Vì sao không phải là anh?
"Vì sao không phải là anh?"
"Xin lỗi, tôi mãi chỉ là con đĩ!"
Em nói vậy đấy. Lời em thản nhiên hơn bao giờ hết. Em chẳng biết lời nói đó mỏng manh nhưng lại cứa thật mạnh vào tim tôi.
Nhẹ nhàng như câu nói 6 năm trước em để lại cho tôi.
*********
6 năm trước tôi gặp em ở quán bar kia. Em cứ ngồi một góc nhìn chằm chằm vào quán bar, có hôm lại ôm gối gục đầu vào đó. Bóng dáng ấy, cô đơn đến kì lạ. Nhưng lại như đóa sen trắng tinh khiết thanh cao đang nở rộ giữa màn đêm xua đi cái tối tăm. Tôi khi ấy rất muốn chạy tới ôm em vào lòng. Nhưng lại sợ làm bẩn sự tinh khiết ấy.
Bỗng một ngày kia em đến trước mặt tôi, nói rằng: "Anh có thể ngủ với tôi chứ?"
Tôi nhìn em với ánh mắt kì lạ. Rõ ràng em là đóa sen nhỏ, trắng muốt vậy mà tại sao lại có thể nói như vậy chứ?
- Em gái, em đi với tên máu lạnh không gần sắc giới chỉ gần nam giới này làm gì? Chi bằng đi với anh, anh cho em sướng hơn tiên.
Bạn tôi ồn ào trêu chọc em làm tôi khó chịu. Từ tận đáy lòng có gì đó thôi thúc tôi phải đưa em đi. Đi khỏi nơi ô uế này. Nhưng khi em lắc đầu từ chối họ, em chẳng biết trong tôi như nở hoa.
Bởi vì, tôi thích em.
Có lẽ em không biết. Ngay cái thời khắc đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thích em mất rồi. Thích tới nỗi mỗi ngày đều tới quán bar trông về phía em.
Có lẽ em chẳng biết. Tim tôi đã bị đánh cắp rồi...bởi đóa mai nở rộ trong đêm tối là em.
Dẫn em đi ăn khuya, gọi hai bát phở lề đường thôi nhưng chưa ăn tôi thấy nước mắt em tí tách rơi xuống bát phở. Em nói phở cay, em ăn không quen. Tôi biết em nói dối. Nhưng tôi vẫn giả vờ xem lời nói dối ấy là sự thật.
Phố về đêm, từng chiếc đèn neon lấp lánh giữa màn đêm u tối, tôi và em cùng nhau đi trên con đường nhỏ. Khoảnh khắc ấy thực đẹp biết bao. Ước gì thời gian ngừng trôi để tôi bên em mãi như vậy. Có cơn gió nhè nhẹ đưa cánh hoa nhỏ trắng muốt đọng lại trên tóc em. Gió vội vã kéo theo từng giọt nước, tí tách rơi xuống. Cơn mưa đến thật bất ngờ, phía xa một vài người vội vã tìm nơi trú mưa, tôi cũng nhanh chân kéo em vào khách sạn.
Chiếc váy trắng mỏng manh trên người em dính sát lấy cơ thể em. Với tâm sinh lý của một thằng đàn ông bình thường như tôi thì không thể không thừa nhận là tôi không có chút ý đồ gì với em. Cơ thể em, có thể nói là hoàn thiện, điện nước đầy đủ. Từng hạt nước mưa khi nãy khẽ khàng trượt theo mái tóc rồi biến mất giữa gò bồng đảo đầy đặn. Khẽ ôm em vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn. Hơi thở ấm áp của em từng chút từng chút len lỏi qua sống mũi tôi rồi quyện vào từng mạch máu. Nhẹ nhàng nhưng nồng ấm.
Khoảnh khắc tôi ở trong em, nghe thanh âm ngân nga dịu êm phát ra từ em làm tôi điên cuồng. Em nói em yêu tôi, khiến tôi như muốn khảm em thật sâu vào tôi.
Màn đêm u tối bỗng chốc bị xua đi bởi cái nóng rực của căn phòng đầy sắc xuân.
Cơn mưa lạnh lẽo ngoài kia, có lẽ đã bị đánh tan bởi sự nồng ấm.
Ngọt ngào qua đi, đau đớn chạy đến.
Thường là như vậy đúng chứ?
Tôi cũng thấy vậy, bởi khi những tia nắng lấp ló, len lỏi chiếu vào mặt, tôi khẽ nhíu mày rồi theo phản xạ quay người qua. Vốn là muốn kéo em lại gần rồi ôm em ngủ thêm. Nhưng...bên cạnh trống rỗng khiến tôi giật mình bật dậy.
