Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người máy biết yêu

Bíp...bíp...bíp...

"Cho dù thế giới này có ruồng bỏ chúng ta thì ba sẽ không bao giờ bỏ con, hahaha"

Chẳng biết từ bao giờ câu nói đó tự động lưu lại trong bộ nhớ của tôi. Tôi lại một lần nữa được khởi động. Một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng. Có lẽ sẽ có rất nhiều người thắc mắc tại sao tôi lại được khởi động chứ không phải được sinh ra. Ừm bởi vì tôi là người máy mà.Một người máy mang hình dáng của một cô gái. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tôi có hình dáng ấy mà là do ông ấy, người tôi gọi là ba đã lắp đặt cho tôi. 

Theo những gì bộ nhớ tôi ghi lại thì ông ấy là một lập trình viên không được lòng người khác, là một người bị vợ con ruồng bỏ vì không biết cầu tiến. Ông ấy hay uống rượu, ngoài ra lối sống rất bừa bộn, đụng đâu vứt đó, có gì ăn đó chẳng biết làm gì ngoài việc cắm cúi tạo phần mềm cũng như ngồi chế tạo những thứ máy móc ngớ ngẩn. Khi tôi được ông ấy khởi động thì câu đầu tiên ông nói với tôi lại là: "Ô, con gái ta là ba của con, con sẽ tên là...là...à Jimmy, tiểu My My của ba hahaha". Ông ấy dạy tôi nấu ăn, dạy tôi dọn nhà, dạy tôi sử dụng máy tính, dạy tôi biết thế nào là thế giới rộng lớn. Vô tình dạy tôi biết thế nào là yêu một người. Khi ấy tôi chỉ là một con robot thô ráp, chẳng khác gì những con robot ngoài kia là bao.

Có một đoạn thời gian bộ nhớ tôi chẳng ghi chú gì cả. Bởi ba nói ngủ đi để ba tạo cho tôi một hình dạng mới. Ừm thì mới thật, là hình dáng của một cô nhóc dễ thương, có cả tóc nữa. Vui lắm! Nhưng sao ba tôi lại trở nên khác lạ thế kia? Tóc đen lẫn với đám tóc trắng, khuôn mặt nheo nhúm lại từng chỗ. Chẳng giống những gì lưu lại trước đó. 

"Haha, tiểu My của ba đã hoàn thiện rồi đó nha, haha, con có thể ăn uống giống ta rồi haha thành quả gần hai chục năm của ta hoàn thiện rồi" 

Cái giọng khàn khàn ấy, điệu cười ấy, là ba tôi mà. Chẳng lẫn vào đâu được. 

Rè...rè...rè...

Hình ảnh của ông bỗng chốc bị nhiễu đoạn, lúc thấy lúc không, cứ hư hư ảo ảo rồi chợt biến mất. Cố lật lại bộ nhớ ấy, cố nhớ lại hình dáng của ba tôi nhưng không được. Tất cả đều biến mất chỉ còn vang vọng lại câu nói: "Tiểu My, cho dù cả thế giới có ruồng bỏ chúng ta thì ba vẫn không bao giờ bỏ con"

Roẹt...roẹt...

Tôi cựa quậy cử động. Có ai đó đang nói chuyện với nhau. Máy móc ngồi dậy nhìn xung quanh, từng chút hình ảnh bắt đầu ghi nhớ vào đầu. Là một căn phòng lạnh lẽo, tối tăm với nhiều thứ sắt vụn ngổn ngang. Có cả các thứ máy móc tân tiến nữa.

- Con lôi cái đống sắt vụn đấy về làm gì vậy? Lôi về chỉ tổ vướng tay vướng chân.

- Mẹ cứ kệ con đi, dù sao thì con cũng để trong kho chứa đồ mà. Hơn nữa con phát hiện con robot này như được lập trình sẵn, rất đặc biệt.

- Ta không quan tâm nó đặc biệt hay không, con cũng sắp cưới rồi, chuẩn bị cho hôn lễ đi đừng suốt ngày làm ba cái máy móc vớ va vớ vẩn đó nữa.

