Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi muốn, được yêu thương!

- Thẩm Tử Hà, cô có thể dừng lại những thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu của cô lại được rồi đó.

- Hạo Hiên, em làm tất cả chỉ vì được ở bên anh thôi, em thật sự rất yêu anh mà.

- Thẩm Tử Hà, cô nghe cho rõ đây, Hứa Hạo Hiên tôi đời này chỉ yêu một mình Hân Nghiên còn loại người đê tiện như cô? Nằm mơ đi!

Mơ. Haha, phải rồi là cô đang mơ. Có khi nào mà cô không mơ đâu. Hạo Hiên đi rồi, anh đi thật rồi. Nước mắt kìm ném bao lâu nay bỗng chốc như nước tràn ly ào ào tuôn ra. Đau, tâm can như ngàn vạn mũi dao đâm vào. Cô thủ đoạn thì sao, cô độc ác như vậy đó. Giả vờ bị Hân Nghiên hãm hại, vu oan cho cô ấy lẳng lơ quyến rũ chồng người khác, rồi bày ra âm mưu khiến gia đình cô ấy phá sản, tất cả đều là cô làm đó. Vậy thì đã sao, cô còn suýt giết người nữa cơ mà, haha thật là nực cười.

Tử Hà đang cười, đúng, là cô đang cười mà, nhưng sao nước mắt đều rơi loạn trên khuôn mặt đây

- Mày, mày đúng là làm Thẩm gia mất hết mặt mũi mà. Tao thật hối hận khi sinh ra đứa nghiệp súc như mày.

- Lão gia, Tử Hà con bé nó cũng...

- Bà im miệng cho tôi, nó cũng do bà chiều hư mà ra. Hừ hừ...

- Ba...

- Đừng gọi tao là ba, kể từ giờ tao với mày đoạn tuyệt quan hệ mày không còn là con cháu Thẩm gia nữa.

- Lão gia!!!

Hahaha, Hạo Hiên không cần cô, đến cả cha mẹ cũng chẳng cần cô nữa, chẳng ai cần cô nữa rồi. Đau lắm, tim cô đau lắm, thật sự rất đau...

Nhìn lại mọi thứ trong căn phòng quen thuộc, Tử Hà cười, lưỡi dao lành lạnh kề lên cổ tay. Một đường mạnh mẽ rạch đến, máu chảy rất nhiều. Cổ tay cô chỉ đau một chút thôi, nỗi đau đó cô đều chịu được mà. Cô thấy Hạo Hiên đang đứng trước mặt mình, anh đang cười, nhưng là với Hân Nghiên, nước mắt cô lại rơi rồi, mi mắt cũng chẳng chịu nghe lời cô nữa, cứ nặng nề mà đóng lại.
***

Có tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ, vui vẻ nhảy múa, chơi đùa trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Cô đang nghe thấy giọng của anh, là anh thật sao? Anh không ở bên Hân Nghiên nữa mà ở bên cô sao?

Tử Hà cố động mi mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là anh. Nhưng sao anh lại mặc áo blouse trắng nhỉ? Anh còn nói những điều rất lạ.

- Con gái cô tuy được đưa vào bệnh viện kịp thời, nhưng có lẽ cô ấy chịu một cú sốc quá lớn nên tinh thần của cô ấy không được ổn định.

- Ôi con gái tôi...

Ơ sao mẹ cô lại khóc, sao Hạo Hiên lại làm mẹ cô khóc chứ?

- Hạo Hiên, sao anh lại làm mẹ em khóc?

Tử Hà thắc mắc, cô đưa tay níu áo blouse trắng của anh. Đúng như cô dự đoán, anh ấy gạt tay cô ra rồi bỏ đi. Anh lại đi rồi...

Tử Hà khóc lóc đòi đuổi theo, cô giật thứ dây đang cắm trên tay mình đòi chạy theo, nhưng mẹ cô lại tát cho cô một cái thật mạnh.

- Con thôi đi, vì một đứa con trai không yêu mình mà trở nên thân tàn ma dại như vậy có đáng không? Có đáng hay không hả?

- Mẹ ơi, anh Hạo Hiên đi đâu rồi kìa, mẹ kéo anh ấy lại cho con đi...

Lạ nhỉ, sao cô càng nói mẹ cô càng khóc?

Những ngày sau đó, anh đều đến thăm cô cả, Tử Hà vui ơi là vui đều chạy đến ôm lấy anh, nhưng sao mẹ cô lúc thì bảo anh là bác sĩ, lúc lại bảo anh là bác bảo vệ nhỉ? Mẹ cô lẫn rồi sao?

Mỗi ngày, cô đều chờ anh đến chơi với mình, nhưng hôm nay cô chờ hoài mà không thấy anh đến. Không sao, Hạo Hiên không đến thì cô đi tìm thôi!

Tử Hà lang thang khắp bệnh viện ra đến vườn hoa bệnh viện, ở đó có hai người đang ôm nhau thật hạnh phúc biết bao. Nhưng tim cô đau lắm, rất đau... Người đó không ai khác là Hạo Hiên cùng Hân Nghiên. Nước mắt cô cứ lăn dài, chính cô cũng chẳng hiểu nguyên do.

Trong phút rối loạn, cô cầm mọi thứ cô thấy toàn bộ đều ném về phía hai người ấy.

- Hạo Hiên, tại sao, tại sao đến cuối cùng vẫn là cô ấy chứ không phải em? À ha ha ha em là nữ phụ mà, em là kẻ thứ ba mà ha ha ha...nhưng tim em đau lắm anh à, đau lắm...nơi này này rất đau rất đau...

