào, cầm một mồi lửa, châm.

"Không!!!"

Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, nội lực vang dội khiến tất cả phải bịt tai lại. Còn chưa kịp định tâm, thì bọn họ gặp phải một kinh hỉ thật lớn!

Đại...đại ma đầu tại sao đột nhiên xuất hiện nơi đây?

Lửa gặp mùn cưa bén rất nhanh, cháy xém lên thân xác. Hắn sợ hãi vô cùng, ôm lấy Tiểu Đào, bất chấp lửa đang cháy mãnh liệt, bén cả bạch y của hắn. Hắn dùng trường kiếm cắt đứt dây thừng, cõng thân xác của nàng, nhún chân khinh công đi.

"Chưởng môn, chúng ta mau đuổi theo" Đại đệ tử thấy người sắp đi khuất, mắt xẹt qua tia âm lệ, ôm quyền bẩm báo

"Tuyệt đối không được! Chúng ta là danh môn chính phái, nếu lợi dụng ám toán, vậy chúng ta có khác gì đám người Ma giáo? Ta muốn trả thù, là thật, mà phải là quyết đấu một trận thật sảng khoái." Y phất tay áo phân phó, khẽ nhắm mắt, thở dài

Hắn chật vật mang nàng xuống núi, ở dưới, thuộc hạ hắn đã mang xe ngựa đợi sẵn.

Hắn vào phòng trọ, sai người mang nước ấm, hắn tự tay tắm rửa cho Tiểu Đào.

Hắn mặc cho nàng y phục đẹp nhất, chải tóc cho nàng, bôi thuốc cho nàng, tựa như phục vụ cho người sống. Suốt khoảng thời gian ấy, nụ cười trên môi hắn nở không ngừng.

"Giáo chủ, người mau để Tiểu Đào cô nương vào đây, thuộc hạ đã chuẩn bị quan tài theo lời ngài dặn"

Quan tài kia, chính là dùng Tử Đàn trăm năm làm thành, trong có dầu thông, còn có một lớp băng trên Tuyết Sơn, tất cả đều giúp lưu giữ thân xác nguyên vẹn khó tìm, mà hắn có thể tập hợp đầy đủ, chứng tỏ tốn không ít tâm tư rồi.

Hắn không đành lòng đặt nàng vào quan tài, đặt vào xe ngựa, suốt đêm khởi hành.

Dọc đường, ám toán, sát hại, còn cả băng tan, hại hắn suy giảm nội lực trầm trọng, có dấu hiệu nhập ma.

Nhưng hắn luôn kiên định, hắn chỉ có một ý niệm, đưa nàng về, đưa nàng về rừng Đào, hắn sẽ dùng quãng đời còn lại bồi tội cạnh nàng.

Sắp đến rừng Đào, dưới chân núi, hắn bị tập kích nặng nề nhất...

Danh môn chính phái dốc toàn lực tiêu diệt hắn. Hắn điên cuồng chém giết, mắt nhuộm tơ máu đỏ rực, y hệt tu la dưới địa ngục

Ngay lúc hắn đã sắp tiêu diệt gần hết đám người kia, thì tên đại đệ tử Hoa Sơn không biết từ khi nào, xách thân xác Tiểu Đào ra, lớn tiếng thét: "Này ma đầu, ngươi xem, đây là ai?"

Hắn dừng tay, mắt cuối cùng cũng có chút thần thái người sống, nhưng rất nhanh lại nhuốm lửa giận ngút trời

Hắn khàn giọng yêu cầu:" Trả nàng cho ta"

"Ngươi tự cắt kinh mạch, hủy võ công, ta sẽ thả"

" Nhược Lâm, dừng tay ngay, đưa Tiểu Đào trở lại quan tài!" Tân chưởng môn Hoa Sơn giận dữ không kém, y mở miệng ra lệnh

Đại đệ tử kia phi một tiếng, kiêu ngạo:" Chưởng môn, ngươi không xứng làm chưởng môn! Ta là đại đệ tử, võ công thua kém ngươi ở chỗ nào, sư phụ lại giao ấn chưởng môn cho ngươi? Ngươi là tên chết nhát, ngay từ đầu ta đã biết ngươi thông đồng với tên ma đầu này, hại chết sư phụ, đoạt chức chưởng môn. Hừ, ta biết hết, ngươi cầu tình cho yêu nữ này, còn có cả lần đó, ngươi không cho người truy sát tên ma đầu kia, hết lần này tới lần khác bao che cho chúng, bây giờ cũng vậy! Thay mặt sư phụ, thay mặt các vị huynh đệ Hoa Sơn, thay mặt các võ lâm sĩ tử trong chính phái, ta, Nhược Lâm, thay trời hành đạo, tiêu diệt ma đầu, trừ hại cho bách tính"

Hắn mờ mịt không đáp, còn y bên cạnh tức đến phát run.