Giọng nói vang vọng từ bên ngoài vào. Có tiếng bước chân chậm chạp đi vào. Là ai nhỉ? Là ai đã khởi động đống sắt vụn như tôi? Tất cả đều ruồng bỏ tôi rồi cơ mà ba tôi cũng bỏ tôi đi mất rồi. Nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa, đầu tôi bắt đầu phân tích từng hình ảnh, từng tiếng động. 

- Cô tỉnh rồi? Tôi thật khâm phục người chế tạo ra cô đấy, có thể lắp cho cô một hình dáng không khác gì một con người.

Tít...Tít...Tít...

Tôi muốn mở miệng khởi động nói chuyện, nhưng nó bị sao thế này? Hay là do hệ thống phát âm thanh bên trong tôi bị hỏng? Nếu không có hệ thống phát âm thanh đọc hộ những dòng chữ tôi muốn nói thì tôi chẳng khác gì một con robot được lập trình sẵn hành động cả. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không biết sửa nó.

Ngước đầu nhìn thân ảnh đang đứng tựa người vào cửa, làn khói thuốc lá mờ ảo khiến người đó như ẩn như hiện.

- Ừm, nếu tôi không nhầm thì cô được tạo ra cách đây khoảng 40 năm trước tức năm 2000 đúng chứ?

-...

- Nếu vậy cô có thể nói cho tôi biết người tạo ra cô là ai được chứ?

Tôi không thể nói bởi hệ thống thanh âm trong cơ thể tôi có lẽ đã hỏng hóc. Bỗng chiếc máy tính vẫn còn đang sáng lọt vào tầm nhìn của tôi. Hừm, giờ tôi không thể nói nhưng tôi có thể đánh máy mà. Khó nhọc nhảy khỏi khối sắt lạnh lẽo kia, tôi tiến lại gần nhanh chóng gõ vài từ lên máy tính, rồi quay đầu nhìn thân ảnh mờ ảo trong làn khói thuốc.

Anh ta như hiểu ý tôi liền chậm rãi lại gần. Nhìn dòng chữ trên máy tính anh ta hỏi:

- Ba cô? Ba  cô là ai?

Cạch...cạch... 

- Cái gì? là tôi sao? Tôi cũng mới đem cô về từ căn nhà hoang hai hôm trước thôi mà?

Anh ta nói vậy đấy, nhưng mà, khuôn mặt ấy là ba mà. Là ba tôi chứ chẳng ai khác. Muốn nói lắm, muốn chạy lại ôm lấy ba tôi nhưng tôi lại chẳng dám. Lách cách gõ vài dòng chữ, tôi xin anh ấy sửa chữa lại hệ thống phát thanh cho tôi.

***

Mất một khoảng thời gian để người ấy sửa lại hệ thống phát thanh cho tôi. Sau đó tôi luôn gọi người ấy là ba bởi ba tôi trong loạt kí ức lưu lại chính là người đứng trước mặt tôi đây.

- Cái máy này có thiếu sót này ba.

- Ba ba, phần mềm kia có virut rồi để con diệt virut rồi tạo lại cho ba.

- Ba để con nấu ăn thử cho ba xem tay nghề con lên chưa nha.

- Ba ơi,...

Mỗi ngày, tôi cứ lẽo đẽo theo ba tôi làm hết cái này đến cái kia. Bất kể là những gì trước đây tôi từng học từng được lập trình tôi đều đem ra giúp ba. Ba bây giờ vẫn là ba của lúc trước, vẫn luôn ân cần với tôi.

Chẳng biết từ bao giờ, theo như cách nói của loài người thì tôi đã yêu người tôi gọi là ba ấy. Có nhiều khi thấy ba ôm ôm hôn hôn với vợ sắp cưới tâm tôi lại nhiễu loạn một trận. Biết rằng rồi sẽ có ngày ba tôi cưới người ấy nhưng là tôi cứ nghĩ đến lại là một trận ong ong trong cơ thể. Có đôi khi tôi chẳng thể hiểu mình nữa. 

