Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"교수님이 귀여워 미치겠어요!" - Giáo sư dễ thương quá em chịu không nổi!

Một ngày giữa tháng Tư, trời ở Seoul đột ngột đổ mưa, lạnh đến mức khiến không khí trong bệnh viện cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Jaewon vừa bước ra khỏi phòng mổ, mệt mỏi và đẫm mồ hôi, với chiếc áo blouse trắng dính đầy vết máu từ ca phẫu thuật kéo dài suốt ba giờ.

Cậu ghé vào căn-tin bệnh viện như thường lệ, hy vọng có thể tìm chút thức ăn nhanh chóng để lấy lại sức. Nhưng khi vừa bước vào, Jaewon chợt dừng lại.

Ngay giữa khu vực có bánh ngọt, Giáo sư Baek Kanghyuk đang đứng, tay cầm một chiếc dĩa nhỏ, trông có vẻ như đang rất chăm chú vào món bánh gato dâu tây. Cả người anh tỏ ra cực kỳ tập trung, không một chút lạnh lùng hay vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi.

Cảnh tượng đó khiến Jaewon phải dừng bước.

Kanghyuk không chỉ đang ăn bánh gato. Cái cách anh từ từ đưa miếng bánh vào miệng, nhắm mắt lại khi ăn, khiến cho Jaewon không hiểu sao lại thấy… cực kỳ dễ thương.

Chưa hết, chiếc bánh gato ấy không phải loại bánh bình thường. Nó mềm, mịn, lớp kem trên bánh lấp lánh như ánh mặt trời sau cơn mưa. Dâu tây đỏ tươi được cắt lát mỏng đều đặn, thậm chí còn chảy ra một ít nước ngọt, làm Jaewon không thể rời mắt.

"Giáo sư ăn bánh gato như vậy sao?" — Jaewon nghĩ, cảm giác như vừa phát hiện ra một bí mật lớn.

Cậu bước vào gần hơn, cố gắng không để phát ra tiếng động. Nhưng không thể. Cái sự yên lặng trong căn-tin này thật lạ. Không có ai ngoài giáo sư và một vài y tá. Và trong khoảnh khắc đó, Jaewon không thể không nhìn vào chiếc ống hút màu hồng mà Kanghyuk đang cắm vào cốc sữa chuối.

Sữa chuối! Không phải là loại đồ uống nào nghiêm túc như cà phê hay nước ép trái cây. Sữa chuối! Thứ đồ uống mà chỉ mấy đứa trẻ con mới uống, vậy mà giáo sư lại… uống bằng ống hút!

Jaewon đứng im lặng một lúc, không biết phải làm gì. Cảnh tượng đó cứ như phim hoạt hình, với chiếc ống hút mềm mại màu hồng rơi vào giữa tất cả sự lạnh lùng của giáo sư. Cái nhìn nghiêm túc của anh vẫn không hề thay đổi, nhưng… sao lại dễ thương đến vậy?

Cậu mím môi, rồi quay đi như thể không thể chịu đựng được nữa. “Mình đang nghĩ gì vậy? Giáo sư Baek mà dễ thương á?!” — Jaewon tự mắng mình. Cứ như thể giáo sư là thần thánh gì đó, ai mà nghĩ anh uống sữa chuối lại dễ thương được chứ?!

Tự hỏi tại sao lại có thể đứng như ngây ngốc lâu như vậy, Jaewon bước tới quầy lấy cà phê rồi quay lại chỗ bàn. Nhưng lúc đi qua chiếc bàn nơi Kanghyuk đang ngồi, một ánh mắt của giáo sư chợt dừng lại trên cậu, lạnh lùng mà đầy thách thức.

“Có chuyện gì?” Kanghyuk hỏi với giọng đều đều, nhưng Jaewon cảm thấy như có một lực hút vô hình khiến trái tim cậu đập mạnh hơn.

“Không… không có gì đâu ạ,” Jaewon vội vã trả lời, đỏ mặt rồi vội vã quay đi.

Nhưng khi nhìn xuống bàn tay của mình, Jaewon nhận ra, không hiểu sao chiếc cà phê trong tay lại trở nên nhạt nhẽo đến vậy. Cậu mím môi, không thể nào quên được hình ảnh giáo sư ngồi im lặng, ăn từng miếng bánh gato và uống sữa chuối với chiếc ống hút.

Cả ngày hôm đó, Jaewon không thể nghĩ được gì khác ngoài hình ảnh giáo sư đang ăn bánh gato.

Cậu bước vào phòng nghỉ, nơi các bác sĩ và y tá thường tụ tập trong giờ nghỉ. Mọi người đang cười đùa, nhưng Jaewon chỉ ngồi xuống ghế, thở dài.

“Có chuyện gì vậy?” — Jang Mi, y tá trưởng, nhìn thấy Jaewon lạ lẫm, liền hỏi.

“À… không có gì đâu em,” Jaewon vội vàng đáp, nhưng lại không thể không nhớ đến chiếc bánh gato, rồi sữa chuối, rồi chiếc ống hút hồng hồng mà Kanghyuk sử dụng.

Jang Mi liếc cậu, rồi nhẹ nhàng cười:
“Lạ nhỉ. Mới hôm qua còn thấy anh nói giáo sư lạnh lùng như cục đá, giờ lại nhìn anh như bị mê hoặc vậy?”

Jaewon đỏ mặt, không thể tìm được lý do để phủ nhận. Cậu vội vã đổi chủ đề: “Chắc anh mệt thôi.”

.

Buổi chiều, trong phòng mổ, Jaewon cứ tự hỏi, nếu giáo sư Baek thực sự là người như thế, thì liệu có phải tất cả những lần trước đây khi ann gọi cậu đến phòng mổ đều có ý gì khác không?

Và liệu… liệu cậu có thể nhìn thấy thêm nhiều khoảnh khắc dễ thương như vậy nữa không?

.

Ngày hôm sau, Jaewon vẫn không thể quên được cảnh tượng Kanghyuk uống sữa chuối bằng chiếc ống hút màu hồng. Cảm giác bối rối cứ đeo bám cậu suốt cả ngày hôm qua.

Cậu không hiểu sao mình lại cứ nghĩ về cảnh đó nhiều đến vậy. Một giáo sư lạnh lùng, nghiêm túc và luôn có vẻ như không quan tâm đến gì ngoài công việc… lại uống sữa chuối bằng ống hút màu hồng. Không lẽ người này thật sự… dễ thương như vậy sao?

Jaewon cố gắng không nghĩ về nó, nhưng khi đi qua phòng nghỉ, cậu lại bắt gặp một cảnh tượng “nguy hiểm” khác.

Kanghyuk đứng cạnh quầy cà phê trong bệnh viện, tay cầm một cốc sữa chuối.

Lần này không phải là sữa chuối trong cốc giấy nữa, mà là một cốc thủy tinh trong suốt, với chiếc ống hút hồng vẫn đang cắm vào đó.

Và điều đặc biệt hơn, giáo sư Baek không cầm ống hút theo kiểu bình thường, mà là để ống hút rơi nhẹ xuống bàn, đầu ống hút vẫn đang nằm trong cốc, trông như một thứ gì đó rất… đáng yêu.

Jaewon đứng chôn chân tại chỗ, gần như quên mất cách thở. Cảnh tượng này chẳng khác gì một con mèo lười nằm cuộn tròn trên một chiếc giường ấm áp, nhắm mắt hưởng thụ những phút giây bình yên.

Làm sao mà giáo sư Baek có thể dễ thương đến vậy? Không thể tin nổi!

Kanghyuk nhận ra cậu đứng ở đó và quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng không thể giấu đi cái nhếch môi nhẹ như thể đang giỡn với cậu. "Có chuyện gì không, bác sĩ Yang?" giọng anh vang lên đầy bình thản.

Jaewon vội vã quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh nhưng không hiểu sao, tim cậu lại đập thình thịch. Cậu tựa vào bàn, giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó, cố không nhìn vào chiếc ống hút hồng ấy.

“À… không… không có gì đâu ạ,” Jaewon lắp bắp.

Kanghyuk không nói gì, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Anh lại quay về với cốc sữa chuối của mình, rồi đưa ống hút vào miệng. Cảnh tượng ấy lại lần nữa làm tim Jaewon muốn nổ tung.

“Sao anh lại làm thế? Anh có biết anh dễ thương đến mức nào không?”

Jaewon tự hỏi trong đầu. Nhưng đương nhiên, câu hỏi này chỉ dám nói trong suy nghĩ thôi. Cậu không thể nói ra miệng, không thể nào.

Cả ngày hôm đó, Jaewon không thể dừng lại việc suy nghĩ về những hành động của Kanghyuk. Cậu bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ nhặt khác về giáo sư — những chi tiết mà trước kia cậu chưa bao giờ để tâm.

.

Một lần, trong phòng trực, Jaewon bắt gặp Kanghyuk cúi xuống bàn, nhìn vào chiếc máy tính xách tay của mình với vẻ mặt cực kỳ chăm chú, đôi mày nhíu lại khi ông cố gắng nhập liệu vào hệ thống.

“Chắc anh ấy cũng căng thẳng lắm,” Jaewon nghĩ. Rồi cậu nhận ra điều gì đó mà mình chưa bao giờ để ý trước đây. Kanghyuk chẳng bao giờ để lộ vẻ căng thẳng ra ngoài. Thay vào đó, giáo sư Baek chỉ trầm tĩnh, dù đôi lúc… lại có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng luôn mang vẻ ngoài rất chi là… đẹp trai.

Vậy mà cậu lại đi… bị mê mẩn với cái cách anh uống sữa chuối kia sao? Jaewon tự hỏi. Liệu có phải cậu đã bắt đầu… “crush” giáo sư thật rồi không?

Khoảnh khắc này kéo dài suốt một tuần. Jaewon không thể dừng lại việc chú ý đến những hành động nhỏ của Kanghyuk. Mỗi lần giáo sư cười nhẹ, mỗi lần giáo sư cúi đầu, mỗi lần giáo sư nói gì đó với cậu, Jaewon đều cảm thấy lòng mình rộn ràng như thể một cơn sóng vỗ vào bờ.

.

Và rồi một ngày, khi đang chuẩn bị bước vào phòng mổ, Jaewon chợt thấy mình đứng cạnh Kanghyuk.

"Giáo sư… em…" Jaewon định nói gì đó, nhưng lại dừng lại ngay giữa câu.

Kanghyuk quay lại nhìn cậu, đôi mắt vẫn lạnh lùng như bao ngày. “Có chuyện gì không?”

Jaewon không biết mình có bị ngớ ngẩn không, nhưng cậu lại… đỏ mặt. Cậu biết là mình đang nhìn giáo sư một cách rất không tự nhiên, như thể mình đang có tình cảm gì đó rất lạ. Nhưng sao lại không? Giáo sư của cậu đang uống sữa chuối bằng ống hút hồng kia mà.

“À… không có gì đâu ạ.” Cậu đáp một cách vụng về.

Kanghyuk nhướng mày, nhưng không nói thêm gì. Thay vào đó, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Jaewon một cách đầy vô tình. Một hành động tưởng chừng như rất bình thường, nhưng lại khiến trái tim Jaewon đập loạn nhịp.

Jaewon không thể phủ nhận rằng mình đang bắt đầu thích giáo sư Baek. Những khoảnh khắc vô tình này… có phải là dấu hiệu cho thấy điều gì đó sẽ thay đổi giữa họ?

.

Ngày hôm đó, trời Seoul mưa to và lạnh, khiến không khí trong bệnh viện trở nên u ám hơn. Đúng lúc này, ca trực của Jaewon kéo dài suốt buổi sáng, và cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi vô cùng.

Sau một ca phẫu thuật kéo dài hơn ba giờ đồng hồ, cậu chỉ muốn vùi đầu vào chiếc gối mềm mại để ngủ một giấc ngon lành.

Khi bước vào phòng nghỉ, Jaewon không nghĩ sẽ gặp giáo sư Baek ở đó. Kanghyuk đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần cửa sổ, mắt nhắm lại, đôi tay đặt trên đùi, dường như đang tranh thủ chợp mắt.

Cảnh tượng ấy làm Jaewon phải dừng lại.