Căn phòng vắng tanh, yên lặng đến đáng sợ.
Quần áo bị vứt bừa bãi của em và tôi hôm qua nay bỗng chốc gọn gàng để phía chiếc bàn nhỏ gần giường. Nhưng là chỉ có mỗi quần áo của tôi.
Còn em, biến mất như một làn gió.
Nhẹ nhàng, không một tiếng động.
"Xin lỗi, em chỉ là con đĩ. Vì vậy hãy quên em đi, xem như đêm qua chỉ là giấc mơ mà thôi."
Đó là những gì em để lại cho tôi. Một tờ giấy với vài dòng chữ vội vàng.
Em nhẹ nhàng bước vào thế giới của tôi nhưng lại vội vàng rời khỏi như một làn gió.
****
Kể từ khoảnh khắc em bỏ tôi, thế giới của tôi chẳng còn có định nghĩa đúng về một sự đơn thuần nữa. Tôi không đi tìm em, cũng chẳng muốn động vào bất cứ người con gái khác. Bởi có em rồi tất cả những người con gái xung quanh đều chỉ là tạm bợ mà thôi.
Thứ chất lỏng đắng chát nóng rẫy cứ thế trượt từng chút từng chút qua cổ họng tôi gây một trận cồn cào nơi dạ dày.
- Chị Thảo, tình yêu có thật không nhỉ?
- Hửm? Chú thất tình hả?
Chị dâu tôi ngó đầu nhìn tôi gặng hỏi, tôi ngửa cổ uống thêm một ngụm rượu cay nồng nữa.
- Thế chú nghĩ tình yêu có thật hay không có thật?
Tình yêu có tồn tại hay không đến tôi cũng chẳng rõ nữa, chỉ đành trầm mặc suy tư.
- Tình yêu ấy à, nói thì đơn giản lắm, ai cũng nói ngoài miệng được nhưng khi thực hiện lại khó lắm. Có đôi khi, tình yêu không nói ra mà thay bằng hành động thì tất yếu sẽ nhận được hạnh phúc chính đáng thôi.
Tôi lặng thinh nghe từng lời chị dâu tôi nói. Bình thường chị dâu tôi hiền hiền vậy thôi chứ mà đã nói thì câu nào thấm câu đấy. Hơn nữa một khi đã cãi lí thì chẳng ai nói nổi lí lẽ chị ấy đưa ra bởi những lời ấy không những chính xác mà còn thành công chặn đứng họng người ta nữa. Chị ấy không đi làm luật sư quả là lãng phí.
- Chú Hoàng nhá, lại hư rồi, mẹ con bảo uống rượu là không ngoan
- Vậy Phong nói chú nghe, như thế nào mới là bé ngoan?
Tôi cười bế thằng bé lên, chả biết nó học từ đâu hay thiên phú bẩm sinh mà ranh ma phải biết. Cái miệng ngọt xơn xớt lúc nào cũng thích nịnh người khác.
- Bé ngoan là phải nghe lời mẹ ý nhờ mẹ Thảo nhờ
Chị dâu tôi khẽ gật đầu phụ họa thằng bé rồi hỏi tôi: "Ai da, ai làm chú Hoàng buồn rồi nhỉ bé Phong nhỉ?"
Thằng bé ngọ nguậy trong lòng tôi rồi liến thoắng: "Chú Hoàng nói cho con biết là ai làm chú Hoàng buồn đi, đợi lúc con luyện được thần công rồi con đi trả thù cho chú?"
Tôi khẽ cười rồi nói vu vơ: " Nếu có một người con gái xảy ra tình một đêm với một chàng trai, nhưng sáng dậy cô gái ấy lại biến mất thì theo như chị thì cô gái ấy là người như thế nào?"
Chị nheo mắt nhìn tôi nhưng rồi cũng trả lời câu hỏi vu vơ ấy của tôi.
- Có thể do cô gái ấy ghét bỏ mọi thứ nên hành hạ bản thân hoặc là cô ấy có điều bất đắc dĩ không dám nói cho ai mới phải làm như vậy thôi"
Tôi khi ấy đã nghĩ em do có điều bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.
Nhưng đời lại chẳng như mơ
Sự thật mãi là sự thật rằng...
Em chỉ xem em là gái gọi, là thứ đồ rẻ tiền, tùy tiện leo lên giường đàn ông chỉ vì tiền.
Tôi hận. Hận cuộc đời quá trớ trêu. Hận em, tại sao cho tôi cảm giác tình yêu lại cũng cho tôi cảm giác tuyệt vọng.