Rồi ngày định mệnh ấy cũng đến, ngày ba tôi cưới cô ấy. Tôi khó chịu lắm, có gì đó trong tôi cứ mãi kêu gào, cứ thôi thúc. Để rồi, khoảnh khắc mà ba tôi đeo nhẫn cưới cho cô ấy tôi đã chạy đến giật lấy chiếc nhẫn ấy rồi nhìn thẳng vào mắt ba hỏi:  "Ba, nếu con là con người ba có thể yêu con không?"

Tôi sợ lắm câu trả lời từ ba, nhưng tôi vẫn kiên trì đợi bởi ba là ba mà, ba nói sẽ không bao giờ bỏ tôi cơ mà.

- Không!

- Vì sao chứ? Vì con là người máy hay sao ba?

- Vì ba có vợ rồi!

- Ba nói, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con cơ mà, ba nói vậy cơ mà. Ba nói dù cả thế giới có ruồng bỏ ba con mình thì ba vẫn không bao giờ bỏ con cơ mà. Ba trả lời con đi. 

- Xin lỗi con, có thể người lắp đặt cho con có thể giống ta nhưng ta thật sự không phải là ba của con.

 Chiếc nhẫn trên tay tôi chẳng biết từ bao giờ rơi ra lăn xuống tấm thảm đỏ. Nhìn thật chói mắt. Nếu biết trước có ngày này, tôi ước gì mình mãi mãi chỉ là một đống sắt vụn không có cảm xúc. Bởi vì chỉ như vậy tôi sẽ chẳng yêu, cái người tôi gọi là ba đó. Ông trời thật trớ trêu, tại sao chẳng để tôi chỉ là một đống sắt vụn ngoài đống rác, lại để người ấy khởi động tôi, dạy tôi mọi thứ để rồi khiến một con robot như tôi phải rơi lệ?

****

Chẳng có ai biết ngày hôm ấy, cô gái người máy ấy đã chạy từ lễ đường ra rồi đi đâu. Có một số người đã bắt đầu đi tìm cô về để nghiên cứu bởi khoa học thời này tuy rằng đã tạo ra được robot nhưng chưa có con nào được hoàn hảo như cô. Họ đều đi tìm cô, thế nhưng người mà cô gọi là ba trong thời gian qua, vẫn chỉ cứ vui vẻ bên vợ mới.

Chẳng ai biết rằng trong căn nhà hoang tàn, sập sệ đã từ lâu có một cô gái trong bộ váy hồng nhạt cứ mãi gục đầu khóc trong vô vọng. Nước mắt của cô chẳng phải là thứ nước mắt trong suốt lại mằn mặn như con người mà chỉ là thứ nước nhờn bị rỉ ra từ đôi mắt của cô mà thôi. 

"Ba à, sao ba nói không bỏ con giờ ba lại bỏ con đi rồi, con thấy ba rồi, ba có tóc trắng lẫn tóc đen, ba có những nếp nhăn nhăn trên trán và khóe mắt, ba lúc nào cũng cười cũng thích con ngồi làm phần mềm với ba. Nhưng ba à, ba đi đâu mất rồi, cái hộp mà ba nằm trong đấy rồi chẳng bao giờ ra nữa đâu rồi? Con ở đây cô đơn lắm, ba không còn nữa chẳng cần con nữa. Những người ngoài kia luôn đi tìm con để gỡ bỏ con. Ba ơi, về dẫn con đi với ba nhá! Con nhớ ba lắm!"

***

Nghe nói rằng căn nhà hoang tàn ấy bỗng xảy ra một vụ nổ lớn, lửa cứ bừng bừng cháy lên. Khi lửa bị dập tắt, tất cả còn lại chỉ là một đống hoang tàn đen đúa. Ai mà ngờ được ở nơi ấy họ lại phát hiện một cuốn phim chẳng bị sứt mẻ gì trong đống đổ nát. Cuốn phim ấy, là cuốn phim ghi lại cuộc sống của một người đàn ông và một người máy. Nhưng cái đoạn phim ấy lại được người ta phân tích là xảy ra cách đây khoảng 30 năm về trước.


-----end----

#Sanlãobà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com