Giáo sư của cậu, người luôn nghiêm túc và đầy quyền lực, giờ đây lại đang ngồi im lặng trong tư thế thoải mái, như thể không còn gì quan trọng ngoài việc nghỉ ngơi.

Cái cách giáo sư nhắm mắt, cái vẻ mặt nhẹ nhàng mà bình yên, thật sự khiến Jaewon phải ngẩn ngơ. Một Kanghyuk hoàn toàn khác so với người mà cậu quen thuộc.

Jaewon lặng lẽ đi đến ghế bên cạnh, không dám làm ồn. Cậu chỉ muốn ngồi đó, nhìn anh nghỉ ngơi một chút, vì khi giáo sư không làm gì, vẻ đẹp của anh lại càng lộ rõ hơn.

Nhưng khi cậu vừa ngồi xuống, một tiếng “hắt xì” đột ngột phát ra. Jaewon giật mình, rồi quay sang nhìn, và phát hiện Kanghyuk đang nhìn mình với ánh mắt ngái ngủ.

“Xin lỗi,” Jaewon vội vàng lên tiếng, gương mặt đỏ bừng. Cậu lại không biết phải làm gì. Cái nhìn ấy của Kanghyuk khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.

Kanghyuk chỉ khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, và rồi, không nói gì thêm, anh lại quay lại nhắm mắt, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Jaewon đột ngột nhận ra mình lại đang nhìn giáo sư quá lâu, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt ấy.

Cậu cố gắng gạt đi cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong người mình, nhưng trái tim không thể ngừng đập nhanh hơn khi thấy cái nụ cười nhẹ nhàng ấy của Kanghyuk.

Khoảng ba mươi phút sau, Jaewon bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cậu không thể chịu đựng được nữa, cứ thế lười biếng nằm xuống chiếc ghế bên cạnh giáo sư.

Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ dần, báo hiệu một buổi chiều u ám, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Và trước khi cậu kịp nhận ra, đôi mắt bắt đầu nặng trĩu, rồi cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này, lại không giống những giấc ngủ bình thường khác của cậu.

Khi Jaewon tỉnh dậy, cậu nhận ra mình đã ngủ quên gần một giờ. Nhưng điều kỳ lạ là, khi mở mắt ra, cậu lại thấy mình không còn nằm một mình trên ghế nữa. Cậu thấy mình nằm dựa vào vai của Kanghyuk.

Không phải là cậu tựa đầu vào vai giáo sư lúc đó sao? Jaewon giật mình, lập tức ngồi bật dậy, cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng. Cái gì vậy?! Tại sao mình lại làm thế?

Cậu quay sang nhìn giáo sư, thấy anh vẫn ngồi im, đôi mắt nhắm lại. Mặc dù rất muốn nói xin lỗi, Jaewon không thể lên tiếng. Cậu chỉ biết đứng lên và nhanh chóng lấy một cái khăn giấy để lau mặt.

Chính vào lúc này, Kanghyuk mở mắt, nhìn Jaewon với một nụ cười nhẹ nhàng.

"Cậu ngủ ngon không?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần chế giễu.

Jaewon đỏ mặt, không biết phải làm gì. Cậu lắp bắp: "Em… em không có ý định làm phiền đâu ạ."

Kanghyuk mỉm cười. "Không sao. Cậu ngủ trên vai tôi cũng đâu có sao."

Nhưng những lời nói nhẹ nhàng ấy lại khiến trái tim Jaewon như bị xé nát. Cậu biết rõ là mình đang thích giáo sư, nhưng những khoảnh khắc như thế này lại càng khiến cậu không thể dừng lại được.

.

Khi buổi tối đến, Jaewon lại không thể thoát khỏi suy nghĩ về Kanghyuk. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, mọi thứ dường như đang đổ dồn vào trong trái tim cậu.

Cậu đã cố gắng nói với bản thân rằng tình cảm này chỉ là một cơn say nắng nhất thời, nhưng lại không thể làm được điều đó.

Cậu cũng không biết rằng, Kanghyuk đã nhận ra tất cả. Anh biết rất rõ ánh mắt của Jaewon nhìn mình, và anh cũng biết cậu đang cố giấu giếm cảm xúc.

Nhưng cậu vẫn tiếp tục che giấu, vì Jaewon không biết liệu mình có đủ can đảm để đối diện với tình cảm này hay không. Cái cảm giác này, sự ngọt ngào nhưng lại đầy lo sợ, khiến trái tim cậu như rối bời.

Jaewon không thể biết được rằng, một ngày nào đó, Kanghyuk sẽ không thể đứng yên mãi như vậy.

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào phòng mổ, cảm giác mơ hồ về mọi thứ xung quanh vẫn cứ vương vấn trong lòng cậu.

Cái cảm giác hồi hộp, cái sự bất an cứ quẩn quanh như một cơn sóng, và đặc biệt là những khoảnh khắc dễ thương của Kanghyuk khiến cậu không thể dứt ra được.

Làm sao để tiếp tục làm việc khi trái tim cứ nhảy loạn lên như thế này? Jaewon tự hỏi, cố gắng làm mình quên đi sự hiện diện của giáo sư.

Nhưng không thể, vì ngay khi bước vào, ánh mắt của Kanghyuk đã khiến mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ nhạt.

Kanghyuk đang đứng trước bảng điều khiển trong phòng mổ, tay cầm chiếc bút, chăm chú ghi chú vào hồ sơ bệnh nhân. Ánh sáng từ bóng đèn chiếu xuống, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt anh, khiến Jaewon không thể rời mắt.

Cảm giác ấy lại trở về. Cậu lại bắt đầu nghĩ về những lần trước — về chiếc ống hút màu hồng, về nụ cười nhẹ nhàng của Kanghyuk mỗi khi nhìn vào cậu.

Rồi cậu lại nhớ đến giấc ngủ trưa hôm qua, khi đầu cậu vô thức dựa vào vai giáo sư, và hơi thở ấm áp của anh khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.

Nhưng hôm nay, Jaewon không thể để nó tiếp tục nữa. Cậu phải đối diện với cảm xúc này, dù có sợ hãi đến đâu.

Vậy là, cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía giáo sư.

“Giáo sư… ạ,” Jaewon lên tiếng, giọng có chút run rẩy.

Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lần này có gì đó rất khác. Một ánh nhìn hiểu biết. Anh biết cậu có chuyện gì đó đang giấu giếm.

“Có chuyện gì vậy, bác sĩ Yang?” giọng anh không thay đổi, vẫn điềm tĩnh như bao ngày.

Jaewon cắn môi, nhưng lần này cậu không thể kéo dài sự im lặng nữa. Cậu bước thêm một bước nữa về phía Kanghyuk, rồi nói:

“Giáo sư… em… em không thể tiếp tục như vậy nữa.” Câu nói của Jaewon bật ra một cách bất ngờ, như thể đã được cậu kìm nén quá lâu rồi.

Kanghyuk nhướn mày, không hề bất ngờ, nhưng đôi mắt anh có chút gì đó rất đặc biệt, như thể anh đã biết điều này từ lâu.

“Em nói gì vậy?” Kanghyuk hỏi, nhưng không có vẻ gì là khó chịu hay ngạc nhiên. Dường như giáo sư đang đợi Jaewon thổ lộ điều gì đó.

Jaewon mím môi, rồi nhìn thẳng vào mắt Kanghyuk. “Em… thích giáo sư.”

Câu nói ấy thốt ra từ môi Jaewon nhanh đến mức cậu cũng không thể nhận ra mình đã nói gì. Nhưng ngay sau đó, cả không gian như dừng lại, tim cậu đập loạn nhịp. Cậu đứng im, không biết phải làm gì tiếp theo.

Kanghyuk vẫn nhìn cậu một lúc, rồi khẽ thở dài. Anh không nói gì ngay, chỉ đưa tay sửa lại chiếc kính mắt của cậu rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Jaewon…”

Cái tên cậu vang lên trong miệng anh thật êm ái, khác với vẻ lạnh lùng thường thấy. Jaewon giật mình, tim lại đập thình thịch. Liệu giáo sư sẽ phản ứng thế nào?

“Em nghĩ… tôi không biết sao?” Kanghyuk hỏi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Jaewon ngơ ngác. “Cái gì? Nghĩ… giáo sư biết rồi ạ?”

Kanghyuk nhún vai, nụ cười nhẹ nhàng lại hiện lên. “Tôi là giáo sư mà, bác sĩ Yang. Tôi có thể đọc được những điều như vậy từ rất lâu rồi.”

Jaewon cảm thấy một làn sóng xấu hổ dâng lên, và cậu muốn đào hố chui xuống ngay lập tức. Cậu ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Kanghyuk.

“Xin lỗi, em không biết phải nói như thế nào…” Jaewon lắp bắp.

Kanghyuk bước lại gần cậu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, làm Jaewon bất ngờ đến mức hơi lùi lại.

“Không cần xin lỗi.” Giọng anh lại ấm áp đến khó tin. “Thực ra… tôi cũng có điều gì đó muốn nói với em.”

Jaewon ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu mở to. “Giáo sư…”

Kanghyuk cười, lần này là một nụ cười thật sự, không còn vẻ nghiêm nghị như trước nữa. “Em không phải là người duy nhất có cảm xúc đâu, Jaewon.”

Và rồi, Kanghyuk tiến lại gần hơn, khiến Jaewon cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh.

“Thực ra… tôi cũng rất thích em,” Kanghyuk nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Jaewon không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Cậu đứng yên, mắt mở to, cảm giác như thế giới xung quanh bỗng nhiên quay cuồng. Cảm xúc của cậu như bùng nổ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Kanghyuk nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tóc Jaewon, như thể xoa dịu cậu. “Chúng ta đều có cảm xúc, Jaewon. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không để em phải chịu đựng một mình đâu.”

Khoảnh khắc ấy như thể thời gian dừng lại.

Jaewon cảm thấy một làn sóng hạnh phúc dâng lên trong tim mình, như thể mọi thứ đều hoàn hảo. Cậu không thể tin rằng mình đã làm được điều này. Và Kanghyuk, giáo sư của cậu, cũng có cảm xúc giống như cậu.

Cả hai đứng im, chỉ còn lại những cảm xúc đang len lỏi qua mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ.

.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng vô cùng quan trọng hôm đó, Jaewon không thể tin được rằng mọi thứ lại diễn ra như vậy.

Cậu đã nghĩ rằng mình phải chịu đựng tình cảm này mãi mãi, và sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được thổ lộ với Kanghyuk.

Nhưng giờ đây, cậu đã không còn phải giấu giếm nữa. Kanghyuk biết rồi, và có vẻ như anh cũng có cùng cảm giác như cậu. Nhưng tình yêu giữa họ không thể dễ dàng như vậy.

Jaewon biết rằng, trong môi trường làm việc căng thẳng này, những rào cản vẫn tồn tại — nhất là khi họ là thầy trò, người trên người dưới. Và Kanghyuk, dù là người hiểu rõ mọi chuyện, cũng không phải là người dễ dàng để lộ tình cảm.

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon đến bệnh viện, cậu thấy mình bồn chồn hơn bao giờ hết. Đầu óc cậu không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cậu và Kanghyuk.

Liệu mọi thứ có thay đổi không? Liệu họ sẽ tiếp tục làm việc như bình thường, hay điều gì đó sẽ khác?

Và rồi, vào giờ nghỉ trưa, cậu vô tình gặp Kanghyuk trong phòng nghỉ.

"Em đến sớm vậy?" Kanghyuk hỏi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

Jaewon mỉm cười, cảm giác như mình vừa đánh mất chút tự tin. "Em… em chưa ăn trưa."

Kanghyuk nhướn mày, rồi ngồi xuống ghế gần đó. “Nếu em đói, chúng ta đi ăn cùng nhau đi. Tôi không có gì bận cả.”

Lời mời ấy khiến Jaewon ngẩn người. Đi ăn cùng nhau. Đó là lần đầu tiên Kanghyuk chủ động đề nghị như vậy.

Cả hai ra ngoài, đi đến một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện. Mặc dù là một nơi khá đơn giản, nhưng không khí ở đây lại khiến Jaewon cảm thấy dễ chịu và yên bình lạ thường. Vị trí này có lẽ là một khởi đầu hoàn hảo cho cuộc trò chuyện không chính thức của họ.

