Đoản
"Hoàng thượng, Trưởng Tôn Đại Công Chúa uống rượu độc muốn tự sát, nhưng may mắn đã được một nô tỳ phát hiện ra, hiện đã được cứu, người đang nằm ở Lạc Tình điện tĩnh dưỡng!" Tên Công Công cúi đầu bẩm báo
Vị hoàng thượng đặt cây bút lên nghiêng mực, đứng dậy khỏi ghế, bước đi, vừa đi người vừa gằng giọng "Tại sao chuyện lớn như vậy bây giờ mới báo cho ta!"
Công Công cúi thấp đầu hơn "Thần cũng mới nghe được tin... Trưởng Tôn Đại Công Chúa lại không muốn cho chúng thần nói lại với người..."
Hắn im lặng, bước đi tiếp, trong lòng nóng như lửa đốt, đau lòng bước lên kiệu tiến tới Lạc Tình Điện
Mặt trăng đêm nay thật sáng...
[...]
Hắn vén màng, thấy nàng đang yên giấc trên chiếc giường, phất tay cho các cung nữ lui ra, một mình hắn ngồi trong phòng, đưa tay xoa lên gương mặt nàng, thấy gương mặt xanh xao, hốc hác, trong lòng khẽ nhói lên
Nàng mở mắt, cơn mơ màng chóng vánh đi qua, nàng lập tức bật dậy nhưng bị hắn cản lại, nhấn người nằm xuống
"Muội còn yếu... nghỉ ngơi đi!" Hắn vén chiếc chăn lên ngang bụng nàng, ôn tồn bảo
Nàng không trả lời, nhưng đôi mi rũ xuống, cười nhạt "Huynh nói xem... có phải muội rất ngốc không?"
Hắn im lặng, nàng nói tiếp
"Muội không hiểu, suốt bao năm qua, muội theo đuổi chàng ấy như vậy, thương chàng như thế, vậy mà trái tim chàng cũng không chút rung động, suốt ngần ấy thời gian, cuối cùng cũng không qua được một người con gái chỉ mới lần đầu gặp mặt... dù biết như thế... như muội vẫn cố chấp... để rồi bây giờ nhận lấy đau khổ..."
Giờ đây nàng đã nghẹn ngào đến mức nước mắt đã rơi xuống
Hắn nắm chặt tay thành quyền
Gió thổi nhè nhẹ, trong đêm tối len lỏi chút ánh sáng, hắn nhẹ nhàng cúi đầu sát gần nàng... gần nàng... gần đôi môi ấy thêm một chút nữa...
"Không được... huynh không được làm vậy..." Nàng vội vã, khẽ hốt hoảng thều thào...
Hắn như thức tỉnh, ánh mắt chứa mấy phần sắc lạnh "Tại sao..."
"Huynh... chính là Hoàng huynh ruột thịt của muội... không thể..."
"Muội nói thật sao..?" Hắn nhếch miệng cay đắng "Chính muội là người rõ nhất... chúng ta không phải ruột thịt, chẳng có gì là không thể cả!"
[...]
Năm ấy, mẫu thân hắn tức là Hoàng hậu Tuệ Ánh Lan, mang song thai, sinh ra hai đứa trẻ một nam một nữ, đứa con trai chính là hắn, còn đứa bé còn lại, chính là Dương Nam Y, muội muội ruột của hắn
Năm hắn và Y Y lên 6, đất nước gặp đại nạn, không có lương thực, đành di cư quốc sang nơi khác sống, không may thay, lúc chen chúc xô bồ, giữa đám hỗn tạp, hắn đã buông tay lạc mất Y Y
Tuệ Ánh Lan như điên loạn, dù đã triệu hết thần dân binh lính đi tìm kiếm Y Y, nhưng tất thảy đều vô dụng...
4 năm sau, hắn nay đã 10 tuổi, tuy còn bé, nhưng đã bộc lộ rõ khí chất con Vua, máu rồng, thông minh kiệt xuất, gương mặt diện mạo tuấn tú, hắn rất hiểu chuyện, thấy mẫu thân cứ canh cánh đau lòng về cái chết của em gái, liền dẫn người ra ngoài triều dạo chơi để tâm tư thoải mái hơn chút ít
Lúc đi qua một con đèo nhỏ, Tuệ Ánh Lan liên tục gào lên bắt dừng kiệu, ven đường là một tiểu cô nương trang phục bùn đất lấm lem, chắc chỉ tầm 8,9 tuổi, bà ôm chặt cô trước sự ngỡ ngàng, gương mặt đẫm nước mắt..."Con của nương..."
Hắn đem nàng về, thì ra Phụ mẫu nàng đã bỏ nàng ra đi, bây giờ về triều cũng không có gì vướng bận...
Nàng thật giống muội muội hắn... mẫu thân hắn mới tưởng ngỡ rằng... nàng chính là muội ấy
Đem lòng yêu thương, mang tim thương nhớ đến cùng cực
Nàng được đưa về cung, công bố là Đại công chúa thất lạc, nàng được học tập, được mặc những y phục đẹp, được ăn những món ngon, sống như một công chúa thực thụ
Tất cả ai trong hoàng cung, ai ai cũng tin tưởng nàng chính là Đại công chúa năm xưa ấy, nhưng bí mật chỉ có hắn và Mẫu thân hắn biết... nàng không phải là người trong hoàng thất, nàng chỉ là người mang diện mạo giống hệt muội muội hắn, là người mẹ hắn lầm tưởng mà yêu thương...