Vì sao vậy chứ?
Tôi chẳng biết cũng chẳng muốn biết.
Chỉ muốn quên đi nụ cười ấy, bóng hình ấy nhưng sao chẳng thể?
6 năm, với người ta thì con số này nói dài cũng không dài mà ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng với tôi nó thực sự rất dài. Từng giây từng phút trôi qua thật sự rất chậm. Tôi nhớ em. Nhớ đến kiệt quệ. Có lẽ em không biết. Làm sao mà biết được...nực cười, thật sự quá nực cười! Tôi chỉ là đang ảo tưởng mà thôi.
Con đường năm ấy tôi cùng em đi qua, giờ vẫn chẳng thay đổi là bao, khi xưa là tôi cùng em đi trên con đường này nhưng bậy giờ chỉ còn lại mình tôi. Cô đơn. Lặng lẽ một mình.
Để rồi, lại là cuộc gặp gỡ tình cờ. Lại là em với dáng vẻ của đóa sen thanh cao tinh khiết nhưng lại pha nét sắc sảo, quyến rũ củ một người phụ nữ trưởng thành.
- Một đêm của cô bao nhiêu?
- Mười triệu thưa ông.
Chẳng còn là chất giọng ngây ngô pha chút nghịch ngợm nhưng lại có phần người lớn của năm xưa. Giờ chỉ là chất giọng lanh lảnh, lẳng lơ quyến rũ của gái gọi. Chẳng hiểu sao tôi lại có chút bức bối, giận dữ.
- Cái giá của một con điếm xem ra cũng rẻ nhỉ?
- Giá của một con điếm chỉ như vậy thôi, thưa ông.
Vẫn là cái giọng lanh lảnh, vẫn cái thái độ lễ phép của em đã thành công chọc giận tôi.
Vẫn là khách sạn năm ấy, vẫn là căn phòng ấy. Nhưng hương vị của ngày xưa chẳng còn nữa, cái mùi hương nhẹ nhẹ thanh thanh của em bay giờ được thay bằng mùi nước hoa đặc sệt khó chịu.
Kết thúc cuộc làm tình đó cũng chỉ là giao tiền mà thôi. Em muốn đi, con tim tôi thôi thúc lí trí rằng "Nhanh giữ cô ấy lại đi, cô ấy ngay trước mắt mày đó, đưa tay ra là có thể nắm được, nhanh lên, cơ hội chỉ có một mà thôi..."
Vậy mà, tay tôi chưa kịp đưa ra đã cuộn lại thật chặt. Bởi em nói rằng em chỉ là con đĩ, giao dịch kết thúc rồi lần sau không mong sẽ gặp lại.
Em ghét tôi đến vậy sao? Nếu không sao lại muốn tôi cách xa thật xa em? Tại sao vậy? Tôi có điểm nào không tốt sao?
Em đi rồi, lại đi mất rồi.
Tâm thì dặn dò hãy quên em đi nhưng sao vẫn tìm đến em? Để rồi nhận lại chỉ là một câu nói phũ phàng "Xin lỗi tôi chỉ là một con đĩ " của em.
Vì sao không phải là anh? Vì sao lại không thể là anh?
Muốn hỏi lắm, muốn lắm dù nó đã được trả lời. Chỉ là trước đây có em trả lời, dù làm tôi đau nhưng còn hơn chẳng còn ai trả lời.
Em đi thật rồi. Vĩnh viễn chẳng thể quay về. Nhưng chẳng sao cả bởi vì:
Em là cô gái khiến tôi mỉm cười
Là cô gái khiến tôi phải bật khóc
Là cô gái khiến tôi lo lắng
Cũng là cô gái khiến tôi bận tâm
Vậy mà...
Em chẳng cần tôi
Em ghét bỏ tôi
Em chê tôi phiền
Cũng không hề yêu tôi
Thế nhưng...em mãi là cô gái tôi vẫn luôn chờ đợi...
*****
Hôm ấy, trước ngôi mộ nhỏ in hình một cô gái ngây thơ hồn nhiên, có một chàng trai đã khóc, rất nhiều. Tiếng khóc như ai như oán. Để rồi, một ngày nào đó người đàn ông ấy khẽ thì thào nho nhỏ, rất khẽ rằng: "Ngân à, em về chưa? Anh đợi em hơn ba mươi năm rồi sao em chưa về? Hay là anh đến chỗ em nha?"
~~~~~~~Nhật kí không em~~~~~
P/s: Chàng trai chung thủy là đây :)
#San
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com