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá thoải mái, mặc dù Jaewon vẫn có chút lo lắng. Cậu không dám nhìn thẳng vào Kanghyuk, chỉ lén liếc mắt về phía anh mỗi khi anh nói một câu gì đó.

Những câu chuyện về công việc, về các ca mổ, hay những câu chuyện vui về các đồng nghiệp trong bệnh viện được lướt qua nhanh chóng. Nhưng giữa những lời nói, có một cảm giác kỳ lạ, một thứ gì đó… gần gũi hơn rất nhiều.

"Jaewon," Kanghyuk đột ngột lên tiếng, khiến Jaewon giật mình. "Cảm giác của em lúc này thế nào?"

Jaewon ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh. Kanghyuk đang hỏi cậu về cảm giác của cậu sau khi thổ lộ tình cảm, và cậu… không biết phải trả lời sao.

"Em cảm thấy… vui." Jaewon ngập ngừng. "Nhưng cũng có chút sợ hãi."

Kanghyuk cười nhẹ, rồi nhìn cậu một cách rất trìu mến. "Sợ hãi là điều bình thường. Chúng ta đều sợ những điều mới mẻ, nhưng nếu cứ mãi sống trong sợ hãi, thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra."

Jaewon cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng. Cậu chưa bao giờ thấy giáo sư của mình nhẹ nhàng và dễ gần đến vậy.

Kanghyuk không còn là người thầy nghiêm khắc trong bệnh viện nữa, mà giống như một người bạn đồng hành, một người mà cậu có thể chia sẻ mọi thứ.

Khi bữa ăn kết thúc, Kanghyuk đứng dậy và bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy tay Jaewon.

Jaewon không thể tin vào mắt mình. Giáo sư Baek Kanghyuk nắm tay cậu, và không chỉ vậy, giáo sư còn mỉm cười với cậu.

“Chúng ta không cần phải vội vàng,” Kanghyuk nói, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn. “Dù sao, chúng ta đã đi một chặng đường dài rồi.”

Jaewon cảm nhận được bàn tay ấm áp của Kanghyuk trong tay mình, và trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác này, thật sự rất ngọt ngào, và cậu không muốn rời khỏi tay anh chút nào.

Trên đường trở lại bệnh viện, cả hai không nói gì nhiều, nhưng Jaewon cảm thấy như có một thứ gì đó giữa họ đã thay đổi.

Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Và Jaewon biết rằng, cho dù họ là thầy trò, hay dù có những rào cản nào đi nữa, chỉ cần họ cùng nhau cố gắng, họ sẽ vượt qua tất cả.

Khi bước vào bệnh viện, đôi tay của cả hai vẫn chưa rời nhau. Jaewon nhìn vào Kanghyuk, và một lần nữa, cậu cảm nhận được nụ cười nhẹ nhàng trên môi anh. Cảm giác ấy khiến cậu tin rằng, những khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ chỉ mới bắt đầu.

.

Sau lần nắm tay bất ngờ trong quán cà phê, Jaewon cảm thấy mọi thứ giữa cậu và Kanghyuk trở nên gần gũi hơn rất nhiều.

Cậu không còn lo lắng như trước nữa, vì giờ đây cậu biết rằng giáo sư cũng có tình cảm với mình. Tuy nhiên, tình yêu giữa họ không thể đơn giản như vậy, và họ phải đối diện với rất nhiều thử thách.

Ngày hôm đó, khi cả hai đang đi trong hành lang bệnh viện, bất ngờ Cheon Jang Mi, y tá mỏ hỗn nổi tiếng của bệnh viện, đứng chắn ngay trước mặt họ.

“Thế nào, hai người có gì muốn giải thích không?” Jang Mi nhìn họ với ánh mắt sắc lẹm, không giấu được sự tò mò.

Jaewon giật mình, cảm giác bị phát hiện như một tội phạm. Cậu liếc nhìn Kanghyuk, không biết phải làm gì.

Kanghyuk là người đầu tiên lên tiếng. “Có chuyện gì vậy, Jang Mi?”

Jang Mi không hề ngần ngại, cô ta thẳng thắn nói: “Cả bệnh viện đều nói về hai người, giáo sư à. Có phải… có phải giữa hai người có chuyện gì rồi không?”

Jaewon đỏ mặt, cậu cảm thấy bối rối và muốn biến mất ngay lập tức. Cậu không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Kanghyuk lại không hề bất ngờ. Anh chỉ thở dài, rồi trả lời nhẹ nhàng.

“Chuyện này không có gì phải giải thích cả. Tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi người.”

“Chuyện riêng tư?” Jang Mi nhướn mày. “Vậy sao giáo sư lại nắm tay cậu ấy giữa hành lang bệnh viện như vậy?”

Jaewon cúi đầu, cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Cậu không nghĩ rằng một hành động đơn giản như vậy lại bị người khác chú ý đến.

Kanghyuk nhìn thẳng vào mắt Jang Mi. “Nếu cô có vấn đề gì, thì cứ giải quyết với tôi. Nhưng tôi không thích việc xen vào chuyện riêng tư của người khác.”

Jang Mi nhếch môi, một vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô ấy biết Kanghyuk không phải là người dễ đùa giỡn, và không ai dám đối đầu với anh trong bệnh viện này.

“Được rồi, giáo sư.” Jang Mi cuối cùng cũng cười một cách mỉa mai, rồi quay đi, để lại một Jaewon đang đứng lúng túng.

Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Jaewon cảm thấy một cơn sóng ấm áp dâng lên trong lòng, và cậu mỉm cười nhẹ nhàng.

“Không sao đâu. Chúng ta không cần phải lo lắng về những điều đó,” Kanghyuk nói khẽ, rồi quay lưng đi, tiếp tục công việc của mình.

Cảm giác lo lắng không ngừng đeo bám Jaewon, đặc biệt là khi họ tiếp tục làm việc trong bệnh viện. Những ánh mắt của đồng nghiệp bắt đầu trở nên khác thường.

Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập từ Nam Sudan, thường xuyên hỏi cậu những câu đùa cợt về chuyện tình cảm của cậu với giáo sư. Dù Dong Ju có vẻ vô hại, nhưng những câu nói đó làm Jaewon không khỏi cảm thấy bối rối.

Cậu bắt đầu cảm thấy khó khăn khi phải giữ mối quan hệ này trong bệnh viện, nơi mà mọi thứ đều bị soi xét. Jaewon không thể hiểu nổi tại sao mối quan hệ giữa hai người lại dễ bị người khác phát hiện đến vậy.

Cậu cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rất phức tạp, nơi mọi điều nhỏ nhặt đều bị đem ra bàn tán.

Tuy nhiên, Kanghyuk vẫn không thay đổi, anh luôn ở đó để bảo vệ cậu. Dù có gặp phải những lời đàm tiếu, anh vẫn giữ vững thái độ điềm tĩnh, và hơn hết, anh luôn dành cho Jaewon một sự an ủi không lời.

.

Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang làm việc trong phòng mổ, Jaewon quyết định nói rõ ràng với Kanghyuk về những lo lắng của mình.

“Giáo sư… em không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi người đang xì xào về chúng ta.” Jaewon nói với giọng đầy lo lắng, trong khi tay cậu vẫn cầm dụng cụ phẫu thuật. “Em không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý trong bệnh viện.”

Kanghyuk nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jaewon. “Tôi hiểu. Nhưng em phải biết rằng, điều quan trọng nhất là chúng ta cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình. Còn những lời đàm tiếu, đó là điều không thể tránh khỏi trong xã hội này.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, thấy trong đôi mắt của anh một sự vững vàng mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây. Những lo lắng của cậu dường như được vỗ về bằng chính sự bình tĩnh của giáo sư. Kanghyuk không chỉ là người thầy, mà còn là người mà Jaewon cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh.

“Em tin tưởng vào giáo sư,” Jaewon thì thầm.

Kanghyuk khẽ mỉm cười. “Tốt lắm. Vậy thì em cũng nên tin tưởng vào chính mình.”

.

Sau cuộc trò chuyện đó, Jaewon cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ vẫn phải đối diện với những thử thách không nhỏ.

Những ánh mắt dòm ngó, những lời đồn đại trong bệnh viện, tất cả đều khiến cậu phải suy nghĩ lại về tình yêu này.

Nhưng dù có khó khăn đến đâu, Jaewon biết rằng cậu không hề đơn độc. Kanghyuk sẽ luôn ở đó bên cạnh cậu, và đó là điều quan trọng nhất.

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào phòng mổ, cậu cảm thấy mọi thứ dường như vẫn như mọi ngày. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại có một sự bồn chồn khó tả.

Dù Kanghyuk đã luôn an ủi cậu, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn bị thử thách. Những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, những câu hỏi ám chỉ từ mọi người, tất cả đều khiến Jaewon cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên, hôm nay có một điều gì đó đặc biệt. Kanghyuk gọi cậu đến phòng làm việc của mình, nơi không có ai ngoài hai người. Không khí giữa họ trở nên dày đặc, như thể một chuyện gì đó lớn lao đang chuẩn bị diễn ra.

“Bác sĩ Yang, đến đây một chút,” Kanghyuk nói, giọng ông vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này lại có gì đó khác.

Jaewon bước vào phòng làm việc, và khi cánh cửa khép lại sau lưng cậu, Kanghyuk đứng dậy, nhìn cậu với đôi mắt đầy kiên quyết.

“Em có thể ngồi xuống không?” Kanghyuk mời, và Jaewon cảm thấy rằng hôm nay, cuộc trò chuyện của họ sẽ không giống những lần trước.

Cậu ngồi xuống ghế đối diện với anh, nhìn Kanghyuk với ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. “Giáo sư… có chuyện gì sao?”

Kanghyuk lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi nói, giọng trầm và nghiêm túc: “Jaewon, chúng ta cần nói về mối quan hệ của mình.”

Jaewon giật mình, tim cậu đập mạnh hơn bình thường. Cậu không biết tại sao nhưng một cảm giác lo lắng và bất an dâng lên trong lòng.

“Em có cảm thấy áp lực không?” Kanghyuk tiếp tục, đôi mắt ông không rời Jaewon, như thể đang chờ đợi một phản hồi.

Jaewon không trả lời ngay lập tức. Cậu đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều. Có, cậu cảm thấy áp lực, nhưng cậu không thể giấu diếm tình cảm của mình. Nếu đã là như vậy, thì dù có khó khăn đến đâu, cậu cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Có, em cảm thấy hơi khó khăn khi phải đối mặt với mọi người… Nhưng em không muốn bỏ cuộc. Em muốn ở bên giáo sư,” Jaewon nói, giọng đầy quyết tâm.

Kanghyuk khẽ gật đầu, như thể anh đã đoán trước được câu trả lời. “Vậy, em đã nghĩ đến điều này chưa? Chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách trong tương lai. Liệu em có sẵn sàng không?”

Jaewon im lặng một chút. Cậu nghĩ đến những lời đàm tiếu trong bệnh viện, nghĩ đến những ánh mắt khó chịu của mọi người, và rồi cậu lại nghĩ đến mối quan hệ giữa họ. Cậu biết rằng đây không phải là điều dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng.

“Em đã nghĩ kỹ rồi, giáo sư. Em không thể sống một cuộc đời mà không có giáo sư bên cạnh,” Jaewon nói, ánh mắt cậu kiên định, và trong mắt Kanghyuk, cậu có thể thấy một chút gì đó dịu dàng.

Kanghyuk tiến lại gần, nhìn cậu một cách âu yếm. “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

Jaewon mỉm cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng. Mặc dù có những thử thách phía trước, nhưng cậu không còn cảm thấy cô đơn. Kanghyuk sẽ luôn ở bên cậu.

Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ.

.

Vài ngày sau, trưởng khoa hậu môn trực tràng Han Yu Rim tìm đến Jaewon để có một cuộc nói chuyện riêng. Ông là một người luôn nghiêm túc và thẳng thắn, và lần này cũng không ngoại lệ.

“Bác sĩ Yang, tôi muốn nói chuyện với cậu về một số chuyện,” ông bắt đầu, ánh mắt không hề có chút thân thiện nào. “Cậu có biết rằng, việc cậu và giáo sư Baek có mối quan hệ tình cảm sẽ ảnh hưởng đến không chỉ công việc của cậu mà cả danh tiếng của bệnh viện không?”