Một lúc lâu sau, hắn mới mấp máy môi: "Ta chết, ngươi có đáp ứng thả nàng?"

"Tất nhiên "

Hắn nghe vậy, mỉm cười, cười khuynh quốc.

Hắn nhìn y, ánh mắt thâm sâu khó dò, khẩu hình nhờ vả:" Ta đi, ngươi thay ta an táng nàng cạnh ngôi nhà tranh ở rừng Đào trên núi, đa tạ"

Sau đó, hắn trước mặt mọi người, thật sự hủy võ công, thật sự tự cắt kinh mạch. Máu từ cổ tay túa ra, đầu hắn mồ hôi lấm tấm, vậy mà hắn vẫn chăm chăm nhìn nàng, âm lãnh gọi:" Ta đã làm được, mau thả nàng!"

Đại đệ tử kia cười ha hả, phun ra hai chữ ngu xuẩn, kế đến, gã bóp cổ Tiểu Đào, bẻ gãy xương cổ nàng.

'Rắc rắc'

"Dừng lại!!!" Hắn thống khổ kêu.

"Ay da, ta lỡ tay, cô nương này, thân thể cũng thật yếu đuối" Gã nhoẻn miệng cười dâm đãng, lại bẻ gãy xương tay của nàng

Hắn nhắm mắt, đè nén cơn giận, nhẫn nhịn, sắp rồi, sắp tới lúc rồi.

Hắn đã rải một loại thượng cổ độc tính trên người nàng, vì muốn bảo vệ xác nàng nguyên vẹn, tiện thể giết chết những tên có ý đồ xấu với xác nàng.

Gã ta vẫn bận bịu bẻ gãy từng khớp xương trêu hắn, đột nhiên, nụ cười trên mặt gã cứng đờ, máu từ mũi, tai và miệng chảy ra, gã trợn mắt, ngã xuống.

Hắn vội vàng xông lên, loạng choạng ôm lấy Tiểu Đào, siết chặt trong ngực. Một giọt nước mắt nóng hổi, lần đầu tiên trong đời chảy xuống, rơi xuống sườn mặt tái xanh của nàng. Hắn...hắn đến lời hứa tự mình mang nàng về rừng đào, dùng quãng đời còn lại bồi tội cho nàng, cũng không thực hiện được!

Nhắm mắt, hắn cảm thấy thật mệt, mệt mỏi lắm rồi.

Lúc này, hắn lại thấy Tiểu Đào, nàng vẫn hồn nhiên ngây thơ như những năm đó. Nàng vừa dọn thức ăn ra bàn đá, dưới cây đào to nhất, vạt áo trắng đung đưa, cánh hoa đào rơi vươn vãi trên mái tóc đen mềm của nàng. Nàng đợi hắn, chớp chớp đôi mắt to, môi mọng gọi: "Sư phụ, hôm nay Tiểu Đào làm món mới, người mau nếm thử a"

Năm đó, hoa đào nở hồng rực......

Chưởng môn Hoa Sơn giúp hắn hoàn thành di nguyện, đem xác cả hai, an táng dưới gốc cây to nhất của rừng đào. Cánh hoa đào rơi đầy trên bia mộ, hoa vẫn đẹp, vẫn hồng như năm đó nàng gặp hắn, vẫn vương mùi hoa lẫn mùi thuốc Đông Y say mê lòng người tựa như năm đó hắn đã sớm trầm mê nàng.

Y đứng nhìn một lát, cầm ly rượu, đổ xuống bia mộ, lẩm bẩm:" Năm xưa ta nợ nàng, bây giờ, chúng ta, không ai nợ ai nữa. Nàng và hắn, kiếp sau, tốt nhất đừng gặp nhau nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com