Tử Hà vừa khóc vừa cười, vừa oán than.

Có người bắt giữ cô lại, tiêm vào người cô thứ gì đó, bên tai cô lại nghe thấy vài thanh âm.

- Mau đưa cô ấy về phòng riêng, mấy người canh chừng kiểu gì vậy nhỡ xảy ra án mạng thì sao?

- Nhưng chúng tôi thấy tinh thần cô ấy cũng đã tốt hơn rồi, cho nên...

- Cho nên? Cô ấy hiện tại thần kinh không ổn định, mấy người về kiểm điểm lại cho tôi

Haha, cô từ khi nào thành người điên rồi. Có lẽ là từ khi yêu anh nhỉ? Yêu một cách cuồng dại.

Kí ức từ đâu lũ lượt ùa về.

- Aiyo, cô gái nhà ai mà xinh thế này, chắc anh phải đem bỏ vào lồng kính trưng thôi.

- Anh Hạo Hiên thật xấu, anh lại trêu em.

Lần đầu tiên anh khen cô, phải nói rằng tim cô đập rất nhanh. Rất hạnh phúc
***

- Ôi ôi tiểu thư của tôi lại buồn gì à?

- Anh Hạo Hiên không đến dự sinh nhật của em

- Đây, quà đền bù của em đây.

Sinh nhật mười tám tuổi của cô, anh không đến. Dẫu biết rằng anh ở bên Hân Nghiên, cô không nhịn được mà sinh ra đố kị, nhưng lại chỉ vì món quà của anh lại có thể vui vẻ.
***

- Tử Hà, em hơi quá rồi đó, đừng gây với Hân Nghiên nữa!

- Nhưng em...

- Không nhưng nhị gì hết, anh cảnh cáo em nếu còn lần sau anh không tha cho em đâu.

Anh vì Hân Nghiên mà mắng cô, khiến cô chỉ càng lúc càng đố kị để rồi gây ra những việc như lời anh nói chính là những thủ đoạn đê hèn.

***

Hôm nay trời rất đẹp, đẹp lắm, cô muốn gặp anh lần cuối, chỉ một lần nữa thôi rồi sẽ chẳng còn ai nhìn thấy cô nữa.

Bấm máy gọi cho anh, vậy mà đổi lại chỉ là câu nói lạnh lùng "Tôi chẳng có chuyện gì để nói với cô cả"

- Hạo Hiên, đừng vội tắt máy, anh lên sân thượng bệnh viện đi, Hân Nghiên cũng đang ở đây.

"Chết tiệt, cô lại làm gì cô ấy rồi"

Cô cười, nước mắt đắng ngắt cứ thế trải dài. Tại sao, anh không thể nhìn về phía cô, dù chỉ một chút? Tại sao trong mắt anh chỉ có Hân Nghiên mà không phải là cô?

Hạo Hiên vội vã chạy đến sân thượng bệnh viện, ánh mắt anh đỏ ngầu hằn lên nét dữ tợn. Tử Hà đứng gần lan can, hôm nay cô quả thực rất đẹp. Thân mình mảnh khảnh trong chiếc váy hở vai màu lam nhạt, mái tóc nhuộm vàng uốn xoăn đuôi thả ngang lưng. Khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn ánh lên nét gì đó mảnh mai, như đóa bồ công anh nhỏ lẻ đứng trước gió.

- Hân Nghiên đâu? Cô đã làm gì cô ấy rồi?

Tử Hà khẽ mỉm cười rồi nhìn anh, hình như mọi việc liên quan đến Hân Nghiên đều khiến anh yêu mất cả lý trí. Sao anh không thử gọi cho Hân Nghiên xem cô ấy hiện tại đang ở đâu?

- Nếu em không nhắc đến Hân Nghiên có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ gặp em nữa có phải hay không?

Anh hơi sững người rồi định quay đầu rời đi.

- Hạo Hiên, anh đừng đi vội!

- Tôi không có gì để nói với cô nữa.

- Nhưng em lại có rất nhiều điều muốn nói với anh.

Cô nở nụ cười nhìn bóng lưng mạnh mẽ của anh. Đã bao lâu rồi cô lại chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh?
- Anh còn nhớ chứ, hồi bé ấy anh hay quay đầu lại nắm lấy tay em vui đùa, mỗi lần đều gọi tên em, hồi đấy vui lắm anh nhỉ?

Cô nói, nhưng anh chỉ khẽ khựng lại một lát thôi rồi lạnh lùng rời đi. Những lời cô muốn nói bỗng chốc cứ nghèn nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Tại sao, nụ cười của anh lại chẳng còn dành cho em... Tại sao, ánh nhìn của anh lại chỉ hướng về một cô gái khác mà chẳng phải em... Tại sao, anh lại chẳng thể quay đầu nhìn về phía em lần nữa? Tại sao chứ? Hân Nghiên yêu anh...em cũng yêu anh mà...tại sao lại là Hân Nghiên mà không thể là em...

Muốn hỏi anh rất nhiều điều tại sao, nhưng cô mệt rồi, chỉ muốn buông bỏ mọi thứ. Không ai cần cô, đúng, đến cô còn chẳng cần bản thân mình nữa là, vậy thì cô còn ở lại trên đời này để làm gì nữa đây?

Tử Hà cười, rồi buông mình xuống không trung. Có lẽ sau hôm nay người ta sẽ luôn nghĩ rằng Tử Hà cô chính vì bị điên nên mới không may rơi từ trên cao xuống mà thôi.

"Tạm biệt, người em yêu!"


---------------------╮(╯3╰)╭----------------------

(P/s: tự dưng thấy nó xàm ghê gớm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com