Jaewon cảm thấy những lời nói của ông như một gáo nước lạnh dội vào mặt mình. Cậu không ngờ rằng mọi thứ lại nghiêm trọng đến vậy. Tuy nhiên, cậu không muốn lùi bước.

“Em hiểu điều đó, trưởng khoa. Nhưng đây là chuyện riêng tư của em và giáo sư Baek. Em không nghĩ rằng nó ảnh hưởng đến công việc của mình,” Jaewon đáp, giọng cậu vững vàng.

Yu Rim nhướng mày, không hài lòng với câu trả lời của cậu. “Cậu có thể nghĩ vậy, nhưng trong bệnh viện này, chúng ta không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Đặc biệt là với giáo sư Baek, người có tiếng tăm trong ngành. Cậu phải suy nghĩ lại.”

Jaewon cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng cậu không muốn để ai cản trở hạnh phúc của mình. Cậu không thể từ bỏ tình yêu này chỉ vì những lời nói vô nghĩa.

“Em sẽ suy nghĩ về điều đó, trưởng khoa,” Jaewon nói, rồi đứng dậy, không muốn nói thêm gì nữa.

Kanghyuk, sau khi biết chuyện, chỉ im lặng một lúc lâu. Cảm giác khó khăn, mệt mỏi lại một lần nữa bao trùm lên cả hai. Mặc dù Kanghyuk không thể giúp Jaewon giải quyết vấn đề này ngay lập tức, nhưng ông luôn khẳng định một điều.

“Chúng ta sẽ không để bất cứ ai ngăn cản được mối quan hệ của mình,” Kanghyuk nói, ánh mắt kiên quyết. “Em và tôi, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Tình yêu của Jaewon và Kanghyuk sẽ phải trải qua những thử thách tiếp theo. Cả hai vẫn chưa biết liệu sẽ có những chướng ngại nào nữa. Nhưng chỉ cần họ bên nhau, Jaewon tin rằng không có gì là không thể vượt qua.

.

Mỗi ngày trôi qua trong bệnh viện, Jaewon càng cảm nhận rõ hơn sự căng thẳng mà mình phải chịu đựng. Không phải chỉ là những lời đàm tiếu của đồng nghiệp, mà là sự lựa chọn giữa công việc và tình yêu, giữa trách nhiệm và cảm xúc cá nhân.

Và càng lúc, cậu càng thấy rõ hơn sự khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ này khi những lời nói không mấy dễ chịu bắt đầu dồn dập từ nhiều phía.

.

Ngày hôm đó, sau một ca mổ căng thẳng, Jaewon bước vào phòng thay đồ, cảm giác cơ thể mệt mỏi nhưng lòng lại không yên.

Cậu vừa làm một ca phẫu thuật đặc biệt cùng với Kanghyuk, và mặc dù ca mổ thành công, cậu cảm thấy tâm trạng mình đang bị chao đảo.

Những ánh mắt lén lút của các đồng nghiệp trong bệnh viện, từ bác sĩ đến y tá, đều khiến Jaewon không thể dừng lại việc suy nghĩ về những gì đang diễn ra.

Cheon Jang Mi đứng trong góc phòng thay đồ, ánh mắt nhìn cậu đầy tò mò và sự khiêu khích.

“Chà, bác sĩ Yang, dạo này anh và giáo sư Baek tình cảm ghê nhỉ?” Jang Mi nói, nụ cười của cô đầy ẩn ý. “Cả bệnh viện đều biết rồi đó.”

Jaewon khẽ thở dài, không còn đủ kiên nhẫn để đáp lại những lời lẽ đó. Cậu mệt mỏi vì phải giải thích quá nhiều lần.

“Jang Mi, anh không cần phải giải thích gì với em. Anh chỉ muốn làm việc của mình và giữ cuộc sống riêng tư,” Jaewon đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cơn sóng dữ dội.

Jang Mi cười, không quan tâm đến câu trả lời của cậu, rồi bước ra khỏi phòng.

Jaewon nhìn vào gương, tự nhủ với chính mình: Mình không thể để mọi thứ làm mình dao động. Dù cho có khó khăn đến đâu, mối quan hệ này cũng là sự lựa chọn của cậu, và cậu không có ý định từ bỏ.

.

Tối hôm đó, sau khi đã nghỉ ngơi và thư giãn một chút, Kanghyuk gọi cho Jaewon. Cả hai quyết định gặp nhau tại một quán cà phê gần bệnh viện để nói về những vấn đề đang xảy ra trong công việc và chuyện tình cảm của họ.

Jaewon ngồi đối diện với Kanghyuk, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không thể giấu được cảm giác lo lắng trong lòng.

Kanghyuk vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có điều gì đó khiến Jaewon cảm thấy mối quan hệ của họ đang đứng trước một quyết định quan trọng.

“Jaewon, chúng ta không thể sống trong sự lén lút mãi như vậy,” Kanghyuk bắt đầu, giọng anh trầm và nghiêm túc. “Chúng ta cần quyết định rõ ràng, xem liệu có thể duy trì công việc và tình cảm này mà không ảnh hưởng đến những người khác không.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. “Em hiểu. Nhưng em không muốn chúng ta phải từ bỏ tình cảm này chỉ vì những điều nhỏ nhặt.”

Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc lâu. “Tình yêu của chúng ta không phải là điều nhỏ nhặt, Jaewon. Nó quan trọng. Nhưng chúng ta phải biết đối diện với những thử thách. Chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận những khó khăn mà mình sẽ phải đối mặt trong tương lai.”

Jaewon thở dài. Cậu biết điều này là đúng, nhưng không dễ dàng gì để cậu từ bỏ tình yêu của mình. Cậu yêu Kanghyuk rất nhiều.

“Em sẵn sàng,” Jaewon nói, giọng cậu đầy kiên định. “Em không muốn từ bỏ. Chúng ta sẽ đối diện với tất cả.”

Kanghyuk mỉm cười nhẹ nhàng, rồi đặt tay lên tay Jaewon. “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó.”

.

Ngày hôm sau, một cuộc họp quan trọng đã được tổ chức tại bệnh viện, nơi mà các trưởng khoa và các bác sĩ chủ chốt cùng nhau thảo luận về các vấn đề lớn trong công việc.

Trong lúc cuộc họp đang diễn ra, Trưởng khoa Han Yu Rim đột ngột đưa vấn đề về mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk ra trước bàn luận.

“Có vẻ như mối quan hệ giữa bác sĩ Yang và giáo sư Baek đang bắt đầu ảnh hưởng đến công việc của chúng ta,” ông bắt đầu, giọng đầy nghiêm khắc. “Tôi nghĩ chúng ta cần một quyết định rõ ràng từ phía lãnh đạo.”

Jaewon cảm thấy tim mình đập nhanh. Tình cảm của cậu với Kanghyuk không phải là điều có thể dễ dàng công khai trong môi trường bệnh viện, nơi mà mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc và phép tắc nghiêm ngặt.

Kanghyuk đứng dậy, ánh mắt sắc bén, không hề có chút do dự. “Mối quan hệ cá nhân của chúng tôi không ảnh hưởng đến công việc. Chúng tôi vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình và sẽ tiếp tục cống hiến cho bệnh viện.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, cảm nhận được sự vững vàng trong giọng nói và ánh mắt của anh. Mặc dù có những lời đàm tiếu và sự phản đối, Kanghyuk vẫn bảo vệ cậu, và điều đó khiến Jaewon cảm thấy yên lòng.

Trưởng khoa Han Yu Rim nhìn vào Kanghyuk, không nói gì thêm. Nhưng rõ ràng, cuộc họp này đã giúp cả hai đưa ra quyết định quan trọng.

.

Sau cuộc họp, Jaewon và Kanghyuk cùng nhau rời khỏi phòng họp. Họ không còn phải giấu giếm tình cảm nữa, mặc dù con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng họ đã quyết định đứng vững bên nhau, bất chấp mọi khó khăn.

“Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn sẽ bên nhau, phải không?” Jaewon hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.

“Đúng vậy,” Kanghyuk đáp, giọng anh đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào phòng mổ, cảm giác mơ hồ về mọi thứ xung quanh vẫn cứ vương vấn trong lòng cậu.

Cái cảm giác hồi hộp, cái sự bất an cứ quẩn quanh như một cơn sóng, và đặc biệt là những khoảnh khắc dễ thương của Kanghyuk khiến cậu không thể dứt ra được.

Làm sao để tiếp tục làm việc khi trái tim cứ nhảy loạn lên như thế này? Jaewon tự hỏi, cố gắng làm mình quên đi sự hiện diện của giáo sư.

Nhưng không thể, vì ngay khi bước vào, ánh mắt của Kanghyuk đã khiến mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ nhạt.

Kanghyuk đang đứng trước bảng điều khiển trong phòng mổ, tay cầm chiếc bút, chăm chú ghi chú vào hồ sơ bệnh nhân.

Ánh sáng từ bóng đèn chiếu xuống, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt anh, khiến Jaewon không thể rời mắt.

Cảm giác ấy lại trở về. Cậu lại bắt đầu nghĩ về những lần trước — về chiếc ống hút màu hồng, về nụ cười nhẹ nhàng của Kanghyuk mỗi khi nhìn vào cậu.

Rồi cậu lại nhớ đến giấc ngủ trưa hôm qua, khi đầu cậu vô thức dựa vào vai giáo sư, và hơi thở ấm áp của anh khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.

Nhưng hôm nay, Jaewon không thể để nó tiếp tục nữa. Cậu phải đối diện với cảm xúc này, dù có sợ hãi đến đâu.

Vậy là, cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía giáo sư.

“Giáo sư… ạ,” Jaewon lên tiếng, giọng có chút run rẩy.

Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lần này có gì đó rất khác. Một ánh nhìn hiểu biết. Anh biết cậu có chuyện gì đó đang giấu giếm.

“Có chuyện gì vậy, bác sĩ Yang?” giọng anh không thay đổi, vẫn điềm tĩnh như bao ngày.

Jaewon cắn môi, nhưng lần này cậu không thể kéo dài sự im lặng nữa. Cậu bước thêm một bước nữa về phía Kanghyuk, rồi nói:

“Giáo sư… em… em không thể tiếp tục như vậy nữa.” Câu nói của Jaewon bật ra một cách bất ngờ, như thể đã được cậu kìm nén quá lâu rồi.

Kanghyuk nhướn mày, không hề bất ngờ, nhưng đôi mắt anh có chút gì đó rất đặc biệt, như thể anh đã biết điều này từ lâu.

“Em nói gì vậy?” Kanghyuk hỏi, nhưng không có vẻ gì là khó chịu hay ngạc nhiên. Dường như giáo sư đang đợi Jaewon thổ lộ điều gì đó.

Jaewon mím môi, rồi nhìn thẳng vào mắt Kanghyuk. “Em… thích giáo sư.”

Câu nói ấy thốt ra từ môi Jaewon nhanh đến mức cậu cũng không thể nhận ra mình đã nói gì. Nhưng ngay sau đó, cả không gian như dừng lại, tim cậu đập loạn nhịp. Cậu đứng im, không biết phải làm gì tiếp theo.

Kanghyuk vẫn nhìn cậu một lúc, rồi khẽ thở dài. Anh không nói gì ngay, chỉ đưa tay sửa lại chiếc kính mắt của cậu rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Jaewon…”

Cái tên cậu vang lên trong miệng anh thật êm ái, khác với vẻ lạnh lùng thường thấy. Jaewon giật mình, tim lại đập thình thịch. Liệu giáo sư sẽ phản ứng thế nào?

“Em nghĩ… tôi không biết sao?” Kanghyuk hỏi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Jaewon ngơ ngác. “Cái gì? Nghĩ… giáo sư biết rồi ạ?”

Kanghyuk nhún vai, nụ cười nhẹ nhàng lại hiện lên. “Tôi là giáo sư mà, bác sĩ Yang. Tôi có thể đọc được những điều như vậy từ rất lâu rồi.”

Jaewon cảm thấy một làn sóng xấu hổ dâng lên, và cậu muốn đào hố chui xuống ngay lập tức. Cậu ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Kanghyuk.