Hắn không thích nàng, cứ nghĩ đến sự yêu thương của mẹ, đáng lẽ dành cho Y Y, bây giờ lại chuyển qua cho một cô nương vô danh tiểu tốt
Năm 14 tuổi, hắn thấy mẹ mình bị thất sủng, bị một Phi tần vu oan, bị đánh 30 trượng, mất sức, bà đột tử trong ngục, trước khi chết, bà nắm chặt tay hắn, dặn dò hắn hãy chăm sóc nàng...
Kể từ đó, hắn yêu chiều nàng, bảo vệ nàng hết mực, nhưng qua khoảng thời gian ấy, hắn đã vốn không còn coi nàng là muội muội, mà chính là tình yêu... hắn rung động... rung động trước nàng...
Năm 18 tuổi, để trả thù cho mẹ mình, hắn một tay giết chết hoàng đế, khoác lên mình long bào, một tay che trời Dương quốc
[...]
"Ngày mai! Ta sẽ đem quân đánh chiếm Đỗ quốc!" Hắn xoa đầu nàng, nghiêm túc nói
Cơ thể Dương Nam Y run lên, hỏi khẽ "Tại sao..." Đôi mắt kinh ngạc mà trợn lên
Hắn sầm mặt, giọng nói đầy tàn nhẫn, hắn nhếch môi "Sang bằng Đỗ quốc, giết chết Đỗ Tử Lạp, nàng muốn trái tim hắn? Được, ta liền moi tim hắn ta đem về cho nàng!"
Dương Nam Y trong vòng tay hắn đang run lên, nàng lắc đầu, hoảng sợ đến mức không thể thốt ra lời
"Không... không... muội không muốn... huynh..."
Hắn ôm nàng vào lòng, ôn nhu ... như hắn hiện tại và hắn cách đây vài giây là hai người hoàn toàn khác nhau vậy
"Nàng nghĩ đi..."
Dương Nam Y biết bây giờ cũng không nên chọc giận hắn thêm, nên cũng không nhiều lời, chỉ có thể im lặng tuân lời
Nhắm mắt hồi lâu, nghe tiếng bước chân... ắt hẳn hắn đã rời đi...
Đêm nay nàng sẽ ngủ không ngon chút nào...
[...]
3 vạn quân bao vây 2 phía bắc nam của Đỗ quốc, vua Đỗ bị đánh úp bất ngờ, không có sự chuẩn bị, thấy quân Dương hùng mạnh, cũng sợ mà bỏ chạy, chưa đánh chém gì, phần thắng đã thuộc vào tay Hắn
Hắn đứng trước Đỗ Tử Lạp, không hổ danh là một hoàng tử, khí soái ngút trời, đôi mắt ấy... cái đôi mắt đã làm điên đảo nàng của hắn ta, làm cho hắn tức điên lên được, hắn thực sự muốn coi, tên Đỗ Tử Lạp ấy có bản lĩnh gì, mà muốn cướp nàng khỏi hắn
Hắn rút kiếm khỏi chuôi, đưa lên rồi hạ xuống trước mặt Đỗ Tử Lạp, hắn ta vẫn giữ gương mặt bình tĩnh ấy, cũng rút kiếm ra trước hắn
"Ta rốt cuộc không hiểu, rốt cuộc nàng ấy yêu ngươi vì gì!"
Đỗ Tử Lạp hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt "Nhưng rất tiếc, ta không có phúc phận để nhận được tình cảm của nàng ấy!"
Như một câu châm biếm vậy...
"Nếu nàng ấy không được hạnh phúc..." Hắn chầm chậm nâng kiếm, lùi lại rồi chạy thật nhanh về phía Đỗ Tử Lạp
"Vậy thì ngươi cũng đừng hòng!"
Đỗ Tử Lạp né cũng rất nhanh, đưa kiếm lên đỡ nhát chém, hai người đấu qua đấu lại, khi có một giọng nói trong trẻo vang lên
"A Trạch.. Huynh đừng đánh nữa..."
Hắn vội quay lại nhìn chủ nhân giọng nói ấy, nàng đang chạy đến hắn... ánh mắt lo lắng ấy...
Một phút lơ là, nhát kiếm của Đỗ Tử Lạp đang lao đến hắn, bất động chân tay, hắn nhìn nàng, chỉ muốn phút cuối cùng trong cuộc đời, có thể đường nhìn nàng một lần, đối với hắn đã đủ rồi...
Nhưng hắn không đau, chỉ cảm giác ánh sáng đang dần thu hẹp lại...
Nàng đã đứng trước đỡ cho hắn nhát kiếm ấy...
"Y Y...Y Y... " Hắn gào lên tên nàng, lay mạnh...
Đỗ Tử Lạp bần thần buông kiếm xuống... rồi ngoảnh người chạy đi...
"Hoàng Huynh..." Nàng thều thào...
"Ta nghe..."
"Muội ... " Nàng mỉm cười ngọt ngào, tay đặt lên tay của hắn, nhắm nhẹ đôi mắt, mặc hắc kêu gào, đôi mắt xinh đẹp ấy cũng không thể nào có thể mở ra được nữa...
Quân lính Dương triều phi ngựa tới, tất cả đều quỳ xuống trước hai người, có người đau lòng đến nỗi mà bật khóc tại chỗ...
"Tiểu Y... " Hắn dụi đầu vào ngực nàng, nước mắt rơi xuống
Đời này, thứ gọi là Danh phận, đã đoạt nàng đi khỏi tay hắn... hắn vụt mất nàng thật rồi... những yêu thương, dục vọng, hắn chỉ có thể chôn chặn trong lòng, nuối tiếc vì đã không nói ra hết cho nàng...
Hắn thật sự rất yêu nàng... yêu nàng tận xương tuỷ...
Tiểu Y... ta nợ nàng, một đời bình an hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com