Thanh xuân cho anh....
"Học trưởng! Học trưởng! Chờ em với!" Một cô gái chạy đến bên một chàng trai đang cao to, khuôn mặt anh tuấn, thư sinh nói
Cô gái này chính là Hà Tuệ Châu, một cô gái rất hiền lành, ngây thơ, khá xinh đẹp và đặc biệt người cô thích chính là chàng trai bên cạnh này -Lâm Tử Phong
"Em đúng là chậm chạp mà!" Hắn vò vò đầu cô làm rối lên cả một đống.
"Anh! Tóc em hư rồi lỡ xấu anh không thích nữa thì sao!" Hà Tuệ Châu lấy gương chỉnh sửa lại tóc mình
"Em như vậy đẹp lắm" hắn nhìn cô mỉm cười rồi nói.
Cô đang sửa nửa chừng thì dừng lại nói "thật??"
"Ừm"
Thế là cô để cả một cục tóc như đống rơm cứ vậy mà đi hiên ngang giữa đường.
Đi được một đoạn, cô thực cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải học trưởng nói đẹp sao? Học trưởng nói một thì chính là một a~~. Sao ai cũng nhìn cô cười cười thế.
Ơ??
"Sao anh cũng giống họ vậy?" Cô nhìn hắn cúi mặt nín cười làm cô không khỏi tò mò.
"Phì....em vẫn ngốc vậy nhỉ!!" Hắn cười một tràng xong xoay người chỉnh tóc lại cho cô.
•••••••••••••••••••••
Đúng vậy, cô rất thích Lâm Tử Phong, cô đã theo đuổi hắn đã hai năm rồi...hai năm thanh xuân này cô đã dành trọn cho hắn. Nhưng hắn luôn từ chối rất lịch sự, làm cho cô không thể buông tay được mà càng thích hắn hơn. Năm nay là năm học cuối cùng, sau khi ra trường cô sẽ tỏ tình hắn nhưng... trước ngày tốt nghiệp hắn đã có bạn gái....không! chính là vợ sắp cưới. Cô đau lắm! Lúc này là lúc cô nên vui mới đúng, vui vì đã tốt nghiệp rồi, có thể bày tỏ với hắn rồi..... cơ mà....hắn lại có một vị hôn thê, lại còn rất đẹp, dịu dàng, thông minh còn là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn.
Cô xứng sao? Tất nhiên là không rồi....
••••••••••••••••
Lễ đính hôn.....
Hắn mặc một bộ vest đen thực lịch lãm, bên cạnh hắn là một cô gái mặc một chiếc váy trắng ngắn khoác tay hắn cùng đi mời rượu.
Cô đứng một góc, nhâm nhi ly rượu đỏ trên tay, gọi là nhâm nhi nhưng cô đã uống biết bao nhiêu là rượu rồi. Từng ly từng ly một bỏ xuống, cô cảm thấy choáng váng nên quyết định về nhà. Bỗng một giọng nói vang đến
"Em không sao chứ? Xuống đó ngồi nghỉ đi hay anh đưa em về!"
"Hả??? Học trưởng hả?" Cô mơ mơ màng màng nói
"Em say rồi! Để anh đưa em về!" Lâm Tử Phong cầm lấy tay cô nhanh chóng đi khỏi khách sạn
Đến nhà xe, cô hất tay ra nói
"Anh...anh nên quay lại thì hơn! Em sẽ...tự về" cô nói xong liền quay đi. Hắn lại không yên tâm, đi đến chặn cô lại
"Ngoan! Để anh đưa em về!"
Bây giờ hắn mới phát hiện hoá ra nãy giờ cô đang khóc.
"Em không sao chứ?"
"Anh biết rõ...em yêu anh mà..."
"Anh có biết lúc anh đứng...bên cạnh cô ấy, tim em đau lắm không?"
"Anh có biết kể cả khi anh từ chối em, em càng thích anh nữa không?"
"Anh có biết anh độc ác lắm không?"
Cô vừa nói vừa khóc, hắn định nói gì đó nhưng cô lại nói tiếp....
"Em...đã quyết định từ bỏ anh rồi...sao anh vẫn quan tâm em! Làm em vọng tưởng!!!"
"Em say rồi! Để anh đưa em về!"
Hắn đưa cô vào xe rồi chạy đi. Trên đường, không khí trong xe vẫn toàn mùi rượu và ngột ngạt bỗng cô lên tiếng
"Anh có từng thích em không?"
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời "có"
"Anh có thể hủy hôn ước để đến với em không?" Mắt cô như không có cự li, nhìn chằm chằm phía trước như thể không phải cô đang nói vậy.
"..."
"Tới nhà em rồi....cám ơn anh và....tạm biệt... chúc anh hạnh phúc!" Cô uể oải mở cửa đi chậm rãi vào nhà.
Hắn nhìn theo bóng dáng đó luyến tiếc hồi lâu rồi chạy đi.
***********
Năm năm sau.....
Hắn tình cờ gặp lại cô đang dắt tay một đứa bé trai khoảng chừng ba tuổi.
"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ!"
"Ưm. Đúng là lâu thật...."
"Em vẫn khỏe chứ..." hắn mỉm cười nói
"Vẫn tốt ạ. Vậy còn anh" cô không nặng không nhẹ nói
"Ừm, anh ổn"
Cuộc hôn nhân đó vốn dĩ là cuộc hôn nhân chính trị, lúc đó công ty hắn gặp khó khăn nên phải nhờ tập đoàn Lãnh thị giúp đỡ. Hắn vốn định chờ cô tốt nghiệp sẽ cầu hôn nhưng.....lại bỏ lỡ cơ hội. Sau khi công ty được cải thiện hắn và Lãnh tiểu thư ly hôn, hắn dự sẽ tìm cô và giải thích cho cô hiểu nhưng quá sai lầm... hắn đã đẩy cô vào tay kẻ khác. Hắn hội hận còn kịp không.....có lẽ không....
Đứa bé trai bên cạnh giật giật tay cô nói
"Mẹ! Mẹ! Chúng ta đi thôi! Cha đang đợi đó!"
"Ừm, chúng ta đi" cô mỉm cười chào hắn rồi dắt tay đứa bé đi
Hắn chỉ đứng đó mỉm cười, rõ là cười thế mà sao có vẻ bi thương thế.....
_______end_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com