“Xin lỗi, em không biết phải nói như thế nào…” Jaewon lắp bắp.

Kanghyuk bước lại gần cậu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, làm Jaewon bất ngờ đến mức hơi lùi lại.

“Không cần xin lỗi.” Giọng anh lại ấm áp đến khó tin. “Thực ra… tôi cũng có điều gì đó muốn nói với em.”

Jaewon ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu mở to. “Giáo sư…”

Kanghyuk cười, lần này là một nụ cười thật sự, không còn vẻ nghiêm nghị như trước nữa. “Em không phải là người duy nhất có cảm xúc đâu, Jaewon.”

Và rồi, Kanghyuk tiến lại gần hơn, khiến Jaewon cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh.

“Thực ra… tôi cũng rất thích em,” Kanghyuk nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Jaewon không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Cậu đứng yên, mắt mở to, cảm giác như thế giới xung quanh bỗng nhiên quay cuồng. Cảm xúc của cậu như bùng nổ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Kanghyuk nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tóc Jaewon, như thể xoa dịu cậu. “Chúng ta đều có cảm xúc, Jaewon. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không để em phải chịu đựng một mình đâu.”

Khoảnh khắc ấy như thể thời gian dừng lại.

Jaewon cảm thấy một làn sóng hạnh phúc dâng lên trong tim mình, như thể mọi thứ đều hoàn hảo. Cậu không thể tin rằng mình đã làm được điều này. Và Kanghyuk, giáo sư của cậu, cũng có cảm xúc giống như cậu.

Cả hai đứng im, chỉ còn lại những cảm xúc đang len lỏi qua mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ.

.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng vô cùng quan trọng hôm đó, Jaewon không thể tin được rằng mọi thứ lại diễn ra như vậy.

Cậu đã nghĩ rằng mình phải chịu đựng tình cảm này mãi mãi, và sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được thổ lộ với Kanghyuk.

Nhưng giờ đây, cậu đã không còn phải giấu giếm nữa. Kanghyuk biết rồi, và có vẻ như anh cũng có cùng cảm giác như cậu. Nhưng tình yêu giữa họ không thể dễ dàng như vậy.

Jaewon biết rằng, trong môi trường làm việc căng thẳng này, những rào cản vẫn tồn tại — nhất là khi họ là thầy trò, người trên người dưới. Và Kanghyuk, dù là người hiểu rõ mọi chuyện, cũng không phải là người dễ dàng để lộ tình cảm.

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon đến bệnh viện, cậu thấy mình bồn chồn hơn bao giờ hết. Đầu óc cậu không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cậu và Kanghyuk.

Liệu mọi thứ có thay đổi không? Liệu họ sẽ tiếp tục làm việc như bình thường, hay điều gì đó sẽ khác?

Và rồi, vào giờ nghỉ trưa, cậu vô tình gặp Kanghyuk trong phòng nghỉ.

"Em đến sớm vậy?" Kanghyuk hỏi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

Jaewon mỉm cười, cảm giác như mình vừa đánh mất chút tự tin. "Em… em chưa ăn trưa."

Kanghyuk nhướn mày, rồi ngồi xuống ghế gần đó. “Nếu em đói, chúng ta đi ăn cùng nhau đi. Tôi không có gì bận cả.”

Lời mời ấy khiến Jaewon ngẩn người. Đi ăn cùng nhau. Đó là lần đầu tiên Kanghyuk chủ động đề nghị như vậy.

Cả hai ra ngoài, đi đến một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện. Mặc dù là một nơi khá đơn giản, nhưng không khí ở đây lại khiến Jaewon cảm thấy dễ chịu và yên bình lạ thường. Vị trí này có lẽ là một khởi đầu hoàn hảo cho cuộc trò chuyện không chính thức của họ.

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá thoải mái, mặc dù Jaewon vẫn có chút lo lắng. Cậu không dám nhìn thẳng vào Kanghyuk, chỉ lén liếc mắt về phía anh mỗi khi anh nói một câu gì đó.

Những câu chuyện về công việc, về các ca mổ, hay những câu chuyện vui về các đồng nghiệp trong bệnh viện được lướt qua nhanh chóng. Nhưng giữa những lời nói, có một cảm giác kỳ lạ, một thứ gì đó… gần gũi hơn rất nhiều.

"Jaewon," Kanghyuk đột ngột lên tiếng, khiến Jaewon giật mình. "Cảm giác của em lúc này thế nào?"

Jaewon ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh. Kanghyuk đang hỏi cậu về cảm giác của cậu sau khi thổ lộ tình cảm, và cậu… không biết phải trả lời sao.

"Em cảm thấy… vui." Jaewon ngập ngừng. "Nhưng cũng có chút sợ hãi."

Kanghyuk cười nhẹ, rồi nhìn cậu một cách rất trìu mến. "Sợ hãi là điều bình thường. Chúng ta đều sợ những điều mới mẻ, nhưng nếu cứ mãi sống trong sợ hãi, thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra."

Jaewon cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng. Cậu chưa bao giờ thấy giáo sư của mình nhẹ nhàng và dễ gần đến vậy. Kanghyuk không còn là người thầy nghiêm khắc trong bệnh viện nữa, mà giống như một người bạn đồng hành, một người mà cậu có thể chia sẻ mọi thứ.

Khi bữa ăn kết thúc, Kanghyuk đứng dậy và bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy tay Jaewon.

Jaewon không thể tin vào mắt mình. Giáo sư Baek Kanghyuk nắm tay cậu, và không chỉ vậy, giáo sư còn mỉm cười với cậu.

“Chúng ta không cần phải vội vàng,” Kanghyuk nói, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn. “Dù sao, chúng ta đã đi một chặng đường dài rồi.”

Jaewon cảm nhận được bàn tay ấm áp của Kanghyuk trong tay mình, và trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác này, thật sự rất ngọt ngào, và cậu không muốn rời khỏi tay anh chút nào.

Trên đường trở lại bệnh viện, cả hai không nói gì nhiều, nhưng Jaewon cảm thấy như có một thứ gì đó giữa họ đã thay đổi.

Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Và Jaewon biết rằng, cho dù họ là thầy trò, hay dù có những rào cản nào đi nữa, chỉ cần họ cùng nhau cố gắng, họ sẽ vượt qua tất cả.

Khi bước vào bệnh viện, đôi tay của cả hai vẫn chưa rời nhau. Jaewon nhìn vào Kanghyuk, và một lần nữa, cậu cảm nhận được nụ cười nhẹ nhàng trên môi anh. Cảm giác ấy khiến cậu tin rằng, những khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ chỉ mới bắt đầu.

.

Sau lần nắm tay bất ngờ trong quán cà phê, Jaewon cảm thấy mọi thứ giữa cậu và Kanghyuk trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Cậu không còn lo lắng như trước nữa, vì giờ đây cậu biết rằng giáo sư cũng có tình cảm với mình. Tuy nhiên, tình yêu giữa họ không thể đơn giản như vậy, và họ phải đối diện với rất nhiều thử thách.

Ngày hôm đó, khi cả hai đang đi trong hành lang bệnh viện, bất ngờ Cheon Jang Mi, y tá mỏ hỗn nổi tiếng của bệnh viện, đứng chắn ngay trước mặt họ.

“Thế nào, hai người có gì muốn giải thích không?” Jang Mi nhìn họ với ánh mắt sắc lẹm, không giấu được sự tò mò.

Jaewon giật mình, cảm giác bị phát hiện như một tội phạm. Cậu liếc nhìn Kanghyuk, không biết phải làm gì.

Kanghyuk là người đầu tiên lên tiếng. “Có chuyện gì vậy, Jang Mi?”

Jang Mi không hề ngần ngại, cô ta thẳng thắn nói: “Cả bệnh viện đều nói về hai người, giáo sư à. Có phải… có phải giữa hai người có chuyện gì rồi không?”

Jaewon đỏ mặt, cậu cảm thấy bối rối và muốn biến mất ngay lập tức. Cậu không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Kanghyuk lại không hề bất ngờ. Anh chỉ thở dài, rồi trả lời nhẹ nhàng.

“Chuyện này không có gì phải giải thích cả. Tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi người.”

“Chuyện riêng tư?” Jang Mi nhướn mày. “Vậy sao giáo sư lại nắm tay cậu ấy giữa hành lang bệnh viện như vậy?”

Jaewon cúi đầu, cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Cậu không nghĩ rằng một hành động đơn giản như vậy lại bị người khác chú ý đến.

Kanghyuk nhìn thẳng vào mắt Jang Mi. “Nếu cô có vấn đề gì, thì cứ giải quyết với tôi. Nhưng tôi không thích việc xen vào chuyện riêng tư của người khác.”

Jang Mi nhếch môi, một vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô ấy biết Kanghyuk không phải là người dễ đùa giỡn, và không ai dám đối đầu với anh trong bệnh viện này.

“Được rồi, giáo sư.” Jang Mi cuối cùng cũng cười một cách mỉa mai, rồi quay đi, để lại một Jaewon đang đứng lúng túng.

Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Jaewon cảm thấy một cơn sóng ấm áp dâng lên trong lòng, và cậu mỉm cười nhẹ nhàng.

“Không sao đâu. Chúng ta không cần phải lo lắng về những điều đó,” Kanghyuk nói khẽ, rồi quay lưng đi, tiếp tục công việc của mình.

Cảm giác lo lắng không ngừng đeo bám Jaewon, đặc biệt là khi họ tiếp tục làm việc trong bệnh viện. Những ánh mắt của đồng nghiệp bắt đầu trở nên khác thường.

Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập từ Nam Sudan, thường xuyên hỏi cậu những câu đùa cợt về chuyện tình cảm của cậu với giáo sư. Dù Dong Ju có vẻ vô hại, nhưng những câu nói đó làm Jaewon không khỏi cảm thấy bối rối.

Cậu bắt đầu cảm thấy khó khăn khi phải giữ mối quan hệ này trong bệnh viện, nơi mà mọi thứ đều bị soi xét. Jaewon không thể hiểu nổi tại sao mối quan hệ giữa hai người lại dễ bị người khác phát hiện đến vậy. Cậu cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rất phức tạp, nơi mọi điều nhỏ nhặt đều bị đem ra bàn tán.

Tuy nhiên, Kanghyuk vẫn không thay đổi, anh luôn ở đó để bảo vệ cậu. Dù có gặp phải những lời đàm tiếu, anh vẫn giữ vững thái độ điềm tĩnh, và hơn hết, anh luôn dành cho Jaewon một sự an ủi không lời.

.

Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang làm việc trong phòng mổ, Jaewon quyết định nói rõ ràng với Kanghyuk về những lo lắng của mình.

“Giáo sư… em không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi người đang xì xào về chúng ta.” Jaewon nói với giọng đầy lo lắng, trong khi tay cậu vẫn cầm dụng cụ phẫu thuật. “Em không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý trong bệnh viện.”

Kanghyuk nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jaewon. “Tôi hiểu. Nhưng em phải biết rằng, điều quan trọng nhất là chúng ta cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình. Còn những lời đàm tiếu, đó là điều không thể tránh khỏi trong xã hội này.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, thấy trong đôi mắt của anh một sự vững vàng mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây. Những lo lắng của cậu dường như được vỗ về bằng chính sự bình tĩnh của giáo sư. Kanghyuk không chỉ là người thầy, mà còn là người mà Jaewon cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh.

“Em tin tưởng vào giáo sư,” Jaewon thì thầm.

Kanghyuk khẽ mỉm cười. “Tốt lắm. Vậy thì em cũng nên tin tưởng vào chính mình.”

.

Sau cuộc trò chuyện đó, Jaewon cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ vẫn phải đối diện với những thử thách không nhỏ. Những ánh mắt dòm ngó, những lời đồn đại trong bệnh viện, tất cả đều khiến cậu phải suy nghĩ lại về tình yêu này.

Nhưng dù có khó khăn đến đâu, Jaewon biết rằng cậu không hề đơn độc. Kanghyuk sẽ luôn ở đó bên cạnh cậu, và đó là điều quan trọng nhất.

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào phòng mổ, cậu cảm thấy mọi thứ dường như vẫn như mọi ngày. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại có một sự bồn chồn khó tả.

