Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản (Tiếp)

"Ta yêu người..."

Hắn bật dậy trong cơn mơ màng, lại là giọng nói ấy, nó cứ ảm ảnh hắn suốt ngày này qua tháng khác

Tiểu Tịnh, ta hối hận rồi, ta rất nhớ nàng...

[...]

Sáng hôm sau

Lúc hắn đang chỉnh lại cổ áo long bào, tên thái giám hớt hải chạy từ bên ngoài vào cung của hắn

"Hoàng Thượng, Hoàng thượng..."

"Ngươi mau nói!" Hắn nhíu mày

"Xin ngài hãy bình tĩnh nghe thần nói!" Tên thái giám cắn răng, lắp bắp "Chúng thần đã tìm thấy được tin tức của hoàng hậu!"

Tim hắn bỗng lệch một nhịp, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng, hắn cười, nói với tên thái giám "Các ngươi đã tìm thấy được hoàng hậu sao, mau mau dẫn ta đi gặp nàng, nàng sống tốt không, sau cú ngã lần trước, nàng có bị thương ở đâu không?"

Vừa nói hắn vừa xỏ giày, đi ra khỏi cửa cung

Tiếng nói tên thái giám từ sau vọng lại "Xin ngài nén bi thương, hoàng hậu đã mất rồi thưa người, chúng thần tìm thấy xác hoàng hậu, nhưng cũng không còn nguyên vẹn, dung nhan đã bị huỷ, trông rất kinh sợ, nếu ngài gặp, chúng thần sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của ngài!"

Hắn nghe xong, trong đầu đau như búa đổ, nhưng vẫn tỉnh táo quát lên "Nếu cái xác không còn nguyên vẹn, các ngươi dựa vào đâu đó là hoàng hậu của các ngươi!" Nàng vẫn còn sống, những tên đó sao lại nói là nàng đã chết, nàng vẫn còn sống mà... nàng vẫn còn sống

Tên thái giám cúi mặt, rút trong túi áo một tờ giấy nhàu nát, kính cẩn đưa hai tay cho hắn "Đây là mảnh giấy, chúng thần thấy nó được thắt trong vạt áo của hoàng hậu, thần xin đưa lại cho người!"

Hắn vội vàng mở ra, thấy trên đó là dòng chữ nắn nót xinh đẹp của nàng, hắn mới thất thần

"Sau tất thảy mọi chuyện, ta không hận người, ta không hận người chút nào, ta chỉ hận, tại sao bản thân ta lại yêu người đến như thế!"

Hắn phất tay, cho cung nữ thị vệ thái giám lui ra, một mình hắn cô độc trong căn phòng, tay ôm chặt bức thư vào lòng, cúi mặt, hàng lệ rơi xuống

Hắn rất yêu nàng...

Cha của Tuệ Ánh Lan, là ân nhân đã cứu mạng hắn và mẫu thân của hắn, hắn nợ ông ấy một ân tình, trước khi ông ấy mất, ông ấy giao phó lại Tuệ Ánh Lan cho hắn, hắn cũng rất yêu nàng ấy, nên gật đầu hứa sẽ chăm sóc yêu thương bảo vệ nàng ta suốt cả cuộc đời, sẽ không bao giờ để nàng ấy chịu bất kì tổn thương nào cả

Đến năm ấy, đó là lúc hắn đang đi dạo trong vườn Ngự Uyển, hắn gặp được một cô gái, trên mình khoác một bộ y phục trắng xanh lam, mang trên mình gương mặt xinh đẹp như tiên nữ, đang nô đùa với một tiểu cẩu

Phải, đó là lần đầu hắn gặp nàng, thì ra, nàng là con gái của tướng quân, là người được định sẵn là thái tử phi của hắn sao?

Hắn luôn nói với cha mình, hắn phản đối quyết liệt hôn sự này, người có thể làm hoàng hậu của hắn, làm vợ hắn, chỉ có thể là Tuệ Ánh Lan

Nhưng, đến ngày Lăng Ngạc Đường được đăng cơ lên làm hoàng thượng, thì người được phong lên làm hoàng hậu không phải Tuệ Ánh Lan mà là nàng

Lúc hỏi ra chuyện, thì ra, chính nàng là người nằng nặc đòi phụ thân gả cho hắn

Lúc đó, hắn đã cực kỳ ghét nàng, Lăng Ngạc Đường chạy đến chỗ Tuệ Ánh Lan, thì nàng ấy đã nhảy vực tự sát rồi...