Dù Kanghyuk đã luôn an ủi cậu, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn bị thử thách. Những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, những câu hỏi ám chỉ từ mọi người, tất cả đều khiến Jaewon cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên, hôm nay có một điều gì đó đặc biệt. Kanghyuk gọi cậu đến phòng làm việc của mình, nơi không có ai ngoài hai người. Không khí giữa họ trở nên dày đặc, như thể một chuyện gì đó lớn lao đang chuẩn bị diễn ra.

“Bác sĩ Yang, đến đây một chút,” Kanghyuk nói, giọng ông vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này lại có gì đó khác.

Jaewon bước vào phòng làm việc, và khi cánh cửa khép lại sau lưng cậu, Kanghyuk đứng dậy, nhìn cậu với đôi mắt đầy kiên quyết.

“Em có thể ngồi xuống không?” Kanghyuk mời, và Jaewon cảm thấy rằng hôm nay, cuộc trò chuyện của họ sẽ không giống những lần trước.

Cậu ngồi xuống ghế đối diện với anh, nhìn Kanghyuk với ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. “Giáo sư… có chuyện gì sao?”

Kanghyuk lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi nói, giọng trầm và nghiêm túc: “Jaewon, chúng ta cần nói về mối quan hệ của mình.”

Jaewon giật mình, tim cậu đập mạnh hơn bình thường. Cậu không biết tại sao nhưng một cảm giác lo lắng và bất an dâng lên trong lòng.

“Em có cảm thấy áp lực không?” Kanghyuk tiếp tục, đôi mắt ông không rời Jaewon, như thể đang chờ đợi một phản hồi.

Jaewon không trả lời ngay lập tức. Cậu đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều. Có, cậu cảm thấy áp lực, nhưng cậu không thể giấu diếm tình cảm của mình. Nếu đã là như vậy, thì dù có khó khăn đến đâu, cậu cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Có, em cảm thấy hơi khó khăn khi phải đối mặt với mọi người… Nhưng em không muốn bỏ cuộc. Em muốn ở bên giáo sư,” Jaewon nói, giọng đầy quyết tâm.

Kanghyuk khẽ gật đầu, như thể anh đã đoán trước được câu trả lời. “Vậy, em đã nghĩ đến điều này chưa? Chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách trong tương lai. Liệu em có sẵn sàng không?”

Jaewon im lặng một chút. Cậu nghĩ đến những lời đàm tiếu trong bệnh viện, nghĩ đến những ánh mắt khó chịu của mọi người, và rồi cậu lại nghĩ đến mối quan hệ giữa họ. Cậu biết rằng đây không phải là điều dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng.

“Em đã nghĩ kỹ rồi, giáo sư. Em không thể sống một cuộc đời mà không có giáo sư bên cạnh,” Jaewon nói, ánh mắt cậu kiên định, và trong mắt Kanghyuk, cậu có thể thấy một chút gì đó dịu dàng.

Kanghyuk tiến lại gần, nhìn cậu một cách âu yếm. “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

Jaewon mỉm cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng. Mặc dù có những thử thách phía trước, nhưng cậu không còn cảm thấy cô đơn. Kanghyuk sẽ luôn ở bên cậu.

Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ.

.

Vài ngày sau, trưởng khoa hậu môn trực tràng Han Yu Rim tìm đến Jaewon để có một cuộc nói chuyện riêng. Ông là một người luôn nghiêm túc và thẳng thắn, và lần này cũng không ngoại lệ.

“Bác sĩ Yang, tôi muốn nói chuyện với cậu về một số chuyện,” ông bắt đầu, ánh mắt không hề có chút thân thiện nào. “Cậu có biết rằng, việc cậu và giáo sư Baek có mối quan hệ tình cảm sẽ ảnh hưởng đến không chỉ công việc của cậu mà cả danh tiếng của bệnh viện không?”

Jaewon cảm thấy những lời nói của ông như một gáo nước lạnh dội vào mặt mình. Cậu không ngờ rằng mọi thứ lại nghiêm trọng đến vậy. Tuy nhiên, cậu không muốn lùi bước.

“Em hiểu điều đó, trưởng khoa. Nhưng đây là chuyện riêng tư của em và giáo sư Baek. Em không nghĩ rằng nó ảnh hưởng đến công việc của mình,” Jaewon đáp, giọng cậu vững vàng.

Yu Rim nhướng mày, không hài lòng với câu trả lời của cậu. “Cậu có thể nghĩ vậy, nhưng trong bệnh viện này, chúng ta không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Đặc biệt là với giáo sư Baek, người có tiếng tăm trong ngành. Cậu phải suy nghĩ lại.”

Jaewon cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng cậu không muốn để ai cản trở hạnh phúc của mình. Cậu không thể từ bỏ tình yêu này chỉ vì những lời nói vô nghĩa.

“Em sẽ suy nghĩ về điều đó, trưởng khoa,” Jaewon nói, rồi đứng dậy, không muốn nói thêm gì nữa.

Kanghyuk, sau khi biết chuyện, chỉ im lặng một lúc lâu. Cảm giác khó khăn, mệt mỏi lại một lần nữa bao trùm lên cả hai. Mặc dù Kanghyuk không thể giúp Jaewon giải quyết vấn đề này ngay lập tức, nhưng ông luôn khẳng định một điều.

“Chúng ta sẽ không để bất cứ ai ngăn cản được mối quan hệ của mình,” Kanghyuk nói, ánh mắt kiên quyết. “Em và tôi, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Tình yêu của Jaewon và Kanghyuk sẽ phải trải qua những thử thách tiếp theo. Cả hai vẫn chưa biết liệu sẽ có những chướng ngại nào nữa. Nhưng chỉ cần họ bên nhau, Jaewon tin rằng không có gì là không thể vượt qua.

.

Mỗi ngày trôi qua trong bệnh viện, Jaewon càng cảm nhận rõ hơn sự căng thẳng mà mình phải chịu đựng. Không phải chỉ là những lời đàm tiếu của đồng nghiệp, mà là sự lựa chọn giữa công việc và tình yêu, giữa trách nhiệm và cảm xúc cá nhân.

Và càng lúc, cậu càng thấy rõ hơn sự khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ này khi những lời nói không mấy dễ chịu bắt đầu dồn dập từ nhiều phía.

Ngày hôm đó, sau một ca mổ căng thẳng, Jaewon bước vào phòng thay đồ, cảm giác cơ thể mệt mỏi nhưng lòng lại không yên. Cậu vừa làm một ca phẫu thuật đặc biệt cùng với Kanghyuk, và mặc dù ca mổ thành công, cậu cảm thấy tâm trạng mình đang bị chao đảo.

Những ánh mắt lén lút của các đồng nghiệp trong bệnh viện, từ bác sĩ đến y tá, đều khiến Jaewon không thể dừng lại việc suy nghĩ về những gì đang diễn ra.

Cheon Jang Mi đứng trong góc phòng thay đồ, ánh mắt nhìn cậu đầy tò mò và sự khiêu khích.

“Chà, bác sĩ Yang, dạo này anh và giáo sư Baek tình cảm ghê nhỉ?” Jang Mi nói, nụ cười của cô đầy ẩn ý. “Cả bệnh viện đều biết rồi đó.”

Jaewon khẽ thở dài, không còn đủ kiên nhẫn để đáp lại những lời lẽ đó. Cậu mệt mỏi vì phải giải thích quá nhiều lần.

“Jang Mi, anh không cần phải giải thích gì với em. Anh chỉ muốn làm việc của mình và giữ cuộc sống riêng tư,” Jaewon đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cơn sóng dữ dội.

Jang Mi cười, không quan tâm đến câu trả lời của cậu, rồi bước ra khỏi phòng.

Jaewon nhìn vào gương, tự nhủ với chính mình: Mình không thể để mọi thứ làm mình dao động. Dù cho có khó khăn đến đâu, mối quan hệ này cũng là sự lựa chọn của cậu, và cậu không có ý định từ bỏ.

.

Tối hôm đó, sau khi đã nghỉ ngơi và thư giãn một chút, Kanghyuk gọi cho Jaewon. Cả hai quyết định gặp nhau tại một quán cà phê gần bệnh viện để nói về những vấn đề đang xảy ra trong công việc và chuyện tình cảm của họ.

Jaewon ngồi đối diện với Kanghyuk, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không thể giấu được cảm giác lo lắng trong lòng. Kanghyuk vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có điều gì đó khiến Jaewon cảm thấy mối quan hệ của họ đang đứng trước một quyết định quan trọng.

“Jaewon, chúng ta không thể sống trong sự lén lút mãi như vậy,” Kanghyuk bắt đầu, giọng anh trầm và nghiêm túc. “Chúng ta cần quyết định rõ ràng, xem liệu có thể duy trì công việc và tình cảm này mà không ảnh hưởng đến những người khác không.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. “Em hiểu. Nhưng em không muốn chúng ta phải từ bỏ tình cảm này chỉ vì những điều nhỏ nhặt.”

Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc lâu. “Tình yêu của chúng ta không phải là điều nhỏ nhặt, Jaewon. Nó quan trọng. Nhưng chúng ta phải biết đối diện với những thử thách. Chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận những khó khăn mà mình sẽ phải đối mặt trong tương lai.”

Jaewon thở dài. Cậu biết điều này là đúng, nhưng không dễ dàng gì để cậu từ bỏ tình yêu của mình. Cậu yêu Kanghyuk rất nhiều.

“Em sẵn sàng,” Jaewon nói, giọng cậu đầy kiên định. “Em không muốn từ bỏ. Chúng ta sẽ đối diện với tất cả.”

Kanghyuk mỉm cười nhẹ nhàng, rồi đặt tay lên tay Jaewon. “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó.”

.

Ngày hôm sau, một cuộc họp quan trọng đã được tổ chức tại bệnh viện, nơi mà các trưởng khoa và các bác sĩ chủ chốt cùng nhau thảo luận về các vấn đề lớn trong công việc.

Trong lúc cuộc họp đang diễn ra, Trưởng khoa Han Yu Rim đột ngột đưa vấn đề về mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk ra trước bàn luận.

“Có vẻ như mối quan hệ giữa bác sĩ Yang và giáo sư Baek đang bắt đầu ảnh hưởng đến công việc của chúng ta,” ông bắt đầu, giọng đầy nghiêm khắc. “Tôi nghĩ chúng ta cần một quyết định rõ ràng từ phía lãnh đạo.”

Jaewon cảm thấy tim mình đập nhanh. Tình cảm của cậu với Kanghyuk không phải là điều có thể dễ dàng công khai trong môi trường bệnh viện, nơi mà mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc và phép tắc nghiêm ngặt.

Kanghyuk đứng dậy, ánh mắt sắc bén, không hề có chút do dự. “Mối quan hệ cá nhân của chúng tôi không ảnh hưởng đến công việc. Chúng tôi vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình và sẽ tiếp tục cống hiến cho bệnh viện.”

Jaewon nhìn Kanghyuk, cảm nhận được sự vững vàng trong giọng nói và ánh mắt của anh. Mặc dù có những lời đàm tiếu và sự phản đối, Kanghyuk vẫn bảo vệ cậu, và điều đó khiến Jaewon cảm thấy yên lòng.

Trưởng khoa Han Yu Rim nhìn vào Kanghyuk, không nói gì thêm. Nhưng rõ ràng, cuộc họp này đã giúp cả hai đưa ra quyết định quan trọng.

.

Sau cuộc họp, Jaewon và Kanghyuk cùng nhau rời khỏi phòng họp. Họ không còn phải giấu giếm tình cảm nữa, mặc dù con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng họ đã quyết định đứng vững bên nhau, bất chấp mọi khó khăn.

“Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn sẽ bên nhau, phải không?” Jaewon hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.

“Đúng vậy,” Kanghyuk đáp, giọng anh đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào bệnh viện, cậu cảm thấy có gì đó khác lạ trong không khí. Không phải là sự căng thẳng hay những ánh mắt tò mò, mà là một sự yên bình đến lạ thường.

Dường như mọi người trong bệnh viện đã bắt đầu chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và Kanghyuk, hoặc ít nhất là không còn bàn tán về nó nữa. Mọi thứ đã dần ổn định, mặc dù vẫn còn những thử thách ở phía trước.

Cheon Jang Mi nhìn Jaewon khi cậu bước vào phòng thay đồ, nhưng lần này cô không nói gì. Ánh mắt của Jang Mi có vẻ như đã dịu lại, không còn sự châm chọc như trước.

“Bác sĩ Yang, em nghe nói mọi chuyện đã ổn rồi?” Jang Mi hỏi, giọng cô bây giờ không còn đùa cợt mà có phần nghiêm túc hơn.

Jaewon gật đầu, mỉm cười nhẹ. “Đúng vậy, cảm ơn em đã quan tâm.”

“Vậy tốt rồi,” Jang Mi nói, rồi quay đi mà không nói thêm lời nào.

Jaewon nhìn theo bóng dáng của Jang Mi, cảm nhận một sự thay đổi, không chỉ từ cô mà cả trong chính mình. Cậu không còn cảm thấy lo lắng về việc bị phán xét nữa. Tình yêu của cậu và Kanghyuk, dù có thể bị mọi người bàn tán, nhưng ít nhất họ đã không còn phải giấu giếm.

.

Kanghyuk, hôm đó, lại có một cuộc gặp quan trọng với các bác sĩ trưởng khoa. Jaewon không tham gia cuộc họp này, nhưng khi Kanghyuk bước ra khỏi phòng họp, anh nhìn Jaewon bằng ánh mắt đầy kiên quyết.

“Cả bệnh viện giờ đều biết chuyện của chúng ta rồi,” Kanghyuk nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút gì đó như đã sẵn sàng đối diện với mọi khó khăn. “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta chứng minh rằng, dù có thế nào đi nữa, chúng ta vẫn sẽ làm tốt công việc của mình.”

Jaewon gật đầu, niềm tin trong lòng cậu lại một lần nữa được củng cố. “Chúng ta sẽ không để bất cứ ai phá hủy mối quan hệ này. Em tin chúng ta có thể làm được.”

“Em luôn làm tôi yên tâm,” Kanghyuk nói, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi ông. “Chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, và trong không khí nhẹ nhàng đó, Jaewon cảm nhận được sự bình yên mà mình chưa từng có. Tình yêu này không còn là thứ gì phải giấu diếm nữa, và điều đó khiến cậu cảm thấy mãn nguyện.

Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập người Nam Sudan, luôn là người theo dõi mọi diễn biến trong bệnh viện, và lần này cậu ta cũng không bỏ qua việc hai người đang ngày càng trở nên gần gũi hơn.

Sau ca mổ tối hôm đó, Dong Ju bước đến gần Jaewon và Kanghyuk, có vẻ như có chuyện muốn nói.

“Bác sĩ Yang, giáo sư Baek, tôi đã nghe tin đồn về mối quan hệ của hai người,” Dong Ju bắt đầu, giọng điềm tĩnh như thường lệ, nhưng lần này có chút gì đó thú vị trong ánh mắt. “Nhưng tôi tin rằng mối quan hệ đó sẽ không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta đâu.”

Jaewon nhìn cậu ta, không biết nói gì, nhưng cảm nhận được sự ủng hộ không lời từ Dong Ju. Cậu thực sự cảm thấy biết ơn vì có những người như Dong Ju trong bệnh viện này.

.

Vài tuần sau, tình hình tại bệnh viện càng trở nên ổn định hơn. Jaewon và Kanghyuk vẫn tiếp tục công việc như bình thường, không ai có thể làm ảnh hưởng đến sự tập trung của họ.

Tuy nhiên, dù có sự hỗ trợ từ các đồng nghiệp, một sự kiện quan trọng bất ngờ lại khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Một buổi tối mưa gió, Jaewon nhận được cuộc gọi từ Kanghyuk. Cậu đang ở nhà và vừa chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc.

“Jaewon, có chuyện rồi,” Kanghyuk nói, giọng anh có phần căng thẳng. “Có người đã gửi đơn tố cáo mối quan hệ của chúng ta lên lãnh đạo bệnh viện. Họ yêu cầu chúng ta giải trình về tình trạng này.”

Jaewon cảm thấy choáng váng. Cậu đã biết sẽ có người phản đối, nhưng không ngờ lại đến mức này.

“Em… chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Jaewon hỏi, giọng hơi run vì lo lắng.

Kanghyuk im lặng một lúc, rồi đáp, giọng anh đầy kiên quyết: “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này một cách chính thức, và không để ai ngăn cản chúng ta. Đó là quyền lợi và quyết định của chúng ta.”

.

Ngày hôm sau, cả hai gặp lãnh đạo bệnh viện để trình bày sự việc. Kanghyuk và Jaewon đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Họ sẽ không chùn bước trước bất cứ khó khăn nào, bởi tình yêu của họ không phải là thứ có thể dễ dàng bị phá vỡ.

Kết quả cuối cùng là bệnh viện quyết định không can thiệp vào mối quan hệ cá nhân của hai người, miễn là công việc không bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, từ đó, cả Jaewon và Kanghyuk đều hiểu rằng họ sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa để chứng minh rằng tình yêu và công việc có thể hòa hợp và phát triển cùng nhau.

.

Sau quyết định của bệnh viện, cuộc sống ở bệnh viện dường như đã trở lại bình thường, mặc dù Jaewon và Kanghyuk vẫn luôn phải đối mặt với sự chú ý của mọi người.

Mặc dù vậy, họ không còn lo lắng hay né tránh như trước đây. Giữa họ giờ đây chỉ còn lại niềm tin vững chắc và tình yêu đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng thứ Sáu, Jaewon chuẩn bị vào ca làm việc cùng Kanghyuk. Cậu bước vào phòng mổ với một tâm trạng khác hẳn, không còn căng thẳng hay sợ hãi, mà là sự tự tin và quyết tâm. Cậu biết rằng mình đang đi đúng con đường, và Kanghyuk chính là người đồng hành cùng cậu.

Trong phòng mổ, không khí vẫn luôn căng thẳng và đầy thử thách. Nhưng lần này, Jaewon cảm nhận rõ rệt sự khác biệt. Kanghyuk vẫn là người chỉ đạo chính, nhưng sự hợp tác giữa họ đã trở nên ăn ý hơn rất nhiều.

Kanghyuk quay sang nhìn Jaewon, ánh mắt vẫn sắc bén như mọi khi, nhưng lần này có một chút dịu dàng lạ thường. “Làm tốt lắm, Jaewon,” anh nói, giọng trầm và có chút khích lệ. “Cậu đã trưởng thành rất nhiều.”

Jaewon cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu nở một nụ cười, không thể che giấu sự hạnh phúc trong ánh mắt. “Cảm ơn giáo sư. Em học được rất nhiều từ anh.”

Khoảnh khắc đó, dù chỉ là một câu khen ngợi đơn giản, lại khiến Jaewon cảm thấy như mình đã vượt qua được rất nhiều thử thách. Cảm giác tự hào khi được làm việc bên Kanghyuk chính là động lực lớn nhất của cậu.

Cuối ca mổ, khi cả hai rời phòng phẫu thuật, Park Gyeong Won, bác sĩ gây mê lạnh lùng, nhưng đầy hài hước, bước tới gần Jaewon. Gyeong Won thường xuyên làm những trò đùa để xoa dịu không khí căng thẳng trong bệnh viện, nhưng hôm nay có vẻ anh ta nghiêm túc hơn.

“Tiền bối biết không,” Gyeong Won nói, nụ cười anh ta hơi nhếch lên, “Bệnh viện này không thể thiếu được sự xuất hiện của hai người. Cả Kanghyuk và Jaewon đều là những người xuất sắc, nhưng lần này em phải công nhận rằng…anh đã làm tốt hơn em nghĩ.”

Jaewon hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng Gyeong Won lại nói lời khen ngợi như vậy. Cậu cười nhẹ và cảm ơn.

“Cảm ơn em, bác sĩ Park Gyeong Won. Cảm ơn em rất nhiều.”

Gyeong Won vỗ vai cậu, rồi quay đi, nhưng trước khi rời đi, anh ta lại nói một câu, “Mà anh, cẩn thận nhé. Bệnh viện này tuy yên ổn, nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận mối quan hệ của các anh đâu.”

.

Ngày hôm sau, như một cú sốc không thể tránh khỏi, một cuộc họp quan trọng đã được tổ chức tại bệnh viện. Trưởng khoa Han Yu Rim lại xuất hiện trong cuộc họp, nhưng lần này không phải để chỉ trích mà là để thảo luận về một vấn đề quan trọng hơn: mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk.

“Chúng ta cần phải có một cuộc thảo luận nghiêm túc,” Han Yu Rim bắt đầu, giọng trầm và đầy quyền lực. “Tình cảm cá nhân của các bác sĩ là quyền riêng tư, nhưng khi nó bắt đầu ảnh hưởng đến môi trường làm việc, chúng ta không thể không xem xét.”

Ánh mắt của Jaewon và Kanghyuk gặp nhau. Mặc dù Kanghyuk không nói gì, nhưng Jaewon có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong từng lời của anh. Kanghyuk đứng dậy, giọng nói đầy kiên định:

“Tôi hiểu những lo ngại của anh. Nhưng tôi khẳng định rằng, mối quan hệ của chúng tôi không làm ảnh hưởng đến công việc. Chúng tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình với trách nhiệm cao nhất.”

Jaewon đứng bên cạnh, không nói gì, nhưng trong lòng cậu cảm thấy tự hào về Kanghyuk, người luôn sẵn sàng bảo vệ mối quan hệ này.

Trưởng khoa Han Yu Rim nhìn vào cả hai người một lúc lâu, rồi thở dài, “Nếu hai người thật sự có thể chứng minh rằng công việc không bị ảnh hưởng, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của các bạn. Nhưng đừng để chuyện này trở thành gánh nặng cho bệnh viện.”

.

Vài ngày sau, khi Jaewon và Kanghyuk có dịp trò chuyện, Kanghyuk đưa ra một quyết định quan trọng.

“Jaewon,” anh nói, “Chúng ta sẽ công khai mối quan hệ này. Không phải vì bất kỳ lý do gì khác ngoài việc tôi muốn sống thật với cảm xúc của mình. Em sẵn sàng chưa?”

Jaewon không ngần ngại đáp lại, “Em sẵn sàng. Mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

Khoảnh khắc ấy, Jaewon cảm thấy như mình đang bước vào một cánh cửa mới – một con đường mới mở ra với đầy thử thách, nhưng cũng đầy hi vọng. Cậu không còn sợ hãi khi công khai tình yêu này, bởi vì cậu tin rằng, với Kanghyuk bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

.

Sau cuộc họp căng thẳng tại bệnh viện, không khí trong bệnh viện trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng không có gì là dễ dàng.

Jaewon và Kanghyuk biết rằng, dù họ đã công khai mối quan hệ của mình, nhưng sẽ vẫn có những thử thách ở phía trước.

Mọi người trong bệnh viện đã bắt đầu có những phản ứng khác nhau, có người ủng hộ, có người không thoải mái, và một số người thì vẫn giữ im lặng.

Tuy nhiên, điều quan trọng là Jaewon và Kanghyuk đã cùng nhau quyết định đối mặt với mọi thứ, không né tránh.

Một buổi sáng thứ Hai, khi Jaewon bước vào bệnh viện, cậu cảm thấy có sự thay đổi rõ rệt. Mọi ánh mắt không còn sự tò mò, chỉ còn sự quan tâm nhẹ nhàng. Cái nhìn của đồng nghiệp đã bớt phán xét hơn, thay vào đó là sự tôn trọng.

Khi Jaewon vừa vào phòng làm việc, Cheon Jang Mi bước đến gần, nhưng lần này không phải với vẻ mặt chế giễu mà là một cái nhìn thật sự chân thành.

“Bác sĩ Yang, em đã nghe chuyện,” Jang Mi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. “Em nghĩ mối quan hệ của hai người sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Cố gắng giữ vững như vậy nhé.”

Jaewon nhìn cô ấy, nở một nụ cười cảm ơn. “Cảm ơn em, Jang Mi. Anh sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến công việc.”

Jang Mi gật đầu rồi quay đi, để lại Jaewon với một cảm giác ấm áp. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, và điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

.

Tối hôm đó, sau một ngày dài làm việc, Jaewon và Kanghyuk cuối cùng cũng có chút thời gian riêng để ngồi lại bên nhau.