Bóng dáng đau khổ của nàng ấy lúc ra đi, cứ hiện ra mãi trong đầu hắn

Đêm động phòng, khi hắn bước vào điện, thấy Úc Tịnh mặc trang phục hỷ trên giường, nét mặt hớn hở đợi chờ, xen lẽn một chút e thẹn, hắn thực không nỡ làm dập tắt niềm vui đó của nàng, nhưng cái chết của Tuệ Ánh Lan vẫn còn đọng trong hắn thành một nỗi đau khó xoá, hắn mới tức giận đuổi nàng đi

Năm ấy, hắn không cho bất kì một ai đi theo nàng, giày vò nàng trong sự đau đớn, bày đủ trò để hành hạ nàng, chỉ mong nàng hận hắn, có thể rời đi thật xa

Hắn không muốn nàng ở đây, hắn không muốn phải làm đau nàng thêm nữa

Hắn không thể thừa nhận hắn yêu nàng, không thể cưng nựng sủng ái nàng, bởi, nàng chính là hung thủ gián tiếp giết chết Tuệ Ánh Lan

Cho đến lúc nàng mang thai, hắn đã rất vui mừng, nhưng mà, hắn không thể để đứa bé sống được

Ngày ngày hắn vẫn lén lút vào cung của nàng, đợi nàng ngủ rồi đi vào, thi thoảng còn nói chuyện với đứa bé trong bụng, có hôm hắn còn xin lỗi nó rất nhiều

Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, đặt hết niềm hy vọng lên đứa bé, hắn cũng từng đắn đo rất nhiều, sau cùng lại chọn cách tàn nhẫn nhất, cắn răng đưa chén canh độc đến cho nàng

Nàng hận hắn vì giết chết con của nàng, nhưng nàng đâu hay, hắn cũng rất dằng xé khi chính tay giết chết đứa con của mình

Cuối cùng, hắn cũng có thể buông bỏ được cái bóng cũ, hắn thừa nhận có tình cảm với nàng, hắn yêu nàng

Hắn nhủ với lòng, hắn sẽ bù đắp cho nàng, sẽ bù đắp cho nàng, không để nàng thiệt thòi hay cực khổ thêm một lần nào nữa

Cho đến khi ấy, Phong Dạ muốn cho nàng hy sinh, làm vật hoà thân cho hai nước, lúc ấy, hắn thực sự không còn cách nào khác, hắn không muốn cho nàng đi, nhưng đến mức đường cùng rồi, hắn là hoàng thượng, không thể ích kỷ, hắn phải nghĩ suy cho người dân đất nước, sau bao giờ băn khoăn, hắn vẫn chọn cách để nàng đi...

Khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, giọt nước mắt ấy, giọng nói nghẹn ngào thương tâm ấy của nàng, hắn thực sự muốn quỳ xuống xin lỗi nàng, hắn sợ... hắn sợ nàng nhảy xuống, hắn sợ hắn sẽ mất nàng...

Nhưng rồi...

[...]

"Đưa ta đến chỗ hoàng hậu, nàng ấy đang đợi ta đến dùng cơm trưa!" Vị hoàng đế ngày nào bây giờ đã già nua, tay chân run lẩy bẩy, nét mặt vui vẻ nói với hầu cận

"Hoàng thượng, hoàng hậu đã mất hơn 20 năm rồi!"

Suốt 20 năm qua, ngày nào hắn cũng nói một câu "Hoàng hậu đang đợi ta!"

Nàng đang đợi hắn

Hắn nghe xong, lại mỉm cười chua chát "Ừ nhỉ... nàng mất rồi... là do ta hại nàng!"

"Hoàng thượng nén bi thương!"

"Nhưng... nàng vẫn đang đợi ta..."

Phải... nàng vẫn đang đợi hắn, nàng vẫn đang đợi hắn

"Tiểu Tịnh, ta không để nàng đợi lâu nữa, ta đến với nàng đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com