Cả hai chọn một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện, nơi họ có thể thả lỏng và trò chuyện mà không bị ai làm phiền.

Kanghyuk vẫn như mọi khi, vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt của anh, Jaewon có thể thấy một sự dịu dàng đặc biệt dành cho mình. Cậu mỉm cười, không kìm được.

“Anh biết không,” Jaewon nói, “Em cảm thấy như mọi thứ đã bắt đầu ổn rồi. Dù vẫn có những người không ủng hộ, nhưng em cảm thấy chúng ta sẽ ổn.”

Kanghyuk nhìn cậu một lúc lâu, rồi cuối cùng trả lời, “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng đừng quên, chúng ta sẽ phải chứng minh rằng tình yêu và công việc có thể song hành.”

Jaewon nắm lấy tay Kanghyuk, bàn tay ấm áp của anh khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết. “Em sẽ không để anh phải lo lắng đâu. Chúng ta cùng nhau, sẽ vượt qua tất cả.”

.

Ngày hôm sau, khi Jaewon và Kanghyuk đang chuẩn bị cho một ca mổ, Seo Dong Ju bước vào phòng thay đồ và nói một câu khiến cả hai bất ngờ:

“Chúc mừng các bác sĩ, tôi nghe nói các anh đã chính thức công khai mối quan hệ. Tôi nghĩ các anh sẽ ổn thôi.”

Jaewon cười nhẹ, nhưng không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Cậu chưa từng nghĩ rằng Dong Ju lại có thể nói những lời ủng hộ như vậy.

“Cảm ơn,” Kanghyuk đáp, giọng trầm nhưng có chút hài hước. “Cảm ơn vì đã ủng hộ. Cậu là người đầu tiên trong bệnh viện nói như vậy.”

Dong Ju nhún vai, nở nụ cười hiền lành. “Tôi không quan tâm đến chuyện riêng tư của các anh. Miễn là các anh vẫn là bác sĩ xuất sắc và hoàn thành công việc là được.”

Jaewon cảm thấy ấm lòng. Mọi người, dù có những lúc nhìn họ không mấy thoải mái, nhưng cuối cùng thì cũng có người thấu hiểu và ủng hộ. Điều đó khiến cậu cảm thấy tin tưởng hơn vào tương lai.

.

Mấy tuần sau, khi mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk đã ổn định hơn, Trưởng khoa Han Yu Rim gọi cả hai vào phòng làm việc. Ông không hề có vẻ tức giận như lần trước, mà chỉ nhìn họ bằng một ánh mắt trầm tĩnh.

“Thấy các cậu làm việc tốt trong suốt thời gian qua,” Han Yu Rim bắt đầu, giọng không biểu lộ nhiều cảm xúc, “Mối quan hệ cá nhân không phải chuyện tôi quan tâm, nhưng các cậu đã chứng minh rằng công việc của các cậu không hề bị ảnh hưởng.”

Jaewon và Kanghyuk nhìn nhau, rồi cùng đồng thanh cảm ơn trưởng khoa.

“Chỉ có một điều,” Han Yu Rim tiếp tục, “Nếu các cậu tiếp tục công khai mối quan hệ này, hãy chắc chắn rằng không ai cảm thấy không thoải mái trong bệnh viện. Cứ làm việc tốt như hiện tại.”

Jaewon thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một gánh nặng đã được gỡ bỏ khỏi vai. Cậu biết, dù khó khăn, nhưng giờ đây tình yêu của cậu và Kanghyuk đã có thể được thừa nhận trong công việc mà không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt dị nghị.

.

Một tháng sau, Jaewon và Kanghyuk quyết định cùng nhau đi nghỉ dưỡng cuối tuần. Đây là lần đầu tiên cả hai có thể tạm rời xa bệnh viện, và họ dành toàn bộ thời gian cho nhau. Địa điểm họ chọn là một ngôi làng ven biển, nơi có bãi cát vàng và những cơn sóng vỗ về êm ả.

Kanghyuk cùng Jaewon ngồi trên bãi biển, tay trong tay, tận hưởng không gian yên bình. Ánh hoàng hôn buông xuống, chiếu những tia sáng ấm áp lên mặt họ, khiến khoảnh khắc này trở nên thật đặc biệt.

“Anh cảm thấy thế nào?” Jaewon hỏi, ngước nhìn Kanghyuk.

Kanghyuk không đáp ngay, anh chỉ mỉm cười rồi đặt tay lên tóc Jaewon, xoa nhẹ. “Cảm thấy bình yên. Và… cảm thấy hạnh phúc khi có em bên cạnh.”

Jaewon cười, rồi dựa đầu vào vai Kanghyuk. “Em cũng thế, anh à.”

.

Những ngày tháng trôi qua, Jaewon và Kanghyuk dần chứng minh rằng mối quan hệ của họ không hề ảnh hưởng đến công việc hay môi trường bệnh viện.

Thực tế, mọi thứ dường như càng trở nên tốt đẹp hơn. Jaewon ngày càng tự tin hơn trong công việc, và sự đồng hành của Kanghyuk giúp cậu trưởng thành từng ngày.

Cuối tuần đã đến, và lần này, cả hai quyết định không đi đâu xa mà chọn một nơi gần bệnh viện để thư giãn. Một ngôi nhà nhỏ giữa vườn hoa, nơi mà mỗi sớm mai thức dậy, ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, và hương hoa thoang thoảng trong không khí. Đây là nơi mà cả hai cảm thấy an yên nhất.

Một buổi sáng đẹp trời, Jaewon đang ngồi trên ban công, nhâm nhi tách cà phê khi Kanghyuk bước ra, mái tóc còn hơi ướt sau khi tắm.

Ánh sáng dịu dàng của bình minh chiếu lên khuôn mặt ông, khiến Jaewon không thể rời mắt khỏi ông.

Kanghyuk ngồi xuống bên cạnh Jaewon, mỉm cười nhẹ nhàng. “Em nhìn gì vậy?”

Jaewon ngước lên, ánh mắt đầy yêu thương. “Anh thật sự rất đẹp, Kanghyuk. Em cảm thấy mình thật may mắn khi có anh.”

Kanghyuk cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Không phải chỉ em mới may mắn đâu, anh cũng vậy.”

Jaewon cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu không biết mình đã đợi khoảnh khắc này bao lâu – khoảnh khắc mà không chỉ tình yêu mà còn là sự thấu hiểu và đồng điệu hoàn toàn xuất hiện giữa họ.

.

Vào một buổi tối cuối tuần, khi cả hai đang ở trong căn bếp nhỏ của ngôi nhà, Kanghyuk đứng nấu ăn còn Jaewon thì phụ giúp, cậu đã không thể không nghĩ đến những khoảnh khắc từ khi họ bắt đầu làm việc cùng nhau đến giờ.

Từ những lần đầu tiên, cảm giác xao xuyến khi nhìn Kanghyuk, đến những cuộc trò chuyện đêm khuya, rồi sự kiên trì và tình yêu ngày càng sâu sắc mà họ đã xây dựng.

“Anh biết không,” Jaewon lên tiếng, “Em cảm thấy như mình đã học được rất nhiều từ anh. Không chỉ về nghề nghiệp, mà còn về cách yêu thương một ai đó.”

Kanghyuk quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy trìu mến. “Anh cũng vậy, Jaewon. Anh học được rất nhiều từ em. Chắc chắn em sẽ là người đồng hành tốt nhất của anh trong mọi việc.”

.

Mấy tháng trôi qua, bệnh viện nơi Jaewon và Kanghyuk làm việc đã trở thành một môi trường an toàn hơn, không còn những lời thì thầm sau lưng hay những ánh mắt kỳ thị.

Mối quan hệ của họ dần trở thành một phần của bệnh viện, được mọi người tôn trọng và ủng hộ. Jaewon và Kanghyuk đã chứng minh rằng tình yêu có thể đồng hành cùng công việc một cách tuyệt vời, miễn là họ biết cách cân bằng.

.

Một ngày nọ, Han Yu Rim gọi Jaewon và Kanghyuk vào phòng làm việc của ông. Lần này, không có sự nghiêm nghị hay căng thẳng như những lần trước. Han Yu Rim nhìn họ với một ánh mắt đầy tôn trọng.

“Các cậu đã chứng minh rằng tình yêu không phải là thứ sẽ phá vỡ công việc của mình,” ông nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Tôi đã theo dõi rất kỹ và tôi thấy rằng cả hai đã làm việc rất xuất sắc. Hôm nay tôi muốn thông báo rằng Kanghyuk sẽ được thăng chức lên chức vụ cao hơn, và Jaewon, em cũng sẽ trở thành một trong những bác sĩ hàng đầu trong khoa ngoại.”

Jaewon và Kanghyuk nhìn nhau, không giấu được sự bất ngờ và vui mừng. Đây là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Jaewon, nhưng điều quan trọng hơn là họ đã đi được đến đây cùng nhau.

“Cảm ơn anh” Kanghyuk nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy biết ơn.

“Cảm ơn rất nhiều, giáo sư Han,” Jaewon cũng đáp, ánh mắt sáng lên.

.

Ngày hôm sau, một buổi lễ trang trọng đã được tổ chức tại bệnh viện để chúc mừng những thành tựu mà Jaewon và Kanghyuk đã đạt được. Trong suốt buổi lễ, họ không ngừng nhận những lời khen ngợi và sự tôn trọng từ đồng nghiệp.

Sau buổi lễ, Jaewon và Kanghyuk đã cùng nhau đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, dưới những hàng cây xanh mát. Jaewon tựa đầu vào vai Kanghyuk, cảm thấy như mọi thứ đều hoàn hảo.

“Anh nghĩ gì về tất cả những gì đã xảy ra?” Jaewon hỏi, ánh mắt lấp lánh.

Kanghyuk nhìn cậu, rồi đưa tay lên vuốt tóc Jaewon, nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Anh nghĩ chúng ta đã đi đúng con đường. Dù có khó khăn, nhưng mỗi bước đi đều có em bên cạnh. Và đó là điều quan trọng nhất.”

Jaewon cười, cảm thấy tim mình như đang tan chảy. “Em cũng nghĩ vậy. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em.”

.

Vài tháng sau, vào một ngày cuối tuần tuyệt đẹp, Jaewon và Kanghyuk đã quyết định thực hiện một bước quan trọng trong mối quan hệ của họ. Kanghyuk đưa Jaewon đến một bãi biển vắng, nơi mà họ đã từng đến khi còn nghỉ dưỡng.

Tại đây, giữa không gian tĩnh lặng và ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, Jaewon quỳ xuống trước mặt Kanghyuk, tay cầm một chiếc nhẫn vàng.

“Baek Kanghyuk, anh có đồng ý cùng em đi hết cuộc đời này không?” Kanghyuk nói, giọng trầm và đầy tình cảm.

Kanghyuk không thể tin vào mắt mình, nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng đây là khoảnh khắc mà anh đã đợi chờ. Anh cúi xuống và ôm Jaewon, nói: “Anh đồng ý, em à. Anh sẽ bên em mãi mãi.”

.

Và rồi, một năm sau, họ tổ chức một đám cưới nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Một buổi lễ ấm cúng, chỉ có những người thân thiết và đồng nghiệp thân yêu, nơi tình yêu của Jaewon và Kanghyuk đã được thừa nhận và chúc phúc.

Họ đã đi qua bao khó khăn và thử thách, nhưng cuối cùng, họ đã có được hạnh phúc đích thực.Cùng nhau, họ xây dựng một tương lai đầy hy vọng và yêu thương. Và từ đó, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đáng giá khi có nhau.

Tình yêu giữa Jaewon và Kanghyuk, dù trải qua bao nhiêu thử thách, cuối cùng đã đơm hoa kết trái. Họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những người bạn đời, luôn đồng hành và hỗ trợ nhau trong mọi mặt của cuộc sống.

Và với mỗi ngày trôi qua, tình yêu của họ vẫn mãi bền chặt, ngọt ngào như những khoảnh khắc đầu tiên.

_End_















Mọi người nghĩ đến chương bao nhiêu thù tui ngừng viết là hợp lý nhỉ ?

1 fic nữa lại khép lại, fic sau tui cũng lên ý tưởng rùi vậy thù fic sau nữa mn muốn như thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com